Nhưng nhìn khắp toàn cục, tổn thất như vậy lại đáng giá.
Ác chiến mấy ngày, 200 vạn đại quân giảm mạnh, chỉ còn lại 100 vạn, trong đó có bảy thành là đại quân dưới trướng Dương Khai, ba thành
còn lại là phe quân địch.
Đến tận đây, đại cục đã định!
Trong trận địa địch, chỉ còn lại một thanh Hoàng Kim Kiếm cuối cùng tọa trấn trung quân, mặc dù thủ hạ tử thương vô số, nhưng mấy ngày nay nó vẫn tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt. Có điều Dương Khai lại cảm nhận được áp lực khó nói nên lời từ chỗ thanh Hoàng Kim Kiếm kia.
Xoát xoát xoát, tiếng xé gió đánh tới, lấy Dương Khai cầm đầu, bảy chuôi Hoàng Kim Kiếm sừng sững trong hư không, giằng co với một thanh Hoàng Kim Kiếm duy nhất ở xa xa trong trận địa địch kia.
Thanh Hoàng Kim Kiếm kia lơ lửng trên một tôn bảo tọa, trên thân kiếm có một khuôn mặt không giận tự uy, phảng phất như một vị cự phách, giống như thiên địa vỡ nát ở trước mắt thì mặt hắn cũng sẽ không đổi sắc.
Thanh Hoàng Kim Kiếm này và những thanh Dương Khai thấy qua trước đó có một điểm khác biệt. Chỗ chuôi kiếm của nó lại khảm nạm một viên bảo thạch màu tím, phát ra tử quang lấp lánh, trông cực kỳ cổ quái.
Dương Khai liếc mắt nhìn chằm chằm viên bảo thạch màu tím kia, sau đó không khỏi nhíu mày, hắn không biết viên bảo thạch màu tím này có gì huyền diệu.
Gương mặt trên thân kiếm khẽ nhếch mắt lên, nhàn nhạt nhìn qua đám người Dương Khai một chút, âm thanh uy nghiêm của nó vang vọng toàn trường: "Thần phục, hoặc là chết!"
Dương Khai thân kiếm nhất chuyển, quát: "Giết!"
Xuy xuy xuy xùy. . .
Từng đạo hoàng kim kiếm khí, tung hoành hư không, chém về phía trước, xé rách thiên địa.
Vô số trường kiếm phấn đấu quên mình nhào lên cứu chủ, nhưng Hoàng Kim Kiếm trong trận doanh đối phương đều đã bị chém chết hầu như không còn, giờ phút này nhào tới bất quá là Bạch Ngân Kiếm, làm sao có thể chống đỡ được hoàng kim kiếm khí cơ chứ?
Vừa tiếp xúc, những Bạch Ngân Kiếm kia liền sụp đổ.
Mặc dù như vậy, nhưng những Bạch Ngân Kiếm kia vẫn hung hãn không sợ chết, không ngừng nối tiếp nhau xông lên xả thân ngăn cản.
Hoàng kim kiếm khí một đường chém qua, lưu lại mảnh vỡ Bạch Ngân Kiếm đếm mãi không hết.
Dương Khai không khỏi động dung!
Uy năng của từng đạo hoàng kim kiếm khí bị mài mòn, đến khi hoàng kim kiếm khí kia chém tới chỗ thống soái của địch quân thì lại
bỗng nhiên vỡ nát ra, không thể tạo thành bất kỳ tổn thương nào đối với nó.
Mà vì ngăn cản những hoàng kim kiếm khí này, chỉ trong nháy mắt này liền có mấy vạn thanh Bạch Ngân Kiếm lâm trận phá toái.
Hơn nữa ly kỳ đến cực điểm chính là, những Bạch Ngân Kiếm này rõ ràng bị đám người Dương Khai chém vỡ, nhưng bạch ngân quang mang dũng mãnh tiến ra từ trong mấy vạn thân kiếm phá toái kia lại không bay về phe Dương Khai.
Ngược lại, chúng lại cùng nhau nhào vào trong thân thể của thống soái địch quân.
Viên bảo thạch màu tím trên chuôi kiếm của nó có hơi lóe lên, ngay sau đó thân kiếm chợt chuyển, chém ra một kiếm!
Thiên địa thất sắc, không có cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả phong thái của một kiếm này, thứ đối phương chém ra, cũng không phải là hoàng kim kiếm khí, mà là một đạo lôi đình màu tím.
Răng rắc một tiếng, giống như có tiếng sấm khai hỏa, ở trong chiến trường, bất kể địch ta, bất kể đẳng cấp cao thấp, tất cả các thanh trường kiếm đều có hơi chấn động.
Dương Khai biến sắc, la lên một tiếng: "Thanh Sơn mau tránh!" Vừa dứt lời, hắn ngay lập tức tránh đi sang một bên.
Lôi đình màu tím kia lướt sát thân kiếm mà qua, thời gian trong nháy mắt này giống như trở nên chậm chạp đến cực điểm. Dương Khai tinh tường nhìn thấy, thân kiếm hoàng kim kiên cố đến cực điểm của mình bị nó quẹt qua, vậy mà lại lập tức hòa tan ra, cả người hắn lập tức bị một cỗ cảm giác sợ hãi lớn lao bao phủ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất