Mấy canh giờ sau, thanh Hoàng Kim Kiếm kia nhiều lần muốn tu bổ bản thân, nhưng trong chiến trường, Lãng Thanh Sơn suất lĩnh tiểu đội Bạch Ngân chuyện gì cũng không làm, chỉ nhìn chằm chằm động tĩnh của nó, nó đi tới nơi nào, tiểu đội Bạch Ngân Kiếm liền đi đến nơi đó, một khi phát giác ra nó có dấu hiệu muốn tu bổ bản thân thì lập tức điên cuồng chặn đánh hoàng kim kiếm khí của nó, làm hao mòn uy năng kiếm khí nó, sau đó Dương Khai lại xuất thủ đánh nát đạo kiếm khí kia.
Liên tiếp xuất thủ bảy tám lần, thanh Hoàng Kim Kiếm kia lại không có một lần nào đắc thủ!
Trọn vẹn một ngày một đêm sau, thanh Hoàng Kim Kiếm kia ngay cả lực lượng để phi hành cũng không thể duy trì ổn định, thân kiếm lung la lung lay giữa không trung, hoàng kim kiếm khí cũng vô pháp chém ra, chỉ có thể phừng phực ánh kiếm trên mũi kiếm.
Nó đã là nỏ mạnh hết đà, một thân lực lượng đã bị mài mòn sạch sẽ.
Lần này đến phiên nó liều mạng, nhưng Dương Khai lại bình chân như vại, không nhanh không chậm cẩn thận đọ sức.
Khi đến một đoạn thời khắc cuối cùng, một tia lực lượng cuối cùng của thanh Hoàng Kim Kiếm này bị ép khô, từ giữa không trung rơi xuống đất, nghiêng nghiêng cắm trên mặt đất. Khuôn mặt trên thanh kiếm kia hiện lên vẻ tiều tụy uể oải, thần sắc hôi bại.
Dương Khai chầm chậm đáp xuống trước mắt nó, thân kiếm quét ngang, lăng không chém xuống.
Thanh Hoàng Kim Kiếm kia chỉ biết nhắm mắt chờ chết.
Nhưng khi lưỡi kiếm của Dương Khai chỉ còn cách nó thì bỗng nhiên ngừng lại, hắn nhếch miệng cười một tiếng, quát: "Thanh Sơn!"
Lãng Thanh Sơn lập tức lao tới, cung kính nói: "Có ti chức!"
"Giết nó!" Dương Khai ra hiệu: "Ta vừa rồi thử qua, nó quả thực đã không còn một chút sức lực nào nữa rồi."
Lãng Thanh Sơn sửng sốt một chút, nói: "Ti chức nhận lấy thì ngại!"
Hắn cũng biết, nếu như mình chém vỡ thanh Hoàng Kim Kiếm này, mười phần hết tám chín phần cũng sẽ tấn thăng thành Hoàng Kim Kiếm. Nhưng đây dù sao cũng là thành quả mà Dương Khai hao phí
hai ngày, vất vả chiến đấu để giành được, hắn sao có thể lấy đi được chứ?
Dương Khai nói: "Nếu như ngươi tấn thăng, kết hợp lực lượng hai người chúng ta, dù có gặp phải Hoàng Kim Kiếm thì cũng sẽ không
phải khổ chiến như thế này nữa. Ta chém nó cũng chỉ tăng cường một chút lực lượng, lợi ích không lớn! Mau mau động thủ, đừng cho nó cơ hội khôi phục."
Nghe Dương Khai nói như vậy, Lãng Thanh Sơn không do dự nữa,. Hắn quát lên một tiếng, nhấc lên thân kiếm chém về phía thanh Hoàng Kim Kiếm kia.
Keng một tiếng, Lãng Thanh Sơn chấn động thân hình, thanh Hoàng Kim Kiếm kia lại lông tóc không tổn hao gì. Cả hai dù sao cũng hơn kém nhau một đại cấp độ, thanh Hoàng Kim Kiếm trước mắt này mặc dù đã khô kiệt lực lượng, nhưng thân kiếm vẫn phi thường kiên cố như trước.
Lãng Thanh Sơn không tin tà, nhắm chuẩn một chỗ liên trảm mấy lần nhưng vẫn vô công mà về.
Gương mặt trên thân thanh Hoàng Kim Kiếm kia hiện ra vẻ đùa cợt.
Dương Khai thấy thế, thân kiếm chầm chậm trôi nổi, đi tới trước mặt thanh Hoàng Kim Kiếm kia, mũi kiếm nhắm chuẩn một chỗ, mũi kiếm phun ra nuốt vào ra hoàng kim kiếm mang.
Khe khẽ chém một cái, trực tiếp chém ra một đạo lỗ hổng to lớn trên thân kiếm của nó, kém chút nữa đã chặt đứt nó.
Lãng Thanh Sơn biết ý, nhắm ngay lỗ hổng kia, tấn công một trận
thật mạnh, tổng cộng hao phí gần mười lăm phút mới có thể chặt đứt thanh Hoàng Kim Kiếm này thành hai đoạn.
Quang mang màu vàng chảy ra từ trong thanh Hoàng Kim Kiếm kia, nhào về phía Lãng Thanh Sơn, biến thành một đoàn kim vụ, phát ra thần quang loá mắt, triệt để bao phủ lấy hắn.
Chờ đến khi kim quang tán đi, thứ đứng trước mặt Dương Khai đã không còn là một thanh Bạch Ngân Kiếm, mà là một thanh Hoàng Kim Kiếm giống như hắn. Quang mang màu vàng lưu chuyển trên thân kiếm, nhìn qua phi thường thần võ.
"Đa tạ đại nhân!" Lãng Thanh Sơn cảm kích không thôi, sau khi trải nghiệm lực lượng được tăng cường, hắn liền tỏ vẻ mừng rỡ.
Muốn tấn thăng Hoàng Kim Kiếm, hoặc phải thôn phệ Hoàng Kim Dịch trong Hoàng Kim khoáng, hoặc phải làm như vừa rồi, chém chết một thanh Hoàng Kim Kiếm, thôn phệ lực lượng của nó. Dương Khai dùng loại phương pháp trước, còn Lãng Thanh Sơn thì dùng loại sau.
Dương Khai xoay người quan sát chiến trường.
Hoàng Kim Kiếm vừa chết, trên chiến trường ồn ào lập tức dừng lại, đại quân dưới trướng nó cu ̃ng từ bỏ chống cự, nhao nhao nhìn về phía Dương Khai, tất cả đều bày ra thần sắc kính ngưỡng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất