Thấy Dương Khai không muốn buông tha, hắn giận dữ: "Họ Dương kia, chớ cho rằng Cẩu mỗ sợ ngươi, Cẩu mỗ chỉ là không muốn tranh đấu vô vị, vô cớ la ̀m lơ ̣i người khác."
Dương Khai hắc hắc nhe răng cười: "Giết ngươi cũng không phải tranh đấu vô vị. . . Ngươi muốn sống cũng đơn giản, để Hồ Lô Đằng lại, ta sẽ không đuổi ngươi!"
nam tử họ Cẩu cả giận nói: "Vậy ngươi tiếp tục đuổi đi, xem ngươi đuổi nhanh, hay là ta chạy nhanh."
Nếu không phải trước đó bị Dương Khai đánh trúng một quyền, hắn cũng sẽ không chật vật như thế, bằng vào Hồ Lô Đằng trong tay, trong Thái Khư cảnh này, hắn lại cần phải e ngại ai? Chỉ là một quyền kia quả thực để hắn khó chịu, nếu không phải có Hồ Lô Đằng thủ hộ, dưới một quyền kia hắn sợ là phải bị oanh cho thịt nát xương tan.
Hai người một bên khôi phục một bên ồn ào không ngừng, hiển
nhiên đều không muốn để đối phương an tâm tĩnh dưỡng.
Lát sau, Dương Khai đứng dậy, xé mở màng mỏng, phóng tới phía trước.
Nam tử họ Cẩu quá sợ hãi, cũng không lo được khôi phục nữa, vội vàng bỏ chạy.
Mấy chục ngày sau đó, hắn có thể nói là sống không bằng chết, năng lực khôi phục của Dương Khai quá kinh dị, thường thường hắn mới khôi phục được một chút, Dương Khai đã tinh thần phấn chấn bám sát đến, ép hắn không thể không chật vật trốn chạy.
Thương thế trên người còn chưa được chữa trị bao nhiêu, chẳng những không có khôi phục bao nhiêu, ngược lại có dấu hiệu chuyển biến xấu.
Hắn biết không thể tiếp tục như vậy nữa, cứ kéo dài như thế, một ngày nào đó Dương Khai có thể đuổi kịp hắn, đến lúc đó chỉ sợ ngay cả hoàn thủ lực lượng đều không còn.
Những ngày này, khoảng cách hai người đang không ngừng rút ngắn, ban đầu còn khoảng mười mấy bọt khí, bây giờ chi còn lại rải rác mấy cái, có thể nói là gần trong gang tấc. Đoạn đường này hắn cu ̃ng đang không ngừng thăm dò huyền bí trong thế giới quả này, ý đồ muốn lĩnh hội huyền cơ nơi đây, bỏ Thế Giới Quả này vào trong
túi, đáng tiếc nhiều ngày như vậy lại không thu hoạch được gì. Chẳng những hắn như vậy, Dương Khai cũng là như vậy.
Toàn bộ thế giới này do vô số bọt khí tạo thành, liên miên bất tuyệt, mỗi một bọt khí cơ bản đều giống nhau, nhìn không ra khác nhau chỗ nào.
Dương Khai mặc dù một đường truy sát, ép tên kia chật vật không chịu nổi, nhưng cũng âm thầm lo lắng, dù sao đã qua nhiều ngày như vậy, ai biết bên ngoài là tình huống như thế nào, vạn nhất bỏ qua thời gian Vô Lão Chi Địa đóng lại, chẳng phải là cả một đời bị vây ở chỗ này? Đến lúc đó hắn không có cách nào rời đi, sợ rằng bọn người Nguyệt Hà cũng phải gặp nạn. Nên Dương Khai truy sát càng tận hết sức lực, chỉ có mau chóng giải quyết tên này mới có thể nhanh chóng thăm dò ảo diệu nơi đây.
Lại một vòng điều tức, Dương Khai không thể khôi phục toàn bộ lực lượng, đứng dậy xé rách bọt khí, lập tức xông tới giết.
Lần này đối phương lại không chạy trốn, chỉ khoanh chân ngồi ở đó lạnh lùng nhìn sang, ánh mắt trong hung tàn mang theo một tia kiên quyết.
Dương Khai nhếch miệng cười một tiếng, đâu còn không biết tên này bị mình làm cho bất lực, muốn liều mạng một lần.
Đây cũng là hắn hi vọng nhìn thấy.
Giây lát sau, Dương Khai đã xông qua mấy cái bọt khí, đi tới trong bọt khí kia, mấy chục ngày này, lần đầu hai người cách nhau gần như thế.
"Ngưng!" Dương Khai một tay bấm niệm pháp quyết, thôi động Không Gian Pháp Tắc, phong cấm không gian trong bọt khí này, kể từ đó, tên kia khôgn thể tuỳ tiện đào tẩu, trừ phi phá vỡ cấm chế không gian của hắn, mà nếu đối phương làm như thế, tất sẽ cho hắn cơ hội giết.
"Xem ra ngươi ta chỉ có thể sinh tử tương kiến, đáng tiếc đáng tiếc, vốn không muốn tiễn ngươi lên đường nhanh như vậy, là ngươi ép ta!" Cẩu ca thần sắc không hoảng hốt, ngược lại có một vẻ mặt nắm chắc thắng lợi trong tay.
Nói rồi, thở phào một hơi, chậm rãi đứng dậy, mà theo hắn đứng lên, khí thế vốn uể oải liên tục tăng lên!
Dương Khai nhàn nhạt nhìn hắn, không nhanh không chậm nói: "Ai đưa ai lên đường còn chưa chắc chắn, khoác lác sớm như vậy, đợi lát nữa mặt không dễ nhìn."
Hai người ánh mắt va chạm, ẩn có ánh lửa chợt hiện. Chớp mắt sau, hai người đồng loạt ra tay, như thể cùng thương
lượng xong.
Dương Khai co ngón tay bắn ra, Nguyệt Nhận gào thét tập sát tới, bao phủ cả không gian, chỗ Nguyệt Nhận qua, không gian phá thành mảnh nhỏ.
Mà Cẩu cưa thì hai tay bấm niệm pháp quyết biến hóa, một viên cự chùy xoay tròn phá không lao tới.
Phá Đạo Pháp Ấn!
Môn thần thông này là đặc biệt nhằm vào đạo ấn, uy năng cực kì khủng bố, trước đó Dương Khai nếm qua một lần, Đinh Ất cũng suýt nữa chết dưới một chiêu này.
Đã từng gặp qua hai lần, Dương Khai đương nhiên sớm có phòng bị, phân ra một phần lực lượng vững chắc đạo ấn, đồng thời chém ra Nguyệt Nhận, vây quanh Phá Đạo Pháp Ấn giảo sát một trận.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất