Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

 

 Mấy ngày sau, một chỗ đường tắt, bồ đào bỗng nhiên nói: "Lão gia, cách đây không xa có một gốc thánh dược giống như ta cùng Tiểu Ma Cô, lão gia muốn lấy hong?"

Hắn bị Dương Khai bắt được, ba phen mấy bâ ̣n muốn thoát đi đều không được, bây giờ cũng đã tắt tâm tư, nhưng tên này xấu đến chảy mủ, tự mình xui xẻo, không muốn thấy người khác tốt, tự nhiên là muốn Dương Khai cũng thu hết các thánh dược khác đến làm bạn cùng hắn.    

 

Tiểu Ma Cô rụt cổ một cái nói: "Tên kia không dễ trêu, hay là thôi đi."    

 

Bồ đào trừng nàng: "Lão gia chúng ta thần công cái thế, ngay cả ngươi cũng không mê hoặc nổi hắn, cây trúc kia mặc dù không dễ chọc, lại sao qua được lão gia."    

 

"Cây trúc?" Dương Khai nhíu mày, "Cây trúc tính là thánh dược gì?"    

 

Bồ đào nói: "Lão gia có chỗ không biết, tên kia không phải cây trúc bình thường, hương vị cũng khá ngon nha, nếu là có thể luộc thành một nồi nước, nhất định có thể để lão gia thực lực tăng nhiều."    

 

Dương Khai từ chối cho ý kiến: "Đã đến gần, vậy đi xem một chút đi."    

 

"Lão gia đi bên này, ta chỉ đường cho ngươi!" Bồ Bách Hùng ân cần ghê gớm, chắc là trước kia bị thua thiệt nhiều dưới tay cây trúc, lần này mượn tay Dương Khai trả thù lại. Dương Khai lòng dạ biết rõ, cu ̃ng không nói ra, mặc kệ cây trúc kia có phải thánh dược hay không, nếu hoá hình, khẳng định có chỗ phi phàm, có thể thu đi cũng không tệ.    

 

Tầm nửa ngày sau, phía trước xuất hiện một mảnh rừng trúc màu tím.    

 

Bồ Bách Hùng co đầu rụt cổ, rất là hèn mọn, cảnh giác nhìn chằm chằm rừng trúc kia, nhỏ giọng nói: "Lão gia, đó chính là hang ổ tên kia, lão gia phải cẩn thận, những trúc này đều là đồ tử đồ tôn tên kia, không dễ trêu chọc."    

 

Dương Khai ừ một tiếng, cất bước tiến lên, bước vào trong rừng trúc. Tử Trúc bốn phía, không gió mà bay, bỗng một cây trúc quật tới, thế như lôi đình. Dương Khai đưa tay đỡ, lập tức cảm thấy lực lượng này lại có vạn cân, không khỏi kinh ngạc.    

 

Xuy xuy xuy. . .    

 

Từng cây Tử Trúc như có linh tính vũ động thân hình, giống như cuồng phong bạo vũ tập tới Dương Khai.    

 

Dương Khai hừ nhẹ một tiếng, Kim Ô Chân Hỏa tràn ngập ra. Từng  

 

cây Tử Trúc lập tức như tị xà hạt, không dám đến gần nữa mảy may.    

 

"Bị nướng chín mất. . ." Tiểu Ma Cô bò tới vai Dương Khai, nước mắt rưng rưng.    

 

Bồ Bách Hùng quát lên: "Lão gia tự sẽ che chở chúng ta, lo lắng vớ vẩn cái gì!"    

 

Tiểu Ma Cô đưa thay sờ sờ thân thể mình, phát hiện không có gì dị thường, mới thở phào một hơi.    

 

Liệt diễm quay cuồng, trên đường tiến lên không trở ngại, rất nhanh Dương Khai tới chỗ trung tâm mảnh rừng trúc này, giương mắt nhìn lên, lại không phát hiện cây trúc Bồ Bách Hùng nói tới, ngược lại nơi đây có lưu lại dấu vết chiến đấu.    

 

Từ vết tích này đến xem, chiến đấu bộc phát rất nhanh, kết thúc cũng nhanh, hẳn là một phương nào bị tuỳ tiện chế ngự.    

 

"Có người tới trước ta một bước lấy đi cây trúc." Dương Khai như có điều suy nghĩ, mặc dù cây trúc kia thành tinh hoá hình, nhưng hẳn không có bao nhiêu sức chiến đấu, giống như Bồ Bách Hùng, Tiểu Ma Cô, bị võ giả chế ngự cũng là chuyện đương nhiên.    

 

Bồ Bách Hùng cảm thấy đáng tiếc: "Sớm biết chúng ta cũng nhanh chút đến đây."    

 

Dương Khai cũng có chút tiếc hận, nhưng cũng không quá để ý, hắn  

 

đã được hai gốc thánh dược, chuyến này có thể nói là đã không tệ, đương nhiên, chủ yếu nhất Tiên Thiên Linh Quả không vào tay, cũng không có cách nào bình an rời Thái Khư cảnh.    

 

Ra khỏi Tử Trúc Lâm, được không bao lâu, bỗng nhiên đối diện có một đám võ giả chạy tới, đám võ giả kia đầy bụi đất, có trên thân người mang thương, vết máu loang lổ. Chợt thấy Dương Khai đều lấy làm kinh hãi, sau khi nhìn rõ khuôn mặt hắn, đầu lĩnh võ giả mừng lớn nói: "Dương cung phụng?"    

 

Dương Khai vốn không để ý bọn hắn, nghe được tiếng la mới quay đầu nhìn lại, nhìn lướt qua nói: "Xích Tinh?"    

 

Cũng chỉ có đệ tử Xích Tinh mới có thể hô hắn như vậy.    

 

"Xích Tinh Đặng Kỳ, bái kiến Dương cung phụng!" Võ giả đầu lĩnh kia vội vàng tiến lên, đám người còn lại cũng đều vội vàng hành lễ.    

 

Lại thấy Bồ Bách Hùng cùng Tiểu Ma Cô trên hai vai Dương Khai, cũng không khỏi kinh ngạc không thôi.    

 

Dương Khai gật đầu nói: "Các ngươi thế nào?"    

 

Đặng Kỳ một mặt hổ thẹn nói: "Huynh đệ chúng ta phụng mệnh chư vị đương gia, nhập nơi đây tầm bảo, trước đó ở bên kia có chỗ phát hiện, đáng tiếc còn chưa kịp xâm nhập thăm dò đã bị người ta đánh phải chạy ra."  

 

Dương Khai cau mày nói: "Đối phương lai lịch thế nào?" Đặng Kỳ xấu hổ: "Không biết, trước kia chưa bao giờ thấy qua." "Rất nhiều người sao?"    

eyJpdiI6InhOK05ZeTV1aFU2aHFGUWNVUE1xeHc9PSIsInZhbHVlIjoiTUtNVmFiUUI2bnhESVRwR2xQdTE3d3NwcmtGeHdGa1wvbnBhQTRVSHZnYm9KTWZkeTRsc1crenpoMHlLcVwvUTFSIiwibWFjIjoiOGRjMWI5YTAxNzdiYzU5NTUyNDQwYTUzMTM1MWM1YmYxOGJlMDYzZjcxYTQwYmZiY2M0MjM5NmI3ZDAwZjI3MSJ9
eyJpdiI6IkRoWVRONm9xN2JkWEs5VEY3dDFsWmc9PSIsInZhbHVlIjoic3VqNmxJb0xxU0ZrM1o4c3FjMzNNQ1VvOGpuTUJcL3dia2R6bjdDZG0xVnUyalhndHRVYWREb1RyXC9IdVV4d2RicXg5c2FvMnBuMlA4RUh3a200S0lraEJQRmM2bmFxWm5OSUhiUlZoMHQrZWhQTW5vcTkwWDErZ3JFdkg5dHRlWnhYZHUrZnBwODhzK3E4MHdFYXJVTDBxK3RHZ0pjU3ZRNUdqNzFncjEzQnhTZTZ2YnlCbGM5bmI1OWlZQXFmU3pBTWVYdG11Unp6TzZiN3lBR3pXUGVnPT0iLCJtYWMiOiIzYWNmNjEwN2RmNWRmN2NjNzBjZWI4NmNlYzRjOTgwZDE5OTRmYzlhOGVhMjNjNDNlMmU3YTBjNjIyOGRiMzJhIn0=

Dương Khai nhíu mày, lẻ loi một mình có thể cưỡng chế bọn người Đặng Kỳ di dời, thực lực này quả thực không yếu, nhóm người Đặng Kỳ này có hơn trăm người, bản nhân Đặng Kỳ là một hạ phẩm Khai Thiên, cũng là Đại thống lĩnh trong Xích Tinh.   

Ads
';
Advertisement