Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

 

Dương Khai đại hỉ: "Có thể tìm được bản thể của nó không?"    

 

Lúc trước hắn từng nghe Bồ Bách Hùng nói qua, trong Thái Khư cảnh này có vài thánh dược đã hoá hình như hắn, Dương Khai cũng cảm thấy rất hứng thú đối với những thánh dược kia, không nghĩ tới đi lạc đường lại chợt xông vào chỗ địa bàn một thánh dược, mà nghe Bồ Bách Hùng nói, mê vụ này là thủ đoạn thánh dược kia!    

 

Thủ đoạn quỷ dị khó lường như thế quả thực bất phàm.    

 

"Chuyện này nào có đáng gì?" Bồ Bách Hùng gật gù đắc ý, "Ta thường xuyên đến chơi nàng, lão gia ngươi đi theo ta, ta dẫn ngươi đi tìm nàng."    

 

Thả người nhảy lên, phóng đi phía trước, mấy bước vọt vào trong sương mù, biến mất.    

 

Quay đầu nhìn lại, cười ha ha: "Tiểu tử thúi, nếu ngươi không vào đây, Bồ đại gia không làm gì được ngươi, vậy mà ngươi lại không biết sống chết chạy vào nơi này, lần này cho ngươi đẹp mặt."    

 

Hắn chính là thánh dược hoá hình, thật vất vả mới có được linh trí của mình, sao cam tâm bị Dương Khai bắt được, trước đó đủ loại phối hợp cũng chỉ là ngụy trang, chờ đợi cơ hội thoát khốn, bây giờ cơ hội này cuối cùng tới.    

 

"Chờ ta đi tìm Tiểu Ma Cô, để nàng vây chết ngươi, để ngươi vĩnh viễn cũng đừng hòng đi ra ngoài." Bồ Bách Hùng dương dương đắc ý, "Muốn theo Bồ đại gia đấu trí đấu dũng, đơn giản ngây thơ!"    

 

Sợi rễ hóa thành hai chân chạy nhanh đi, nhanh như chớp bước vào chỗ sâu trong mê vụ.    

 

Đi được một lúc, tiến vào trong một sơn động, Bồ Bách Hùng cao giọng nói: "Tiểu Ma Cô, ngươi có nhà không?"    

 

Hồi âm lượn lờ, nhưng không có đáp lại.    

 

Bồ Bách Hùng nói nhỏ nói: "Kẻ hồ đồ này, chẳng lẽ lại đang ngủ, ân, phải rồi, nhất định là đang ngủ."    

 

Trực tiếp đi vào sơn động, rất nhanh tới chỗ sâu nhất, tận cùng bên trong nhất hang núi, có một cây nấm cao nửa thước, cắm rễ phía trên một khối linh thổ, dù nấm nhẹ nhàng chập trùng, tựa như một vật sống đang chậm rãi hô hấp, mà theo dù nấm chập trùng, từ trong dù kia bay ra vô số bào tử, tràn ngập thiên địa, chính là những bào tử này tạo thành mảnh mê huyễn mê vụ, để Dương Khai bất tri  

 

bất giác trúng huyễn thuật, trước mắt xuất hiện đủ loại ảo giác, cũng không tìm thấy đường ra.    

 

Trên dù nấm kia, hào quang mờ mịt lộng lẫy.    

 

Bồ Bách Hùng đi tới chụp chụp dù nấm: "Tiểu Ma Cô, dậy, có người tới cửa!"    

 

"Ừm?" Một thanh âm lười biếng, ngay sau đó, trên dù nấm, một đôi mắt to chậm rãi mở ra, có vẻ còn chưa tỉnh ngủ, nhập nhèm nhìn Bồ Bách Hùng, lại nhắm mắt lại lười biếng nói: "Tại sao là ngươi a, lại tới nhiễu thanh mộng của người ta, đi mau đi mau, ta còn muốn đi ngủ."    

 

Thanh âm kia thanh thúy non nớt, rõ ràng là thanh âm tiểu nữ hài.    

 

Bồ Bách Hùng đưa tay lật nàng lại: "Chớ ngủ tiếp, giúp ta một chuyện."    

 

Mắt nấm bỗng lại mở ra, yên lặng nhìn sau lưng Bồ Bách Hùng, trong ánh mắt kia tràn đầy vẻ hoảng sợ, giật mình nói: "Bồ Bách Hùng, sao ngươi lại mang người đến đây?"    

 

Bồ Bách Hùng giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại, đã thấy sau lưng không có một ai, kinh ngạc nói: "Tiểu nha đầu nói lung tung cái gì, đằng sau ta nào có người."    

 

"Rõ ràng có người!" Dù nấm kêu to, vặn vẹo một hồi, hóa thành bộ dáng một tiểu nữ hài, trên đầu mang dù nấm, đặt mông ngồi sập  

 

xuống đất, oa oa khóc lớn lên: "Xong xong, lần này xong đời, ta sẽ bị ăn hết!"    

 

Theo tiếng khóc của nàng, bào tử lại càng điên cuồng bay ra ngoài, Bồ Bách Hùng lung la lung lay nói: "Đừng khóc, ngươi còn khóc Bồ đại gia cũng không chịu nổi, a, thật nhiều ngôi sao a!"    

 

"Ngươi vậy mà cũng nhìn thấy ta, cũng phải, mê vụ này do ngươi tạo ra, ta thân ở trong sương mù, tự nhiên sẽ bị ngươi phát hiện."    

 

Một thanh âm như quỷ mị bỗng từ sau lưng Bồ Bách Hùng vang lên, Bồ Bách Hùng quá sợ hãi, quay đầu nhìn lại, sau lưng là một trận gợn sóng lay động, Dương Khai hiển lộ. Lúc này, Dương Khai từ trên người mình bóc xuống một tấm lụa mỏng, lụa mỏng kia đương nhiên là Vô Ảnh Sa.    

 

Ngay lúc thả Bồ Bách Hùng từ Tiểu Huyền Giới ra, Dương Khai cũng đã lưu lại chút tâm tư, sự thật chứng minh tên này quả nhiên không đáng tin cậy, nếu không phải hắn một mực theo sát lấy gia hỏa này, nói không chừng thật đúng là bị hắn quăng đi.    

 

"Ngươi sao lại ở đây?" Bồ Bách Hùng kinh hãi, khuôn mặt trở nên trắng bệch, chợt lại ha ha cười ngây ngô: "Không phải ngươi, nhất định không phải ngươi, đây là ảo giác, tỉnh lại cho ta!"    

 

Cây nấm khóc lớn không ngừng: "Không phải ảo giác a, hắn thật ở  

 

chỗ này!" Nước mắt rầm rầm trôi xuống, nhưng chưa rơi xuống đất đã hóa thành nồng đậm mê vụ.    

 

Bồ Bách Hùng cứng ngắc quay đầu, nhìn cây nấm nói: "Không phải ảo giác?"    

eyJpdiI6Ijh2eFY4NkJsYVFQMmlhdktHZmljRUE9PSIsInZhbHVlIjoiK1RzN3U3K0N2Q0x2bUNtRzlsODZxNkdEakdmZVVLaGFtaHVpWFludkgzMk9LTEJZbmhxR1pPQ0NoVW9NVmN2aCIsIm1hYyI6IjNiMTA0YzcyYjc1N2UyZjkxMTU2MTM0MTFmNGNiMmJhYzZjZDE1YjBlODg4NjQyZTUxN2RmZTkwNTdiOTQwMWYifQ==
eyJpdiI6InVJK1A5SjBCNCtcLzFHd2NKKzF1WXdRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ilc3b2g2cTVlN2s3a2trQ29kNUVKM2RacXp1aVdYTlhBTTlEWmhlcmI5eVZrSEZQVjFITkdpOTFYXC9qY0lGZE50KzlWRzVDNjVES1h6VVZQZVh5UkZUYnpWYXY5XC9YSFhXUk04eFk3ODlvem81NkhXbjdhTEZueEpkQU1xbmEyenY5MGhsSmJDUEw4ZzlGK3hLNGdmcUdnPT0iLCJtYWMiOiJmZWUxNzBlNDhiOWU5NDMxOWZkYTY0ZmVjOGYzNzhhMDEyOWFjMWY0ZmEzYzE1MjA4OTUwMjhhZjIwYTU5OTMxIn0=

Phù phù, Bồ Bách Hùng mềm nhũn, té quỵ dưới đất, cười lấy lòng nhìn Dương Khai, tay chỉ cây nấm nói: "Lão gia, ta tìm cho ngươi một gốc thánh dược, tiểu nha đầu này hẳn là ăn rất ngon, có thể nấu canh uống!"   

Ads
';
Advertisement