Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Lần này hắn nói hơi lớn, đầm lầy lập tức nhô ra một xúc tu.    

 

 

Bồ Bách Hùng lập tức im bặt lại, Dương Khai cũng cứng tại chỗ không dám loạn động, xúc tu kia ngừng trước mặt Dương Khai, chầm chậm lắc lư một trận, sau đó thu về.    

 

Dương Khai thở dài một hơi, tiếp tục bước đi.    

 

Mười võ giả may mắn sống sót kia quan sát một hồi, cũng học theo, cẩn thận từng li từng tí đi theo.    

 

Đi được một lúc, Bồ Bách Hùng bỗng nhỏ giọng nói: "Trong nước này sao lại có một con mắt?"  

 

Dương Khai giật mình, cúi đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy vũng nước bên cạnh mình có một con mắt, đang theo hắn di chuyển, chuyển động tròng mắt, lẳng lặng nhìn chăm chú hắn.    

 

Dương Khai không khỏi rùng mình, dừng lại: "Bồ Đào, ngươi không biết trong nước này có mắt sao?"    

 

Bồ Bách Hùng nuốt nước miếng một cái, khàn giọng nói: "Trước kia chưa từng gặp qua a."    

 

"Đây là nơi quái quỷ gì, thánh dược thành tinh còn chưa tính, đầm lầy này có vẻ giống như cũng thành tinh." Dương Khai đổ mồ hôi lạnh.    

 

"Đừng dọa hù mình." Bồ Bách Hùng cười lớn một tiếng, "Nhất định là chúng ta nhìn lầm, ngươi nhắm mắt rồi nhìn lại sẽ không thấy nữa. . ."    

 

Nói như vậy, hắn đóng mắt lại, sau đó chậm rãi mở ra, kinh dị nói: "Sao lại có càng nhiều mắt!"    

 

Toàn bộ đầm lầy giờ đã hóa thành cự nhãn, vô số con mắt nhấp nhô, nhìn chăm chú Dương Khai cùng mười võ giả kia.    

 

Mười võ giả kia hiển nhiên cu ̃ng phát hiện cái này, lập tức bị dọa đến hồn bất phụ thể, có kẻ nhát gan đã chạy như bay.    

 

Hắn vừa manh động, toàn bộ đầm lầy đều rung chuyển, trong từng  

 

con mắt lớn kia, vô số xúc tu phóng ra, quấn quanh bốn phương tám hướng, phong tỏa thiên địa.    

 

"Chạy!" Dương Khai quát một tiếng, cấp tốc ra ngoài bỏ chạy.    

 

Vô số xúc tu quấn quanh đến, Bồ Bách Hùng ra sức ôm chặt Dương Khai, hoảng sợ kêu to: "Chết rồi chết rồi, lần này chết chắc rồi!"    

 

Mắt thấy từng xúc tu kia sắp quấn tới, Dương Khai hô một tiếng, bên ngoài thân cháy lên một tầng hỏa diễm, xúc tu đến gần nhao nhao bị đốt thành tro bụi.    

 

Bồ Bách Hùng đáng thương nói: "Lão gia ngươi đốt ta làm gì, ta sắp bị nướng cháy."    

 

"Im miệng!" Dương Khai giận dữ mắng.    

 

Xúc tu bị đốt ra đầy tiếng xì xì, Kim Ô Chân Hỏa uy lực phi phàm, thuận xúc tu đốt tới đầm lầy kia, từng cự nhãn vỡ ra.    

 

Một tiếng nộ hống kinh thiên từ sâu trong lòng đất truyền đến, ngay sau đó đất rung núi chuyển, dưới đầm lầy kia, một cự vật chậm rãi bò lên.    

 

Cự vật kia cao tới trăm trượng, toàn thân trên dưới mọc đầy con mắt, trên thân treo đầy xương khô, từng con mắt kia có lớn có nhỏ, từ trong con mắt kia, từng xúc tu đen kịt kéo dài ra, lao tới Dương Khai.  

 

Loại cự vật này không chỉ một, mà là có trên dưới một trăm, giờ tất cả đều bị kinh động.    

 

Dương Khai quay đầu nhìn lại, lập tức giật mình, thế mới biết toàn bộ đầm lầy này đều là cự vật này hóa thành, từng hố nước kia căn bản chính là mắt của nó.    

 

Đây rốt cuộc là thứ quỷ gì?    

 

Dương Khai những năm này vào Nam ra Bắc, cũng coi là kiến thức rộng rãi, nhưng từ chưa thấy qua loại sinh linh này, có lẽ cũng chỉ có Vô Lão Chi Địa mới có thể đản sinh ra loại tồn tại quỷ dị này.    

 

"Hỏa Long Thổ Tức!" Dương Khai hít một hơi, cả người cũng bành trướng lên một vòng, hung ác phun ra liệt diễm.    

 

Kim Ô Chân Hỏa đốt đỏ cả bầu trời, từng xúc tu kéo tới bị đốt thànhtro bụi, nhưng cự vật xúc tu nhiều không kể xiết, lại đốt mãi không dứt.    

 

Dương Khai tiếp tục phóng ra Kim Ô Chân Hỏa, cục diện lại vẫn không có cải biến quá nhiều, cự vật kia vẫn ở sau lưng theo đuổi không bỏ.    

 

Bồ Bách Hùng hô to gọi nhỏ: "Lão gia chạy mau, chạy ra một khoảng cách bọn chúng hẳn sẽ không đuổi nữa."    

 

Dương Khai chạy vội, nhưng chạy hơn nghìn dặm vẫn chưa thoát  

 

khỏi, giận quát lên: "Ngươi không phải nói chạy ra một khoảng cách bọn chúng không đuổi sao? Làm sao bọn chúng vẫn còn đi theo ta!"    

 

Bồ Bách Hùng có chút xấu hổ: "Ta cũng không biết bọn chúng khó chơi như vậy, trước kia chưa bao giờ thấy qua bọn chúng."    

 

Dương Khai hừ lạnh: "Long hóa!"    

 

Tiếng long ngâm vang, cả người Dương Khai căng phồng lênn, lốp bốp một trận, toàn thân bao trùm vảy rồng, vảy rồng kiên cố nặng nề, thủy hỏa bất xâm, đầu có hai sừng, tay hóa long trảo, phía sau đuôi rồng tảo động, dưới hàm rồng râu tung bay.    

 

Long uy tràn ngập!    

 

Bồ Bách Hùng đứng chết trận tại chỗ!    

eyJpdiI6IjE0WXNKM3JcL3ZpbnIya2tJN1dIXC94UT09IiwidmFsdWUiOiIydkR4VDNPWVhOczFleXM2M0I2ZlhBU3pMTGNOTGtQYnBsUFBjcXFveVBHaGI0c1ZcLzIzMVBQQmFBdXVuOUlhMyIsIm1hYyI6IjMzY2U4MzQ3NzQzYTk0NTA2OTU1ZTY1YjQ3YjEyODczMWI1ZmMxOGE4MDE4NzU3MDY1MmY4ZDc1ZWFhNTFkZWMifQ==
eyJpdiI6IjNDWWZqbEJ4V2wzXC9YdE11bWhUcm53PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlA0WVFoeGVVUFhtS1V5RlZ6UFVSTUV0WTVRSW14OFI3VEdKTURCNUJOVzNLT0JvNEM1bUpZT1wvUUxWVEkyUGN5YXRNVHc4RmxVclRUdEdwV3htNTUxdjZVY3h2RWQ5cjRiSEdBMlc5MFdIY3N4UGhuY25mY2JZSitjdlZ6MWNsKzBYcDJcL0JzWnBaYzl2UnczeER2UEwxZFlPOUo1aWZ0OHdPVXZGZnhNd1JEa29hNUZyYTArUnRwVStxVEVQa1pTaDBMOTd2TmZXOHZOdmRzenpXeXFsb3VidTBNK2MrM1Rhdm5HR2V4ODVTTW5OaUlSeDljTVQ0b1F6TkYxM2ZJbVwvblFQZHZjc0JlSUF1QkFiTUVRczlYTEd6U3llYTFxSHNvQ2hhbTErRE50bVZLekhVeXRva2tiYVM4VW9Ubmp5aUlFWUR5NTFzb0ErMFBHQThqXC91YnhZVElEdnd5TVplS2VIaDROUDMwVFlSWFNmQUxKWHpTTjNxWVlHSnYxS29pMk5YU25tXC9qNjV6UUFYeUZuU011dlJXMHNERU9NN2NMMHAybWhHZmhcL3FPZ2p0WlA0enJKYVYxaHVWaDRRcUhPaDNKMDhkVXQ1TnhycVg2aFh6Wit1R0dqZkpmN255aGxOZkdVcWRxTStnbUR2M1o4R0hFQnRuRkgxQkgxam1cL1ZcL1N1Z2ZrZFFaaHV2dUs5bmtaNGdGNnBaTStNNGVCXC95SDRsNUVUKzhoSlo3MXpUNkZiT3IrOVJhbDVQUUFOdHBHVzhKQ0FEdzcya0RjSXZuQ1NWcWc9PSIsIm1hYyI6ImI5NDIyZjkyNDFiMTc3YWY2NjZmOTgxNTk4NGExZWQ4NThjZjA3YjUzMzRiNjUyMmJmYWM2ZTM1YzMyYmIxY2UifQ==

Ads
';
Advertisement