Lô Tuyết bình yên như thường, không thấy vẻ chột dạ.
Giây lát, Dương Khai nhếch miệng cười một tiếng: "Ngươi thật có ý này?"
Lô Tuyết nghiêm mặt gật đầu: "Không có nửa câu nói ngoa." "Sẽ không cảm thấy ủy khuất?"
"Nguyệt Hà cô nương cũng đi theo đại nhân, so với ta nàng còn phải lợi hại hơn, nàng cảm thấy ủy khuất sao?".
"Nhanh mồm nhanh miệng, hắc hắc." Dương Khai chắp hai tay sau lưng, chậm rãi lắc đầu.
Lô Tuyết đỏ mặt lên: "Đại nhân sợ sao? Sợ ta khôi phục lại, thừa dịp ngươi không đề phòng mà thống hạ sát thủ?"
Nàng đưa ra thỉnh cầu này, vốn đã xấu hổ vô cùng, Dương Khai lại còn hỏi đến hỏi đi, để nàng càng khó tự kiê ̀m chế, có chút thẹn quá hóa giận.
"Sợ đb." Dương Khai hừ một tiếng, một tứ phẩm Khai Thiên trong Thái Khư cảnh này đối với hắn không có nhiều uy hiếp, quả quyết nói: "Ngươi đã đưa tới cửa, vậy bản tọa từ chối thì bất kính."
Ngược lại muốn xem xem tiểu nương bì này đến cùng muốn làm gì, so với ngờ vực vô căn cứ mục đích của nàng, không bằng đưa nàng theo trên người, nếu nàng thật có dị tâm, kiểu gì cũng sẽ lộ ra, đến lúc đó một chưởng giết là được.
Nhanh chân bước đến Lô Tuyết, đưa tay nắm eo nàng, khẽ nói: "Chớ phản kháng!"
Lô Tuyết trừng to mắt, miệng mũi rất nhanh bị khí tức hùng hồn kia LẤP vào, nội tâm lập tức tán loạn, suýt nữa đã vỗ ra một chưởng.
Hắn muốn làm gì? Hắn có phải hiểu lầm cái gì rồi? mình là nói muốn đi theo hắn, không có ý gì khác, Lô Tuyết khóc không ra nước mắt. Hữu tâm phản kháng, nhưng nghĩ đến thực lực khủng bố của Dương Khai, lấy trạng thái bây giờ của mình sao có thể phản kháng?
Trong chớp mắt, trong đầu Lô Tuyết tung ra một câu, dê vào miệng cọp!
Suy nghĩ lung tung, chợt thấy không gian bốn phía vặn vẹo, cả người lập tức lâm vào trong bóng tối, hắc ám thôn phệ.
Vẻn vẹn chỉ một cái chớp mắt, thấy hoa mắt, lại lần nữa khôi phục lại.
Dương Khai buông tay, đưa tay bắt lấy Thương Long Thương, bước đến phía trước: "Ngươi thương thế chưa lành, tự trị thương đi, không
có chuyện gì thì đừng phiền ta."
Ra bên ngoài trăm trượng, diễn luyện thương thuật, rất nhanh đắm chìm trong đó.
Lô Tuyết ngơ ngác nhìn hắn, một hồi thật lâu sau mới lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn chung quanh, nơi này không phải chỗ sơn phong vừa rồi, mà là một nơi khác.
Không gian thuấn di! Lô Tuyết nghiêm mặt.
Thế mới biết mới vừa rồi là mình hiểu lầm, Dương Khai ôm nàng cũng không phải muốn ăn nàng, mà là muốn dẫn nàng cùng xuyên qua hư không, kêu nàng chớ phản kháng cũng là vì tốt cho nàng, xuyên qua hư không, vạn nhất có chỗ dị động, nói không chừng sẽ bị hư không thôn phệ, vĩnh viễn tìm không thấy trở về đường.
Sắc mặt tái nhợt lại hơi đỏ lên, đứng bình tĩnh ở đó, nhìn Dương Khai vũ động trường thương, quét phá hư không.
Rất nhanh, nàng phát hiện ra một chút mánh khóe, Dương Khai thi triển thương thuật đếm mãi không hết, một chiêu tiếp lấy một chiêu, vừa dũng vừa uy mãnh, khi thì đại khai đại hợp, khi thì tinh mịn như mưa, nhìn uy năng bất phàm, võ giả bình thường ở trước mặt hắn gần như không thể đón được một thương, chính là mình đi lên chỉ sợ cũng không kiên trì được bao lâu sẽ bị chọc tới chết >.
Cũng may mắn là ở trong Thái Khư cảnh, trước khi chưa tìm được thiên tài địa bảo thích hợp Dương Khai có bó lớn thời gian để phung phí.
"Con đường tu hành cụ thể của cố nhân kia là thế nào?" Dương Khai hiếu kỳ hỏi.
Lô Tuyết nói: "Cách làm của hắn cùng đại nhân không khác gì nhau, góp nhặt hơn một trăm loại thương thuật, mỗi ngày không ngừng diễn luyện, ta nhớ lúc hắn tu hành đã từng nói, khi nào hắn quên toàn bộ trăm loại thương thuật kia, chỉ còn lại một thương, vậy chính là đại công cáo thành, qua mấy chục năm sau, ta gặp lại hắn, hắn đã thành công."
"Quên toàn bộ, chỉ còn một thương!" Dương Khai như có điều suy nghĩ, ẩn ẩn minh bạch ý đồ của người kia.
Nhưng nói lời này đúng là đơn giản, làm lại sao mà khó khăn? Thương thuật thứ này, càng là thi triển càng là thành thạo, tối thiểu
nhất Dương Khai hai ba tháng này đến đã là như thế, một khi thi triển nhiều lần, lĩnh ngộ được tinh túy, đó chính là lạc ấn trong thân thể bản năng ký ức, loại vật này muốn quên khó như lên trời.
Câu nói này mở ra cho hắn một cánh cổng mới, ánh mắt tán thưởng: "Ngươi cố nhân kia, không tầm thường, không tầm thường a!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất