Đôi mắt của Dương Khai co rụt lại, lập tức thúc dục Không Gian pháp tắc, nhanh chóng thuấn di ra khỏi đó, sau đó xuất hiện ở một nơi cách đó hơn mười trượng.
Xoạt xoạt một tiếng, quần áo hắn chợt rách nát.
Dương Khai nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy bộ quần áo mà hắn mới thay trên đường đi đã bị cắt ra một đường, cũng may là hắn phản ứng không chậm, nếu không vừa rồi đã ăn phải thiệt thòi rồi.
"Ồ?" Đầu Bọ Ngựa kia nghiêng đầu trông lại, đôi mắt kép chuyển
động, tỏ vẻ nghi hoặc: "Ngươi thật là nhanh a!"
"Ngươi cũng không tệ!" Dương Khai hừ lạnh.
"Vậy thử xem hai ta ai nhanh hơn ai!" Bọ Ngựa đầu nhếch miệng cười cười, lộ ra hai hàng răng cưa trong miệng. Khi nó vừa dứt lời, cả người nó đã hóa thành một đạo lục quang xông đến như thiểm điện.
Dương Khai ngưng thần ứng đối, thần niệm tập trung vào đầu Bọ Ngựa kia, thúc dục Không Gian pháp tắc, gặp chiêu phá chiêu.
Chỉ trong thoáng chốc, yêu phong từng trận, bóng người lắc lư, bên trong đại điện xuất hiện một hồi phong thanh hạc lệ.
Lư Tuyết bị ném ra một bên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong đại điện ngập tràn thân ảnh của Dương Khai và đầu Bọ Ngựa kia, trong lúc nhất thời đúng là không nhận ra ai mới là chân thân.
Nàng không khỏi hoảng sợ trong lòng, ngày thường muốn gặp được một người mau lẹ như vậy cũng khó, nhưng lúc này lại gặp được liền hai tên, có thể nói là thế lực ngang nhau, kỳ phùng địch thủ.
Nàng không dám tiếp tục ở lại chỗ này nữa, bất kể là đầu Bọ Ngựa kia hay là Dương Khai thì cũng đều không có ý tứ muốn chiếu cố nàng. Một khi bị dư ba của trận chiến giữa hai người này ảnh hưởng đến, vậy thì với trạng thái hiện tại của nàng, nàng căn bản là không có cách nào ngăn cản.
Lư Tuyết kiên cường chống đỡ thân thể lần tìm đến cửa đại điện, sau đó lảo đảo chạy ra ngoài.
Mới vừa chạy ra ngoài không đến trăm trượng, Lư Tuyết liền nghe thấy sau lưng vang lên một hồi âm thanh kịch liệt. Khi nàng ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đại điện đã bị nghiền nát, hai đạo thân ảnh phóng lên trời, dư ba cuồng bạo quét ra, cuốn văng nàng bay ra xa vài chục trượng, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất, phun ra một ngụm lại một ngụm máu tươi.
Rời khỏi đại điện, bất kể là Dương Khai hay là đầu Bọ Ngựa kia thì cũng đều giống như thoát khỏi sự trói buộc, giống như long nhập đại hải, hổ nhập sơn lâm. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, bọn hắn đã phát huy tốc độ của mình đến mức cực hạn. Trên bầu trời của Tinh Thị, hai đạo thân ảnh trùng điệp ngang dọc, truy đuổi từ đầu này đến đầu kia của Tinh thị, thỉnh thoảng hai bên lại giao thủ một phen làm cho thiên băng địa liệt, phong vân biến sắc.
Nghiêm khắc mà nói, luận tốc độ, Dương Khai thúc ngựa cũng đuổi không kịp đầu Bọ Ngựa này. Người ta mới thật sự là phóng nhanh như gió, chạy như lôi đình, còn chỗ dựa duy nhất của hắn chính là Không Gian pháp tắc.
Kinh khủng hơn nữa chính là, tên này chẳng những có tốc độ nhanh đến mức cực hạn, đột phá cả vận tốc âm thanh, mà đao pháp còn
tinh xảo như nhất đại tông sư.
Hai cánh tay hình liêm đao kia giống như chiến đao trời sinh, đầu Bọ Ngựa kia quơ múa một hồi, đúng là không gì không phá được. Đao pháp của hắn không có chiêu số, hẳn là tự mình lĩnh ngộ, nhưng lại hồn nhiên thiên thành, diệu đến đỉnh phong, mỗi một kích đều sử ra vừa đúng, lực lượng tiêu sái không có nửa điểm lãng phí.
Dương Khai quả thực cảm thấy có hơi cật lực!
Hắn mang theo khí thế vô địch đại phá kiếm trận của Kiếm Các, tiêu diệt mấy ngàn người của Lôi Quang mà đến. Nếu như đối thủ thực lực chưa đủ, vậy thì tiện tay là có thể dẹp yên được, nhưng đầu Bọ Ngựa này lại khiến hắn cảm thấy áp lực, từ đó có thể thấy được sự khủng bố của nó.
Tồn tại như vậy, trong số những võ giả trong Thái Khư cảnh hiện tại, có ai có thể là địch thủ của nó chứ? Dương Khai cảm thấy cho dù Các chủ của Kiếm Các phục sinh thì cũng đừng mơ tưởng chiếm được tiện nghi dưới tay nó.
Nhưng tên gia hỏa này chỉ là một tên hạ nhân, vậy thì chủ mẫu của nó sẽ khủng bố đến mức nào nữa?
Dương Khai ẩn ẩn cảm thấy hoài nghi, chủ mẫu trong miệng đầu Bọ Ngựa này có lẽ chính là Thiên Nguyệt Ma Chu! Ngẫm lại trước đó
hắn còn đánh chủ ý tới Thiên Nguyệt Ma Chu, quả thực có hơi mơ tưởng hão huyền rồi.
"Đu ̉ rồi!" Dương Khai gầm lên một tiếng, đánh ra một chưởng mang theo lực lượng cuồng bạo đánh văng đầu Bọ Ngựa kia ra.
Luận tốc độ, Dương Khai dựa vào Không Gian pháp tắc mặc dù có thể không rơi xuống thế hạ phong, nhưng nếu viện binh của đối phương tới đây thì sao. Nơi thị phi này không nên ở lâu, vạn nhất Thiên Nguyệt Ma Chu giết trở lại, hắn thật sự không biết mình có thể ngăn cản hay không.
Trận chiến này phải tốc chiến tốc thắng mới được.
Sau khi bức lui đầu Bọ Ngựa kia, Dương Khai lập tức tế ra Nguyên Từ Thần Hồ, thần niệm khẽ động, mở ra miệng hồ lô. Chỉ trong thoáng chốc, một đạo hào quang tuôn ra, tràn ngập trong thiên địa, bao trùm lấy đầu Bọ Ngựa kia.
Những tiếng đinh đinh đang đang vang lên, hoa lửa tung bay khắp nơi. Dương Khai trợn trừng mắt, ngạc nhiên nhìn về phía trước.
Ở phía bên kia, đầu Bọ Ngựa kia đang đỉnh lấy sự cọ rửa của Nguyên Từ Thần Quang, mặc dù tốc độ đại giảm, nhưng lại khí thế ngập trời ngược dòng mà lên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất