Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

 

 Chung Phiền run trường kiếm trong tay, ánh kiếm phừng phực không ngừng, nổi giận đùng đùng, hận không thể lập tức xông đi lên chém Dương Khai thành muôn mảnh, nhưng Lô Tuyết bị Dương Khai bắt, để hắn sợ ném chuột vỡ bình, nào dám hành động thiếu suy nghĩ.    

 

Dương Khai lại bỗng quay đầu, hằm hằm nhìn Chung Phiền, quát lớn: "Bản tọa quên mất, không phải 33, ngươi vừa mới giết một  

 

người!"    

 

Một lời ra, tất cả đệ tử Lôi Quang cùng Kiếm Các sắc mặt đại biến, không hẹn mà cùng thối lui về sau, mặc dù bọn hắn nhân số không ít, nhưng người nào cũng không muốn làm quỷ chết oan a!    

 

Rất nhanh, lấy Dương Khai làm trung tâm, ngoại trừ Chung Phiền cùng mấy Khai Thiên cảnh nhìn chằm chằm, trăm trượng không người.    

 

Uy thế một người, lại khủng bố như vậy!    

 

"Ngươi muốn như nào?" Chung Phiền lạnh nhạt nhìn lại.    

 

"Ngươi mời ta xem kịch, bản tọa cũng mời ngươi xem kịch!" Nói rồi, ngón tay kẹp lấy tiểu kiếm của Lô Tuyết, đưa đến gần ngực Lô Tuyết, lại vỗ xuống một chưởng, tiểu kiếm cắm xuyên người Lô Tuyết!    

 

Lô Tuyết rên lên một tiếng, vốn đã toàn lực ngăn cản Kim Ô Chân Hỏa thiêu đốt, giờ lại bị Dương Khai đâm rên oai oái, lúc này mồ hôi rơi như mưa, quần áo trắng noãn lập tức chảy ra một đường máu, cả người cũng bừng bừng nhiệt khí dâng lên đỉnh đầu, trong cổ họng truyền ra tiếng rên rỉ đau đớn.    

 

"Ngươi muốn chết!" Lạc Thanh Vân đỏ bừng mắt, cắn răng quát lớn. Chung Phiền cũng sắc mặt âm trầm.  

 

Mặc dù vừa rồi Dương Khai một chưởng diệt sát 33 người để hắn tức giận, nhưng này cũng chỉ là đệ tử dưới đáy, chết thì thôi, không ảnh hưởng toàn cục, nhưng Lô Tuyết khác, nàng là thủ lĩnh Kiếm Các, bây giờ lại bị Dương Khai khi nhục như vậy, để hắn không thể không lần nữa xem kỹ sự điên cuồng của Dương Khai.    

 

Quách Tử Ngôn tính cả hơn 30 đệ tử bị bắt vốn đều thần sắc uể oải, nhưng tận mắt thấy Dương Khai liên tiếp làm ra hành động ngoài dự liệu, đều đã tinh thần đại chấn!    

 

Vị Lục đương gia này thật lãnh khốc tàn bạo, Lô Tuyết một mỹ nhân ngon như thế hắn cũng hạ thủ được, nếu đổi lại là mình, bọn hắn hẳn sẽ không nhẫn tâm như vậy, nhưng không thể không thừa nhận, một màn này để ở trong mắt, thật khiến lòng người đại khoái, nhiệt huyết cuồn cuộn, mọi người đều cảm thấy ấm áp. Trong lòng không thể ức chế mà tuôn ra một cỗ xúc động, đi theo vị Lục đương gia này, xuất sinh nhập tử! Chính là chiến tử nơi đây, cũng không oán không hối!    

 

"Ngươi còn dám dông dài một câu, ta vặn đầu nàng xuống!" Dương Khai quay đầu nhìn Lạc Thanh Vân, sâm tiếng nói.    

 

Lạc Thanh Vân bừng bừng kiếm ý, tận mắt thấy Lô Tuyết chịu khổ gặp nạn, sao không muốn cứu nàng? Kỳ thật hắn cũng luôn tìm cơ hội, đáng tiếc Dương Khai phóng ra thần niệm mạnh mẽ, giám sát tứ  

 

phương, căn bản không lộ ra chút sơ hở, hắn cũng vô kế khả thi. Giờ đối đầu hai con ngươi băng lãnh của Dương Khai, thầm giật mình, ý thức được hắn không phải đang nói đùa, mà là thật sẽ làm như vậy.    

 

Một bồn lửa giận giấu trong ngực, như thể núi lửa lúc nào cũng có thể bạo phát đi ra, nhưng cũng không dám ra nói thêm một lời, sợ Dương Khai thật sự vặn đầu Lô Tuyết xuống.    

 

"Hừ!" Dương Khai cười khẩy, trầm quát: "Quách Tử Ngôn!" Quách Tử Ngôn thần sắc nghiêm lại: "Có ti chức!"    

 

"Sợ chết không?" Dương Khai quay đầu nhìn hắn.    

 

Quách Tử Ngôn miệng giật giật, rất muốn nói một tiếng không sợ lấy uy danh cho Dương Khai, nhưng ai lại có thể không sợ chết, trái lương tâm nói như vậy cũng có vẻ dối trá, lúc này bằng phẳng cười một tiếng: "Sợ!" Ngay sau đó nói: "Nhưng ti chức tin tưởng, nếu chúng ta chết, đại nhân nhất định sẽ báo thu ̀tuyết hận cho chúng ta!"    

 

Điểm này hắn không chút nghi ngờ, vừa rồi Dương Khai đã dùng mạng của ba mươi ba người xác nhận.    

 

Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu: "Ngươi rất tốt!"    

 

Quách Tử Ngôn trầm giọng nói: "Đại nhân không cần cố kỵ chúng ta, cứ buông tay hành động, huynh đệ chúng ta dù có bỏ mình nơi  

 

đây cũng nhất định không kéo chân ngươi, các huynh đệ, các ngươi nói có đúng hay không!"    

 

"Cẩn tuân đại nhân hiệu lệnh!" Hơn 30 người cùng quát lớn lên, danh chấn hoàn vũ, trên mặt đầy vẻ khẳng khái chịu chết.    

 

Vô số người động dung, vô số người lộ vẻ kính ý, vô luận lời ấy là thật tâm hay do tình thế bắt buộc, Dương Khai co ́thể ngay lúc này được bọn người Quách Tử Ngôn ủng hộ như vậy, đủ thấy nhân cách mị lực của hắn.    

eyJpdiI6Im05SlBVdkVROHJXY0tKN1QwY3lDS0E9PSIsInZhbHVlIjoibVJ2MGNZb0M3YU44ZDBxdXJweGdDY2hBK1wvSGozNU5uc0Y1T0E2bXEweHFEbElJY01qNG5Md0dPYm9WUWdzMUkiLCJtYWMiOiI3MDQ5NzFlNGM0ZDRkNGEzMTQzOGNiNmZlOTNkNDRmZTE3OTViMGVkMjgyYjk0NWVkZjU4MjA4M2QxYmFiN2U4In0=
eyJpdiI6ImEyclRwSVwvTDVlNlVKN2pcL0FOdHIzQT09IiwidmFsdWUiOiJ2M01idnlPSCtnR0xjNVFUYXJmUnFQdk0xbzFJY20xY2dGNWFlUkszZTgxWEdadzhWdGoxbmU3WWJOOUtyMWZvMlVQSlg2OHlucEpCVEJycnkzM2tDeVF2NkNlSXlFamlUTE9hVDRhMTFOVlNCSDBsb2tzTEVoYVhHV0FoRks0alhqak5zVGdtOHc5R0RkeTJhU3hKTU92Rkp4cmxiNnFKY0tidkV4WkRMaHRJTFhBd3lCcjBBb2hPNnprNnhVdlB5WW5XQ0xqUUpGaUY0eEtcL1wvN0xoYm5yVXNqUVdKNTZrOFBwNFl1ZFZidHQ4Zm9QOVFRVnhncW5sR1lUWkZaaFwvNnZFXC9sbFo5SnNUdEJhZm5LMmRialwvdVl2SlNZK3VTSlwvc01nXC9kdmkyakFvQitUYUNJcFR1a1haYjlubjhmckRTNzVFMng5WXdsc1hyVnRDSmFzbktWUExvbTJnV2RieTJGZnNIRERLZkJGNVRtZVhSUGJGeTlDTUtqZkt5NGpZZXI0RUZOZW85eE9YdUZWeVQwZXluYlJJMzl6UXVqeGVVSExOZ2M4ZXgxUzMzb2ZHaktOaWE3a0xzUFVZSFZwMUhLRkh0RlNjY0VOWEYreWVPS0F4VUxZemF1bjhENk13dTc5c3hwRVNFXC9EMTdTTmJWcjhTRjJSeDlmSlVuSHR1SUJjeGZuRGNhbGVcL1ZOMU9uVjNubHJ3dFlFaHZmOGVQZGdMb09OVGVob3c9IiwibWFjIjoiZDdlZmY2MGU0MDA3YjljYzBiZDAyOGFjMTUyNmVmODM4OTViYzE0YTA3ZGYzMWZkYmFlMTlkZTI4MzA3NDZlNiJ9

Quách Tử Ngôn được phân cho Dương Khai mới bao lâu, mới một hai tháng thôi, vậy đã bị khuất phục? Đều có chút không thể tin được, đệ tử Xích Tinh còn có thể như vậy?   

Ads
';
Advertisement