"Kiếm Các bên kia cũng phái người đến đây?" Cầm phu nhân nhíu chặt hàng mi. Đúng như lời của Trần Thiên Phì, Xích Tinh cũng không sợ Lôi Quang, thế nhưng Kiếm Các thì nếu có thể không trêu chọc thì tốt nhất là không nên trêu chọc. Cùng ở trong Tinh Thị nhiều năm như vậy, Kiếm Các rốt cuộc có nội tình gì, ngay cả những người như bọn hắn cũng không quá rõ ràng.
"Nếu Kiếm Các phái người tới đây thì cũng có cách xử lý!" Trần Thiên Phì nặng nề thở dài một hơi: "Đáng tiếc bọn hắn lại không làm như thế."
Đám người Cầm phu nhân nghe thấy vậy thì cũng không khỏi nhíu mày, khuôn mặt hiện lên thần sắc lo lắng.
"Các ngươi cũng biết đám kiếm tu kia điên cuồng đến cỡ nào." Trần Thiên Phì sầu mi khổ kiểm nói: "Lục đương gia giơ lên cờ hiệu của Xích Tinh, trêu chọc nhiều người như vậy trên Nguyên Từ Sơn kia thì cũng thôi đi, thế nhưng hắn còn kết xuống mối thù sinh tử với Kiếm Các. Việc này không có cách nào xử lý tốt, mấy ngày nay mí mắt của ta giật giật vô cùng lợi hại, luôn có một loại cảm giác gió
thổi mưa giông trước cơn bão a."
"Mối thù sinh tử, Kiếm Các không có khả năng bỏ qua như vậy được." Cầm phu nhân chậm rãi lắc đầu.
u Dương Liệt nói: "Việc này khó làm, nếu như chỉ là đả thương thì cũng thôi đi, mấu chốt ở chỗ chết nhiều người như vậy. Hơn nữa Tinh Lạc Kiếm Trận còn là căn bản của Kiếm Các, kiếm trâ ̣n na ̀y bị phá, đâu chỉ là đánh vào mặt mũi của Kiếm Các, cho nên Kiếm Các quả thực không có khả năng từ bỏ ý đồ đâu."
u Dương Băng nói tiếp: "Truyền lệnh xuống, để cho thủ hạ gần đây phải cẩn thận một chút, nếu như đụng phải người của Kiếm Các thì trốn xa chừng nào tốt chừng đó, tốt nhất là đừng tiếp xúc gì hết với đám người của Kiếm Các."
Trần Thiên Phì thở dài một tiếng: "Ta cũng đồng ý với điều này, sớm biết như vậy, vậy thì chúng ta không nên để cho tên họ Dương kia làm Lục đương gia làm gì. Giờ thì tốt rồi, mới chỉ vài ngày liền trêu chọc cừu gia khắp nơi cho Xích Tinh của chúng ta, thử hỏi Xích Tinh ta ngày sau đặt chân thế nào trong Thái Khư cảnh đây, thật đúng là đáng hận!"
"Giờ có nói thì cũng có ích gì đâu, lúc ấy hắn chém chết Độc Nương Tử cùng Cam Hoành để lập uy, làm gì có ai dám nói nửa chữ không!"
Lời này nói cũng đúng, lúc ấy nếu như không đồng ý cho tên họ Dương kia gia nhập Xích Tinh, vậy thì e rằng không chỉ có hai người chết là Độc Nương Tử cùng Cam Hoành.
Chỉ có điều khi nghĩ về thế cục lúc này, Trần Thiên Phì liền cảm thấy miệng đă ́ng chát như ăn trúng hoàng liên! Trong lòng hắn âm thầm quyết định, lát nữa hắn sẽ đi bái phỏng Dương Khai, bảo hắn sau này thu liễm một chút, Xích Tinh cũng không thể lại trêu chọc thêm cừu gia, làm cho nhiều người tức giận như vậy nữa, nếu không trong Thái Khư cảnh này, bọn họ đúng là nửa bước cũng khó đi.
Sau khi giải tán, Trần Thiên Phì liền chạy tới phủ đệ của Dương Khai, một thân thịt mỡ cũng không ngăn được bước chạy như bay của hắn.
Hắn rất nhanh liền đến trước phủ đệ của Dương Khai, sau đó hắn không khỏi nhíu mày. Với nội tình Khai Thiên tứ phẩm của hắn, tất nhiên là co ́thể cảm giác được khu vực trong đường kính ngàn trượng có ai. Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào phủ đệ Dương Khai, trong lòng biết đây chính là do lục phẩm Nguyên Từ Thần Thạch gây họa a, toàn bộ bảo bối quý giá nhất trong Nguyên Từ Sơn đều bị hắn bỏ vào trong túi, ai mà không đỏ mắt cơ chứ.
Ngay cả Trần Thiên Phì hắn trước đó cũng từng có ý nghĩ này.
Trước phủ đệ có người, một tên gia hỏa bộ dạng công tử ca dẫn theo một đám hạ nhân đứng trước phủ đệ, thần sắc kiêu căng, mũi vểnh lên trời, tỏ vẻ giống như lão Thiên là lão đại còn hắn là lão nhị.
Một tên thị vệ kêu ầm lên: "Bảo gia chủ của ngươi đi ra!"
Sau cửa lớn, Trần Nguyệt gương mặt xinh đẹp trắng bệch nhìn qua một đám gia hỏa hung thần ác sát này, yếu ớt nói: "Chư vị có chuyện gì sao?"
Những ngày này, người đến đây bái phỏng Dương Khai quả thực không ít, bọn hắn đều có chút tính toán nho nhỏ của mình. Bất quá từ khi Nguyệt Hà trong cơn nóng giận đánh gãy chân của một người trong đó rồi ném ra ngoài thì phủ đệ của Dương Khai đã thanh tịnh hơn không ít.
Không ngờ lại có người đến đây, hơn nữa người tới lần này khí thế hùng hổ, người đang nói rõ ràng lại là một tên cường giả Khai Thiên cảnh.
Trần Nguyệt làm gì từng gặp qua thế trận này, cho nên trong lúc nhất thời liền cảm thấy chân tay luống cuống.
Thị vệ kia nói: "Có việc thì mới tới đây, nhưng không đáng để nói với một kẻ hạ nhân như ngươi, bảo gia chủ của ngươi ra đây nói chuyện."
Trần Nguyệt tuy có chút tâm cơ, nhưng dù sao thực lực cũng chỉ có nhiêu đó, cho nên nàng ta chưa được tiếp xúc với quá nhiều đồ vật. Giờ phút này nàng ta cũng không nhìn ra người tới có lai lịch ra sao,
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất