Nghe lão già nọ nói vậy, chúng đệ tử Quỷ Vương Cốc và Bảo Khí Tông đều căng thẳng, lo âu liếc nhìn Dương Khai.
Dù Đào Dương và Thẩm Dịch tự thấy mình khá hòa hợp với Dương Khai, nhưng dẫu sao quan hệ giữa đôi bên cũng chỉ như duyên bèo nước, giao tình không thâm sâu, bây giờ nếu Dương Khai muốn bỏ rơi bọn họ để đi theo con đường sống tốt hơn, thì họ cũng chẳng có lý do gì để chỉ trích hắn cả.
Hơn nữa, xét về mặt lợi ích của bản thân Dương Khai, thì chắc chắn chọn hợp tác với lão già kia sẽ có lợi hơn nhiều.
Vừa nghĩ thế, chúng nhân đều phập phồng lo sợ.
Dương Khai nhảy ra khỏi thạch đài, đứng lơ lửng giữa khoảng không, cùng tỷ muội Hồ gia tấn công tà linh, thần sắc tĩnh lặng, hắn điềm đạm nói:
- Vãn bối xin lĩnh nhã ý.
Lão già nọ nghe thế liền cười ha hả:
- Tiểu tử, người không vì mình thì trời tru đất diệt đấy, nếu ngươi hợp tác với ta, khi mọi chuyện giải quyết xong rồi, chúng ta chia đều số bổn nguyên tà linh có được thì thế nào?
- Không hay lắm!
Dương Khai quả quyết từ chối, lão già này trông bề ngoài đã thấy không phải phường tốt lành gì, cho dù Dương Khai không quan tâm đến an nguy của tỷ muội Hồ gia, cũng chẳng thể nào đòi ăn gan trời được, không thể để hợp tác đến cùng, mà cả chính mình cũng thoát thân không được.
- Thôi được, lão phu không làm khó dễ ngươi nữa.
Lão tỏ vẻ dừng dưng, thản nhiên đáp lại một câu, nhưng đôi mắt thì thoáng lướt qua một tia nhìn sắc lạnh.
Đồ tiểu tử thối không biết điều!
Thấy Dương Khai trượng nghĩa đến vậy, cả hai bên Quỷ Vương Cốc và Bảo Khí Tông đều bất giác thở phào, ánh mắt le lói sự cảm kích, chỉ có Hồ gia tỷ muội là tươi cười với hắn.
Không nói chuyện khác, cả ba người họ đều đến từ Ô Mai Trấn, vả lại cũng đã quen biết từ lâu, hai tỷ muội nọ cũng tin rằng Dương Khai sẽ không đời nào bỏ mặc mình.
Khi bước qua bậc thang vạn trượng ở Truyền Thừa Động Thiên, hắn cũng không một lần rời bỏ họ.
Một lát sau, cuối cùng thì Dương Khai và tỷ muội Hồ gia cũng đã liên thủ diệt gọn được một con tà linh, để lại bổn nguyên trôi bồng bềnh trước mắt. Dương Khai lấy Tịnh Linh Bình ra ném cho Hồ Kiều Nhi:
- Lấy cái này mà thu phục nó, hai người chớ có trực tiếp hút vào!
- Ù.
Hồ Kiều Nhi tuy chưa dùng Tịnh Linh Bình bao giờ, nhưng lúc này lời của Dương Khai nhất nhất đều phải nghe theo, nàng bèn thử một phen, trực tiếp hút bổn nguyên đó vào trong bình.
Dương Khai đã bay sang một bên khác để hiệp trợ cho đám người Bảo Khí Tông và Quỷ Vương Cốc.
Không bao lâu sau đó, sáu con tà linh đều đã bị tiêu diệt gọn ghẽ, nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc là lũ tà linh này sau khi bị Dương Khai công kích, thì hình như cứ muốn chạy trốn.
Bên này vừa đánh xong, chúng nhân còn chưa kịp thở lấy hơi, thì lại có không ít tà linh bay từ dưới lên, hơn nữa lần này còn đông hơn lần trước rất nhiều.
Mọi người nhất thời bất ngờ, luống cuống cả tay chân.
Bất đắc dĩ, riêng mình Dương Khai phải độc chiến với hai con tà linh.
Không thể giết nhanh diệt gọn được, khiếm khuyết của Chân Dương Nguyên Khí lập tức hiện rõ.
Chân Dương Nguyên Khí, tất nhiên là một vũ khí sắc bén để ứng phó tà linh. Nhưng chính vì tính khắc chế của nó mà dường như lũ tà linh cũng tự sinh ra một loại bản năng giúp chúng biết Dương Khai không dễ đối phó. Nếu qua một lần giao chiến mà không chết, chúng sẽ lập tức tránh xa Dương Khai, quay sang tấn công người khác.
Dương Khai loay hoay đến toát đầy mồ hôi, cứ như viên cứu hỏa xoay vần quanh thạch đài nơi chúng nhân nương náu, đuổi theo bọn tà linh bay tứ tán. Cục diện đang tốt đẹp trong chớp mắt đã có dấu hiệu bất ổn.
May mà những người trên thạch đài đều không phải phường tầm thường, hơn nữa còn có không ít bí bảo, nên có thể xoay chuyển tình thế vào mỗi thời khắc nguy hiểm.
Thời gian trôi dần qua, áp lực và cường độ của trận chiến mỗi lúc một lớn, đám tà linh này còn chưa giết hết thì đã có đám khác nhảy lên, liên tục không ngớt.
- Sư muội, muội và hai sư đệ dùng Ngũ Long Thúc Ấn hiệp trợ Dương huynh đi! Đào Dương nhận ra tình cảnh tiến thoái lưỡng nan của Dương Khai, vội vàng ra lệnh.
- Được!
Triệu Dung vừa nói, vừa khởi động một món bí bảo mang hình dạng đại ấn.
Trên bí bảo này có khắc hình ngũ long, sau khi được Triệu Dung và hai đệ tử Bảo Khí Tông nọ trút chân nguyên vào, sau một tiếng rồng gầm rú vang dội, hình khắc ngũ long đó đột nhiên hóa thành thực thể và bay trở ra.
Ngũ long lượn vòng, phun ra một luồng sáng, chiếu rọi vào một con tà linh đang bay vất vưởng liên hồi.
Nháy mắt, nó đột nhiên khựng lại, cứ như bị trói, giãy giụa mãi một chỗ, nhưng vẫn không thể thoát ra được, chỉ có mồm thì vẫn gào thét không ngừng.
Dương Khai thấy thế liền khoái chí ra mặt, khẩn trương xông đến, vung thanh kiếm Dương Dịch lên tiêu diệt một con tà linh nhanh chóng.
Ba đệ tử Bảo Khí Tông nọ cũng lanh trí, thấy Dương Khai dứt khoát mau lẹ như vậy, bèn thay đổi thủ quyết, điều khiển ngũ long tấn công tà linh khác.
Tuy phân ba người họ ra hiệp trợ Dương Khai, nhưng cục diện không những không rối ren, ngược lại còn rất có trình tự.
Trong trận chiến, mọi người đều lấy chân nguyên đan ra dùng trước, nhằm tránh việc chân nguyên đứt quãng.
Dương Khai không cần dùng đan dược, tỷ muội Hồ gia vừa mới uống Vạn Dược Linh Dịch, đâm ra thấy thích, chỉ mong đến lúc cạn chân nguyên lại được Dương Khai bồi bổ bằng thứ này, nên cũng không uống thêm đan dược.
Hiệu quả hiệp trợ của Ngũ Long Thúc Ấn khiến mọi người đều phấn chấn trở lại.
Ở đài cao bên kia, lão già nọ lẫn bọn Tiêu Dao Tông đều đang rã rời ứng phó với lũ tà linh.
Tuy phía bên đó có một cao thủ Thần Du Cảnh, nhưng nhân số không đông bằng phía Dương Khai, bí bảo cũng không thượng thặng được như Bảo Khí Tông, dù chiến lực cao hơn, nhưng vẫn gặp bất lợi khi ứng phó tà linh.
Lão già nọ chứng kiến thần uy của Dương Khai, liền thấy bực dọc, mất mặt vô cùng.
Lão cuộn xoắn tay áo thành một luồng cuồng phong, đẩy thẳng hai con qua.
Tà linh chỉ tấn công vật thể sống ngay cạnh mình, nên sẽ không quay lại tìm lão.
Ngay lập tức, hành động này của lão đã khiến Hồ gia tỷ muội rơi vào nguy hiểm.
Hai người họ vốn đang hợp lực đối phó với một con tà linh, bây giờ tự nhiên xuất hiện thêm hai con nữa, sao có thể trở tay cho kịp?
Sự việc trong nháy mắt đã lọt vào mắt Dương Khai, hắn lập tức nổi giận đùng đùng, biết lão già nọ quả nhiên chẳng phải phường tốt lành, vội vàng giải quyết tà linh trước mặt rồi gấp rút tiếp viện cho tỷ muội Hồ gia.
Trong lúc lao đi, hắn vung tay lấy ra một giọt Dương Dịch.
Bằng phương pháp chi phối chân nguyên tuyệt diệu, giọt Dương Dịch đó đột nhiên hóa thành một quầng sáng hình bán nguyệt, bao trùm lấy hai tỷ muội Hồ gia.
Công pháp khống chế chân nguyên do Tiêu Phù Sinh truyền thụ đã phát huy hiệu quả rực rỡ trong thời khắc này!
Quầng sáng vừa xuất hiện, hai con tà linh đã nhào đến, cơ thể mờ ảo vừa chạm vào quầng sáng, liền phát ra âm thanh giòn tan như rơi vào trong chảo dầu.
Theo bản năng, chúng lập tức bay lùi lại.
Như hiệu ứng, con tà linh Hồ gia tỷ muội đang đối phó cũng quay ngoắt với cả hai người, làm họ lỡ ra một chiêu đánh vào không khí.
Dương Khai ngẩn người ra nhìn.
Hắn hoàn toàn không ngờ là hệ quả sẽ như thế này.
- Thế mà cũng được sao?
Trình Anh của Quỷ Vương Cốc kêu la, kinh ngạc ra mặt.
- Cẩn thận, chúng qua đây cả rồi!
Lãnh San la lên. Hai con tà linh mà lão già nọ đùn đẩy, kéo theo cả con tà linh đối thủ của Hồ gia tỷ muội bỏ mặc Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi mà xông thẳng về phía nhóm người Quỷ Vương Cốc.
Thoáng chốc, áp lực của chúng nhân chợt tăng lên.
- Này Dương huynh, thế này thì không thỏa rồi.
Thẩm Dịch cười như mếu, giọng quái đản.
Tuy lúc này Hồ gia tỷ muội đã được an toàn, nhưng Quỷ Vương Cốc bọn họ thì lại gặp phiền toái lớn.
- Xin thứ lỗi, ta không biết sẽ thành ra như vậy.
Dương Khai cũng lúng túng khó xử, may mà lúc này hắn đang ở phía phe bọn họ, bằng không, nếu để xảy ra thương vong thì thật khó nói.
Hắn quấn lấy một trong hai con tà linh nọ, vừa ứng phó, vừa tính kế.
Rồi đột nhiên nghĩ ra một chủ ý tuyệt hay!
Nhanh nhảu hợp lực cùng ba người bên Bảo Khí Tông diệt gọn hai con tà linh, Dương Khai lập tức nhảy vọt lên và đứng sừng sững giữa khoảng không trên đầu chúng nhân.
Không quan tâm đến ánh mắt ngạc nhiên của đám người đó, Dương Khai lặng lẽ tập trung tư tưởng, rút một giọt Dương Dịch ra từ đan điền quăng xuống dưới. Không khác gì lúc nãy, giọt Dương Dịch này hóa thành một quầng sáng bán nguyệt giữa không trung, chỉ có điều mỏng hơn so với vừa rồi, nhưng lại bao trùm được hết toàn bộ thạch đài.
Quầng sáng vừa rủ xuống, tất cả lũ tà linh đều bay lùi về sau, nhìn quanh quất một cách sợ sệt.
Một lớp ánh sáng mỏng tang như vậy chỉ có tính đe dọa. Nếu như lũ tà linh mà nổi cơn điên xông đến, chỉ e quầng sáng sẽ bị công phá ngay tức khắc. Dương Khai làm cho đến cùng, liên tục rút Dương Dịch ra ném xuống dưới.
Quầng sáng cứ từng lớp, từng lớp phủ xuống, dưới bàn tay nhào nặn tinh tế của Dương Khai, tất cả đều có cùng kích thước và nằm chồng chất lên nhau. Hao tổn tròn hai mươi giọt Dương Dịch, Dương Khai mới vừa lòng thu tay về.
Quầng sáng tổ hợp từ hai mươi tầng Chân Dương Nguyên Khí, tuy không dám nói là kiên cố vô song, nhưng muốn cản trở lũ tà linh này thì dễ như trở bàn tay.
- Đây...
Chúng nhân đều sững sờ.
Thời khắc sinh tử nguy ngập bỗng chốc hóa thành an toàn cực điểm, sự thay đổi đột ngột này chẳng ai kịp thích nghi được.
Tà linh tứ phía chỉ vần vũ quanh thạch đài, không hề dám tiếp cận, thi thoảng có vài con thử tấn công, vừa chạm vào quầng sáng liền bị thương, bật thẳng ra sau. Yên lặng mãi một lúc lâu, chúng nhân mới ngoái lại nhìn Dương Khai, vẻ mặt chất chứa cả kinh ngạc lẫn bái phục.
Hồ gia tỷ muội thì lại giương ánh mắt kỳ lạ nhìn Dương Khai không chớp lấy một làn.
- Nhất thời nảy ra ý này, không ngờ công hiệu thật.
Dương Khai cười ha hả.
- Ta phục rồi...
Thẩm Dịch nhìn Dương Khai đầy vẻ sùng bái.
Ai nấy cũng đều gật đầu, sự cảm kích chan đầy ánh mắt.
Sau cơn kinh ngạc và cảm kích, chúng nhân mới chợt nhớ ra, nếu muốn điều khiển úng nhân mới lớp phòng ngự dày đặc như vậy, thì phải huy động mất bao nhiêu chân nguyên?
Tại sao Dương Khai không có vẻ gì là kiệt sức, mà vẫn tĩnh lặng như không?
- Quái vật! Dị thường!
Lãnh San bĩu môi.
Ai nấy cũng gục gặc.
Bọn họ đâu biết, mỗi một lớp ánh sáng trong đó đều là kết tinh từ chân nguyên toàn thân của Dương Khai! Hai mươi lớp ánh sáng, tương đương với việc kinh mạch cả người hắn bị rút rỗng cả hai mươi lần! Lớp phòng ngự trùng điệp này sao có thể không kiên cố được?
Hơn nữa, chất lượng chân nguyên của Dương Khai cũng rất cao, lại tinh thuần vô cùng.
Nếu tính trắng ra, quầng sáng này cũng có thể kháng cự được hai mươi cao thủ Thần Du Cảnh, sức phòng ngự lên đến độ tuyệt đối!
Lớp phòng ngự như vậy, muốn ứng phó cục diện trước mắt thì cũng chỉ là chuyện còn con.
Đài cao bên đó lúc này kiên cố như thành đồng vách sắt, kín cổng cao tường, cho dù những người đứng trên đài không làm gì hết, chỉ đứng xem kịch, thì cũng chẳng phải lo bị uy hiếp về tính mạng. Ngược lại, bên phía lão, số lượng tà linh mỗi lúc một tăng lên, càng lúc càng khó ứng phó.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất