Điên Cuồng Yêu Em [18+]

 

Đức Anh kéo Thu Lê bảo vệ phía sau, hai người lùi dần về phía những ngôi nhà to lớn, trong khoảnh khắc này cũng chả còn quan tâm xem giữa ngôi làng xa lạ và lão già ở trước mặt này ai nguy hiểm hơn ai, đột nhiên xoay người chạy lại ngôi nhà gần nhất. 

Mới đẩy nhẹ, cửa đã mở ra, hai người liền xông vào, đóng cửa, chốt then lại. Bên tai chỉ còn lại tiếng thở của chính mình. 

“Các người là ai?” Cô bé có gương mặt đáng yêu ngồi bên bếp lửa, ngước cặp mắt to đen láy dò xét, cất giọng không có tẹo ngạc nhiên nào. 

 

“Chào em, anh chị đi leo núi bị lạc, có... có thể cho tụi chị ở đây nhờ tới sáng không?” Thu Lê tỏ ra dịu dàng hỏi, ngữ điệu vẫn lộ ra sự run rẩy. 

Cô bé nheo mắt, thầm đánh giá hai người, giây lát sau mới nói: “Cha mẹ em không có nhà, họ đều lên đền Thánh cả rồi. Anh chị ngủ ở đây cũng được nhưng cần trả tiền!” 

“Tất nhiên rồi!” Đức Anh mừng rỡ: “Bao nhiêu em gái?” 

Cô nhóc giơ hai ngón tay lên, ánh mắt hiện tia ranh mãnh. 

“Hai trăm sao?” Đức Anh hỏi. 

Thu Lê cảnh giác lùi ra xa, một tay giật giật gấu áo anh ta, tay kia kín đáo chạm vào then cửa. Cô đã quá khinh xuất rồi, Quang Thẩm có nói qua, người ở chỗ này rất quái dị, thế mà vừa xong vì quá vội mà lại không có quan sát 

kỹ. 

Cô nhóc trước mắt này nói cha mẹ không có nhà, ngữ điệu bình tĩnh thản nhiên chẳng hề có chút nào non nớt giống một đứa trẻ. Vả lại phản ứng này... có lẽ nếu là cô mà bị hai người lạ mặt đột ngột xông vào giữa đêm khuya chắc hẳn không có như kia, ít nhiều cũng phải có tâm tư phòng bị. Đúng lúc này thì cô nhóc kia lên tiếng: “Hai trái tim!” 

Tiếng nói vừa dứt, bóng đen của lão già cũng bất ngờ xuất hiện trong ngôi nhà, khom người chào cô bé: “Chủ nhân!” 

“Làm tốt lắm!” Chủ nhân bé nhỏ vẫy vẫy tay. 

“Các người là ai, tại sao lại muốn bắt chúng tôi?” Đức Anh gắn giọng giận dữ quát. 

Bị bức đến đường cùng, đã không thể nào chạy trốn được nữa, bởi vậy ai cũng cần phải dứt khoát ép buộc chính mình tỉnh táo lại. 

Nghe câu hỏi của Đức Anh, cô nhóc kia lập tức nở nụ cười, giọng nói trong veo tựa như tiếng sáo: “Thực ra là không cố ý bắt anh!” 

Đức Anh trợn mắt nhìn, hai cánh tay gồng lên thủ sẵn tư thế đáp đòn, vì cố gắng kéo dài thời gian nên lại hỏi. “Tại sao?” 

Lão già khà khà cười, giọng vừa khàn khàn vừa chói tai giống tiếng lưỡi rìu kéo vào thớ gỗ khô: “Tại sao hả? Tại mày thích lo chuyện bao đồng. Người chúng tao nhắm tới là cô ta. Tạo đã theo dõi cô ta rất lâu rồi, hôm nay chính là ngày chết của cô ta... ha ha ha!!!” 

Giọng nói của lão ta càng ngày càng lạnh lùng, nhận được cái gật đầu 

của cô nhóc, lão già giang hai tay sang ngang, đầu ngửa ra sau để lộ cần cổ gầy guộc trơ xương, miệng lầm rầm đọc chú ngữ. 

Thu Lê căng mắt nhìn chằm chằm cô nhóc kia, hai tay nắm chặt, chờ cho cơn đau nơi lồng ngực giảm bớt mới khó khăn nói: “Bạch khổng tước, đây là ân oán của tôi và cô, đừng lôi kéo người vô tội vào!” 

Cô nhóc ôm bụng cười: “Bởi vì cái lòng thương hại đó nên chị mới có kết cục kia, vẫn không chừa hả?” 

Nhắc lại chuyện cũ, ánh mắt Thu Lê lập tức trở lên lạnh lẽo, cả người tỏa ra hơi thở quỷ dị: “Làm người đừng nên quá đáng!” 

Thu Lê siết chặt tay kiềm chế luồng khí tức kỳ lạ đang âm ỉ lan ra từ bụng dưới, gương mặt căng thẳng, môi mím chặt lại. 

“Chị làm người lâu quá nên bị lú phải không? Tôi đâu phải người, xét chi ly ra, chị cũng chả đúng!” Bạch Khổng Tước cười khoái trá. 

Cùng với câu nói của cô ta, lão già kia cũng ngưng niệm chú. Rất nhanh xung quanh đã xảy ra biến hoá. 

Từ các khe nứt của vách tường và cửa, có thứ gì đó đang ngo ngoe bò, ngay sau đó liền thấy đám bọ cạp đen nhánh chui vào, những chiếc đuôi cong cong vươn cao, cặp chân sắc nhọn cào trên vách tường gỗ phát ra tiếng sột soạt ghê tai. Chúng nhanh chóng vọt tới bao vây Thu Lê và Đức Anh ở giữa. 

Đây là những con trùng tinh anh nhất. Chúng có lớp vỏ rắn chắc như thép, răng nanh cắn đá như cắn bùn, một nhát châm nọc đủ hạ gục cả một con voi đã trưởng thành chưa đến ba giây. Chỉ cần tuỳ tiện nhặt ra một con thôi cũng có thể lấy mạng người khác, đây lại cả đàn. 

“Nhắc mới nhớ, suýt nữa tôi đã quên mình là ai, thiên địch của giống loài nào!” 

Thu Lê nói xong cũng không kiềm chế bản thân nữa, hoàn toàn buông 

lỏng để cho luồng khí tức kia tự do di chuyển khắp kinh mạch. 

Một tiếng thét như xé toạc màn đêm, Thu Lê nhún chân bật người bay xuyên qua nóc nhà phóng vọt vào trong không trung. 

Giữa lưng áo nứt toạc, dần mọc ra một đôi cánh có lớp lông vũ đen nhánh. 

Tận mắt chứng kiến cảnh này, Đức Anh không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. 

Chuyện hóa thân vốn chỉ xuất hiện trên phim ảnh hoặc truyện huyền huyễn tu tiên, nay anh ta được trực tiếp mắt thấy tai nghe, đáy lòng vừa kinh hoàng lại háo hức. 

Cảnh tượng vừa rồi cỡ nào đẹp, cỡ nào chấn động? 

Thì ra những chuyện này thực sự có tồn tại trên đời, chỉ là không phải ai cũng có cơ duyên gặp được. Chẳng trách khi người bạn thân Quang Thẩm giao cho anh ta điều tra về anh em song sinh Tuấn Hùng, thêm cả thuật luyện quỷ hồn chỗ ông Vĩnh, luyện bùa chỗ bà Vĩnh anh ta đã thấy bất bình thường. Giờ còn thêm chuyện Thu Lê biến hình, đối với một người luôn luôn trấn định như anh ta... trải qua nhiều biến cố như vậy cũng đã tự sinh ra tâm lý chấp nhận rồi. 

Lúc này đừng nói chuyện người khác biến hình, nếu tự nhiên trên người anh ta mọc ra vài cái đuôi có lẽ anh ta cũng không có bị sốc. 

Thế nên, giờ này Đức Anh tự nhiên không còn chút sợ hãi nào, sẵn sàng quyết sống mái với đám côn trùng đáng ghét trước mặt. 

"Nếu như đã muốn nhắm tới tôi đến vậy, tôi cũng không thể phụ lòng của các người!” Thanh âm băng lãnh bỗng từ giữa không trung vọng xuống, theo đó từ đôi cánh Hắc Khổng Tước sau lưng Thu Lê đột nhiên tỏa ra một vầng ánh sáng màu xanh lam bao lấy toàn bộ thân thể cô. 

Trong nháy mắt, ánh sáng bỗng trở nên chói sáng. 

“Bùm!” Tiếng hót lảnh lót vang lên một con Hắc Khổng Tước từ giữa vầng sáng thoát ra vỗ cánh bay lượn. 

 

Trong khoảnh khắc này, cảnh vật giống bị nhấn nút dừng, mọi ánh mắt 

đều dõi theo bóng dáng vĩ đại kia người trầm trồ, kẻ đắc ý. 

Nhà mồ 

“Xem ra chị chẳng còn được như trước rồi!” Bạch Khổng Tước đắc ý cười. Cô ta nhún chân nhảy lên trong nháy mắt một con khổng tước trắng có bộ lông vũ sáng lấp lánh xuất hiện đối diện với Hắc Khổng Tước. 

Sau khoảnh khắc hai con đối diện chưa hết năm giây liền lao vào nhau. Qua một lúc trăm hiệp giao đấu mà vẫn bất phân thắng bại, tia kinh hãi hiện rõ ràng trong ánh mắt của Bạch Khổng Tước, đến nhịp vỗ cánh cũng bộc lộ rõ dấu vết hoảng loạn. 

“Tôi đợi chị trên núi Cấm, cùng bước qua Luân Hồi chờ xem màn kịch này ai sẽ thắng!” Nói rồi chợt biến mất. 

Hiện trường chỉ còn lại lão già và bầy bọ cạp độc đang hăm he bao vây Đức Anh. Hắc Khổng Tước thu cánh lao xuống. Mặt đất như vừa trải qua một cơn chấn động, ngôi nhà đổ nát, bụi bay mù mịt. 

Đức Anh ôm ngực ho sặc sụa ai oán nhìn con chim đen tuyền to lớn oai vệ đứng ngay bên cạnh mình. 

“Cô có cách nào đậu nhẹ nhàng thanh thoát hơn không?” 

Khổng Tước rùng mình, rũ cánh biến trở lại thành Thu Lê với quần áo tả tơi lảo đảo dựa vào Đức Anh. 

“Ha ha ha!” Lão già đắc ý cười. “Bậy giờ mới đến lượt tôi chơi với các người!” 

“Thu Lê, cô sao vậy? Khi nãy hoành tráng như thế cơ mà, mau tỉnh dậy 

biến thân ăn hết đám bọ cạp độc này đi.” Đức Anh lay mạnh. 

“Anh có thể tự ăn!” Thu Lê bị anh ta lắc tỉnh, chán ghét đáp. 

“Đây là... cổ trùng!” Đức Anh ghê tởm lùi lại. 

Trong giới huyền học chia ra rất nhiều đạo phái khác nhau như thầy pháp, thầy cúng, Sư thầy, tăng nhân, đạo sĩ, phù thủy... phân bổ ở nhiều quốc gia hoạc các vùng lãnh thổ khác nhau. Đó là những người dùng pháp lực của bản thân và bùa phép để tu luyện. Còn có cổ sư sống ở những vùng núi cao hiểm trở dùng độc trùng làm pháp khí. 

Tóm lại, cho dù là đạo phái nào thì cũng có người tốt, kẻ xấu. 

Ví như cổ sư, độc trùng có thể được dùng để cứu người, giải độc. Nhưng nếu cũng có thể hại người, trực tiếp biến một người sống sờ sờ thành cái xác ký gửi của trùng non. 

[Nói như vậy để hiểu nôm na rằng, lão già đứng trước mặt hai người là một cổ sư, đương nhiên không chắc là người tốt. Bất cứ ai mang tâm tư hại người thì đều gạt hết sang vai phản diện.] 

“Kiến thức của tên nhóc này cũng không tệ, tiếc là ta xưa nay vốn độc lai độc vãng không có ý định thu nhận đồ đệ.” Lão ta đắc ý tự khen. 

“Lão già, khuya rồi thì nên về đi ngủ, cái lỗ tai nào của lão nghe thấy tôi muốn nhận lão làm sư phụ, tôi chê nha!” 

“Mày..” Hiển nhiên câu nói kia của Đức Anh đã chọc điên lão già, miệng lão bắt đầu lầm rầm đọc chủ ngữ, nhịp điệu dồn dập như trống trận. 

Trong nháy mắt đàn bọ cạp từ trong rừng nối đuôi nhau tìm đến, bò qua đống đổ nát của ngôi nhà, biến vách tường gỗ ngổn ngang thành bột mịn màu xám, từng chút khép vòng vây bao lấy hai người vào giữa. 

“Thu Lê, cô mau biến thân thành chim bay đi, xuống núi báo cảnh sát. Đang có một đối tượng cực kỳ nguy hiểm.” 

Anh ta vừa nói vừa hung hăng dẫm đạp mấy con bọ cạp nát bét, một vài con theo ống quần leo lên muốn cong đuôi châm độc vào lại phát hiện Đức Anh đang đi một đôi ủng cao su cổ cao có độ đàn hồi, không thể chọc thủng. 

Bảo sao lại dũng cảm như thế! 

“Còn không mau đi, cô tính ở chỗ này để bị thành thịt tẩm độc à!” 

“Nhưng nếu tôi bỏ đi, anh chắc chắn sẽ chết!” Thu Lê gắn giọng đáp. Trong lòng luôn cảm thấy không cam lòng, mặc dù cô gặp anh ta chưa lâu nhưng người này có thể liều mạng bảo vệ cô, ân nghĩa này, Thu lê không thể 

no. 

Đàn bọ cạp cong đuôi như những chiếc lưỡi câu chậm chạp tiến vào. Thu Lê cũng cảm thấy cuống lên, đúng ra cô đã thử biến thân vài lần rồi nhưng không được, chẳng hiểu lúc đó động lực nào đã khiến cô bộc phát được nguồn sức mạnh đó ra ngoài, đến bây giờ, lại không thể làm được. 

Đức Anh điên cuồng dẫm chân, Thu Lê tiện tay cầm lấy một thanh gỗ làm vũ khí, sau giây lát ma xui quỷ khiến thế nào liền ném thẳng thứ đang cầm trên tay vào lão già đang đọc chú ngữ. Lão ta kinh hoàng rú lên đầy sợ hãi. 

m thanh lầm rầm đọc tạm ngưng, đàn bọ cạp đứng bất động. Chỉ chờ có thế hai người vội chạy trốn cũng chẳng thèm nhìn lại xem lão già bị làm 

sao. 

Ban đêm đường núi vốn dĩ đã khó đi, lúc này còn mang theo tư tưởng chạy trốn nên bước chân càng thêm hỗn loạn va vào nhau. Sau vào lần Thu Lê bị ngã sấp mặt, Đức Anh quyết định cầm lấy cổ tay cô mà kéo. Nhưng vì đã chớm đông, sương xuống nhiều mang theo cái lạnh từ bụi cỏ ngấm vào quần áo vô cùng khó chịu, vừa lạnh vừa mệt nhưng vẫn cố gắng tiến về phía trước. 

Lạc rồi. 

Hai người luẩn quẩn trong rừng mất một lúc đến khi Thu Lê phát hiện ra dưới chân có lối mòn, đoán chừng đây là dấu vết do những người đi trước để lại. Lúc này bọn họ đang ở khu rừng hoang vắng khá lâu, lối mòn không rõ 

ràng. Vì không còn sự lựa chọn khác nên đành dựa vào đó mà đi. 

Bước chân hai người xuyên qua bụi cỏ rậm rạp, men theo đường mòn, dựa vào ánh trăng sáng ngời liền nhìn thấy đằng trước xuất hiện một bãi đất trống, còn có ngôi miếu hoang? 

Chờ bọn họ đến gần, nhìn vào cái giống như miếu xiêu vẹo mới phát hiện bên trong còn rộng rãi hơn so với trong tưởng tượng. Nhà, là nhà chứa xác của làng Dã Quỳ. Bát hương ném ngổn ngang dưới chân tường phía ngoài, còn có cả dấu vết đốt quần áo cũ... 

Nhà xác cũng có thể gọi là nhà mồ thì thường hay có ma, mà không chỉ 

 

có ma, còn có giống chuột mà trong các truyện linh dị hay nhắc đến - Chuột Thôn Lỗi. Chuột gặm cắn, ăn thịt xác người, có khi còn ăn hết cả xương. Chỉ cần nghĩ đến điều này đã khiến Thu Lê sợ đến run rẩy. 

Cô đưa mắt nhìn khắp nơi, các bức tường bong tróc vẽ hoa văn kỳ lạ, mái nhà bằng cỏ tranh sập xệ lạnh lẽo, âm khí dày đặc. "Nơi này mà quay lên livestream trải nghiệm nhà hoang chắc chắn nổi tiếng”" 

Đức Anh dùng chân gạt đống lá cây gọn sang một bên, sau đó hì hục xếp gạch lại làm thành chỗ ngồi rồi nói: "Chúng ta nghỉ tạm ở chỗ này, chờ trời sáng tìm đường lên đỉnh núi. 

Thu Lê cũng đã thấm mệt, nghe anh ta nói như vậy, liền gật đầu đi tới 

ngồi xuống. 

Chạy trốn cả một chặng đường không mệt mới lạ. Cô ôm lấy hai chân 

gối cắm lên đầu gối nhìn Đức Anh chuẩn bị đốt lửa. Gió núi lạnh lẽo, bầu trời 

bên ngoài nhá nhem tranh sáng tranh tối, nhưng lại không thể trông rõ 

phương xa có cái gì, lòng cô càng trùng xuống. 

Kỹ thuật của Đức Anh quả nhiên không tệ, chẳng bao lâu đã nhóm được 

lửa, khói bốc lên, ánh lửa bập bùng tỏa ra hơi ấm xua bớt nỗi sợ. Đống củi 

eyJpdiI6IkVJVEkxbU00WHdLYWV6SDNWT0g3SGc9PSIsInZhbHVlIjoiSFwvN1NQSFFJZVJqNTZVRlhvdmxObXpOeW5DcjMxT1U0c09qbU5qRFY4cXJwZFJsWUlHR0NXOWw5dHk5U0hkSFhYR3lLeWw0SFFCc3lGNmYwbURBNjhtQUFvVWJKMEluejluZ3ZvTlFJWFwvR0xGNlhhekw1RFhuQUF6aDY1WE5JV0paRjhhckMyUmlcL1czc3FJUnJOZE9HUGhtV0RVN3lhVWVCY051bmtVUFljPSIsIm1hYyI6ImYwYjY1MTk5ZWMxOTY0YzgyYzU4OTA2Zjc3YjAxOTYzOGM0ODdhZjY1YTUxMzFlNGU4OGNkOWFjZjlmZTVjNDMifQ==
eyJpdiI6IkVJMlI5MDFFeXVJRnNva0FSUWl3WFE9PSIsInZhbHVlIjoidlhCbnVCSjIwQ2RvcUkzNFRUSUF2SFZkZnNIeWt3b3g5MTFka3lTTHBva2F4RkQ5eUIrRzVpcDMyQkNMSDZuV3JtV2RDZkw2WUpaMzRqRWl5WWtjb2c9PSIsIm1hYyI6IjliMjZkZTMwNDUwYWQ5NzI3MDAwNmFhNzYyMGFlMTY1YzgxYjUyNDQyN2I4MjMyYzAwYjFhNzE5MjFhNWQ0NmIifQ==

“Cô đoán xem, ngôi nhà này dùng để làm gì?” Đột nhiên Đức Anh

Ads
';
Advertisement