Chương 5
Giống như thực sự nghe thấy anh đang trực tiếp nói, đáy lòng Thu Lê liền xao xuyến, cô mấp máy môi hỏi lại một lần nữa: "Thật không?"
"Thật! Cả đời này anh chỉ yêu mình em." Quang Thẩm xấu xa cười đáp lại.
"Nhưng... nhưng mà chúng ta..." Thu Lê đau khổ ngập ngừng.
"Chúng ta sẽ mãi ở bên nhau, anh sẽ luôn ở bên vợ.” Anh khẽ cười, tay di chuyển từ gò má xuống vuốt ve cánh môi non mềm của cô, sau đó cúi đầu ngậm lấy tham lam mút vào như muốn chiếm hết mọi mật ngọt bên trong đó.
Từ lúc nào quần áo của cô đã bị cởi xuống toàn bộ, ngăn nắp vắt ở vai ghế bên cạnh. Hai tấm thân không một mảnh vải ma sát vào nhau, da kề da tạo ra từng trận đê mê.
Toàn thân Thu Lê rất khó chịu, gương mặt xinh đẹp yêu kiều lập tức ửng hồng như bị say men. Lúc này cô đã bị Quang Thẩm bế lên loại tư thế giống như đang bế một đứa trẻ, hai chân cô đang vòng quanh eo của anh, mắt đối mắt, hơi thở hoà quyện tim chung một nhịp.
Vật thể cứng rắn của Quang Thẩm chạm vào nơi mẫn cảm của Thu Lê khiến cô bỗng giật mình mà thốt lên:
"A... anh... có thể để em xuống không?”
Cô xấu hổ đến nỗi lắp bắp nói không thành tiếng, bờ vai thanh mảnh khẽ run lên bởi sự tiếp xúc mờ ám. Mơ cũng như thực, hư thực đan xen đến mê muội.
Hiện tại chỉ cần Thu Lê hơi hạ thân xuống một chút là...
Người đàn ông nghe cô nói, chỉ cúi xuống, môi mỏng cọ sát vào nơi đây đà căng tròn của Thu Lê ra sức gặm cắn, hai tay anh ôm chặt lấy hông cô như đang chuẩn bị cho một cú nhấn.
Anh ngước mắt lên nhìn cô, không nói gì, một bàn tay giữ chặt lấy cái gáy xinh đẹp, đôi môi của anh tìm đến đôi môi anh đào của cô. Hai người ôm hôn thắm thiết từ từ bước về phía giường ngủ rộng lớn bên trong.
Đột nhiên Quang Thẩm không nói một lời nào mà ném cô xuống chiếc giường êm ái. Cơ thể cường tráng lập tức theo đó đè lên thân hình mảnh khảnh của người phụ nữ.
"Ưm." Thu Lê nhất thời choáng váng. Cơn ê ẩm khiến cô giật mình hoảng hốt.
Không phải cô đang mơ hay sao? Vậy mà lại cảm thấy có gì đó quá thực.
Nhưng cô còn chưa kịp thốt lên, thì ánh mắt đã chạm vào đôi mắt đang hắn lên tia dục vọng cùng nụ cười thèm khát hệt như loài lang sói đang liếm mép chuẩn bị thưởng thức con mồi của Quang Thẩm.
Sau vài giây ngây người, đột nhiên đáy lòng Thu Lê lại cảm thấy kinh sợ, muốn trốn thoát khỏi người đàn ông này. [Trước kia Hùng của cô chưa bao
giờ như vậy. Là cô đang mơ gặp anh, hay đây là Quang Thẩm?]
“Hùng! Dừng lại đi, em muốn dừng lại. Cho em ra khỏi đây.” Thu Lê hoảng hốt la lên.
“Đây là thế giới do em tạo ra, mọi chuyện đều đang diễn ra theo đúng ý nghĩ của em. Vợ à, em có sở thích thật đặc biệt!” Quang Thẩm cười khục khục bên tai Thu Lê. Anh ngồi khóa trên cơ thể lõa lồ của cô. Từ trên cao thích thú hướng cặp mắt sói xuống xăm soi người năm bên dưới đang vật lộn trong cơn mê không có cách nào thoát ra nổi.
Ánh nắng yếu ớt lúc này đang cổ len lỏi vào ô cửa sổ, từng làn gió heo may thổi tới làm cho chiếc rèm cửa đung đưa, hệt như vẫy cờ cổ vũ cho cảnh xuân đang diễn ra trên giường, khiến bất kỳ người nào nhìn vào cũng cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng.
Hai tay của Thu Lê bị người đàn ông cố định trên đỉnh đầu, miệng lưỡi giao nhau tạo nên âm thanh nhóp nhép ái muội.
Thu Lê không kìm được cảm xúc lạ lẫm trong cơ thể, từ tiếng la hét giờ đây bỗng bật thành tiếng nỉ non yêu kiều. Tiếng ngân ấy như là một liều xuân dược vô hình kích thích vật thể cứng rắn của người đàn ông, lập tức lực tay đặt trên nơi đẫy đà kia liền siết thật mạnh, mạnh đến nỗi mất trí liền để hắn lại dấu ngón tay trên làn da trắng tuyết ấy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất