“Lâu nay em có nói chuyện với Nguyên Khang không?” Đột nhiên Quang Thẩm đưa ra câu hỏi chẳng có chút liên quan nào tới cuộc nói chuyện của hai người.
Thu Lê giật mình, thoáng qua tia bối rồi nhìn Quang Thẩm, chén trà nhanh chóng cạn mà mãi vẫn chưa trả lời. Chỉ một câu hỏi đơn giản vậy nhưng lại khiến một người làm mẹ như Thu Lê cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
“Thằng bé vẫn ổn chứ?” Quang Thẩm cau mày hỏi tiếp.
“Tự nhiên anh hỏi con em làm gì? Nó đang ở cùng dì hai em ở ngoại thành. Bữa trước em tính đón con về nhưng... Có lẽ vẫn chưa thích hợp, em lo không chăm sóc chu đáo cho con được. Giai đoạn này em còn nhiều chuyện cần phải giải quyết.” Thu Lê nghẹn giọng nói. Đôi khi cô rất sợ, Nguyên Khang sẽ quên luôn người mẹ là cô.
“Hay là giờ chúng ta cùng đi thăm thằng bé nhé!” Quang Thẩm không giấu nổi tia kích động dồn dập hỏi Thu Lê: “Được không?”
“Tuấn Hùng...” Thu Lê ngập ngừng: “Tuấn Hùng và anh rất giống nhau, Nguyên Khang sẽ nhận nhầm là anh mất.”
nào!”
Quang Thẩm nén lại cơn nhói ở tim đáp: “Anh sẽ làm cha của nó. Đi
Nói rồi trước sự ngỡ ngàng của Thu Lê, người đàn ông đã nắm lấy cổ tay cô kéo ra ngoài.
Chiếc xe ô tô chạy như bay trên quốc lộ, dưới cái nắng trong trẻo của buổi trưa mùa Thu, vượt qua chặng đường gần năm mươi kilomet đến một thị trấn nhỏ yên bình nằm bên cạnh một ngọn núi lửa đã ngừng hoạt động.
Nơi đây là khu du lịch lớn thứ ba của nước V. Vào khoảng thời gian này người ta thường thích lên núi ngắm cảnh hoa nở, trải nghiệm cuộc sống làm nông dân trên các cánh đồng rau, các trò chơi dân gian... thế nên thị trấn lúc nào cũng nhộn nhịp kẻ đến người đi.
Xe dừng ở phía bãi ngoài, con đường đi vào trung tâm thị trấn rất đông người nên mọi phương tiện giao thông đều bị cấm. Muốn đi tới nhà của dì hai chỉ có thể dùng đôi chân của chính mình.
Thu Lê gấp gáp đi phía trước, Quang Thẩm đi theo phía sau, chốc chốc cô lại ngoái đầu nhìn xem anh còn hay đã bị lạc. Đáp lại cô, người đàn ông lại gật đầu mỉm cười. Sự hứng khởi chờ mong được gặp Nguyên Khang từ cô cứ thế lây sang anh làm cho cả hai đều cảm thấy cực kì cao hứng, bước chân bất giác đi nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã tới sân nhà dì hai.
“Nơi này tuyệt quá, tôi rất thích, bảo sao thằng bé lại vui đến quên luôn cả đòi về mẹ.” Thu Lê bĩu môi nhún vai nói.
Quang Thẩm nhìn lướt qua bốn phía, tuy rằng đơn sơ nhưng thật sự có cảm giác giống như một nơi thế ngoại đào viên, liền gật đầu: “Đúng rồi, rất đẹp. Nếu em thích chúng ta sẽ ở đây với Nguyên Khang vài ngày.”
Thu Lê mở cửa. Hai người kéo hành lí vào trong nhà rồi tự nhiên như chủ nhà mà ngồi xuống bộ bàn ghế bằng gỗ kê ngay tại phòng khách phía ngoài.
Đây là một ngôi nhà hai tầng không lớn lắm. Lầu một có phòng khách, phòng bếp và phòng ngủ của dì hai. Lầu trên có hai phòng ngủ cùng một tum thờ. Tổng thể bài trí của ngôi nhà mang phong cách cổ kính đem lại cho người ta cảm giác mộc mạc ấm cúng. Thu Lê đi dạo một vòng khắp các phòng, lại chạy ra bên ngoài, cũng không thấy Nguyên Khang hay bất cứ người nào ở nhà.
“Chắc là thằng bé đang ở trên phố bán hàng với dì hai.”
Cô ngồi xuống ngả lưng ra sau ghế khẽ nhắm mắt nói.
Quang Thẩm rót ra hai cốc nước lọc đưa cho cô một, sau đó chạm cốc vào nhau làm động tác cụng ly: “Chúc mừng kỳ nghỉ ngắn ngày của chúng ta.
“Em có mệt không? Hay là mình ra ngoài mua ít đồ, tiện thể tìm dì hai và Nguyên Khang luôn.”
Thu Lê vui vẻ gật đầu: “Được.”
Lúc này, trên thị trấn không có nhiều người lắm, còn có chút vắng vẻ có lẽ mọi người đã tản ra các địa điểm trải nghiệm cả rồi, vậy nên cả hai có thể thỏa thích ngắm nhìn cảnh tượng trang trí đẹp đẽ, không gian tao nhã, cùng tận hưởng bầu không khí lãng mạn một cách trọn vẹn.
Hai người vừa đi chưa được bao lâu đã trông thấy cậu nhóc của mình. Nguyên Khang và dì hai đang đứng cạnh một chiếc xe đẩy, trên xe còn vài hộp dâu tây ngon lành. Cậu nhóc Nguyên Khang mặc bộ bò yếm, đội chiếc mũ cói nhỏ, gương mặt bầu bĩnh với hai má ửng hồng lộ ra cặp lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu. Hễ thấy khách đi ngang qua là giọng nói trèo trẹo liền vang lên: “Xin chào quý khách!”
“Bạn nhỏ bán dâu tây sao?” Thu Lê cố ý làm lạc giọng đi hỏi.
“Vâng ạ, cô xinh đẹp mua dâu tây..” Nguyên Khang nói được một nửa lời mời liền sửng sốt ngừng lại. Đôi mắt đen láy bên dưới vành mũ đang tròn xoe không dám tin nhìn Thu Lê. Ngừng một vài giây rồi lập tức luyến thoắng: “A, mẹ xinh đẹp của con, mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ ơi!”
Thu Lê cúi người bồng con trai bé bỏng lên, cậu nhóc choàng tay ôm lấy cổ mẹ, đôi môi đỏ mọng bèm bẹp hôn lên má mẹ, nước miếng bắn từa lưa theo: “Con nhớ mẹ lắm, ngày nào con cũng ăn ba bát cơm để lớn nhanh còn bảo vệ mẹ!”
“Cái thằng nhóc thối này, miệng dẻo ghê!” Dì hai dí tay vào trán Nguyên
Khang mắng yêu, rồi nói: “Về sao không báo với Dì, thấy con nhắn hoãn lại chưa đón Nguyên Khang về, dì đang lo con có chuyện gì cơ.”
Thu Lê mỉm cười nhìn dì hai, đây là một người phụ nữ trung tuổi, nhưng có vẻ ngoài trẻ trung chỉ cỡ ngoài bốn mươi một chút. Cô liếc mắt sang phía Quang Thẩm rồi trả lời: “Con không sao, dì ơi, đây là anh Quang, bạn
con!"
Dì hai lúc này mới để ý đến người đàn ông đứng gần đó, bà ấy chợt giật mình: “Đây là... Chẳng phải..”
“Là em trai của Tuấn Hùng” Thu Lê bổ sung thêm.
“Ừ, bảo sao dì thấy giống nhau quá.” Bà ấy cau mày thu mấy hộp dâu còn lại vào rồi chuẩn bị đẩy xe trở về nhà.
“Vâng ạ.” Thu Lê nghiêng đầu nhìn con trai. Ngược lại với suy nghĩ của cô, Nguyên Khang không có nói nhiều cũng chẳng tỏ ra bất ngờ, chỉ im lặng quan sát. Cặp mắt đen láy như radar tận lực dò xét.
“Mấy đứa về trước đi, dì đẩy xe vào kho rồi mua đồ ăn về sau.” Dì hai phân công nhiệm vụ: “Về tắm cho Nguyên Khang, lát ăn chiều, ở đây sẽ tối nhanh hơn dưới thành phố. Mà mấy đứa thích ăn gì?”
Thu Lê hỏi ở đây có món gì đặc sắc, bà ấy liền giới thiệu một chút, sau
khi hỏi ý kiến của Quang Thẩm và Nguyên Khang liền chọn ra ba món. Chọn
trước ngực, gương mặt non nớt vẫn như cũ quan sát Quang Thẩm. Miệng nhỏ chu lên hỏi: “Chú muốn tán tỉnh mẹ con sao?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất