Thu Lê cuộn người nằm nghiêng trên giường như một bà.o th.ai bé nhỏ. 

Không có khóc lóc, cũng chẳng hề oán. 

Một đêm dài đằng đẳng trôi qua. 

Không biết Thu Lê đã thiếp đi từ lúc nào. 

Khi cô thức dậy đã là xế chiều ngày hôm sau. Cơ thể nhếch nhác đã 

được tẩy rửa sạch sẽ. Trên người mặc bộ đồ dài tay bằng lụa màu đen, nằm vùi mình trong chiếc chăn mỏng thơm mùi tinh dầu oải hương quen 

 

thuộc. 

Thu Lê uể oải chống tay ngồi dậy, ánh chiều tà từ ô cửa sổ chiếu vào, khung cảnh loang loáng sáng, yên bình đến lạ. 

Đã ba mươi phút trôi qua, Thu Lê vẫn im lặng ngồi ở đó, cặp mắt mông lung, vô hồn nhìn vào khoảng tường trắng trước mặt, chẳng có lấy một chút động tĩnh nào. Nếu mà mí mắt cô không chớp thì cũng chả khác gì bức 

tượng, cả người trông vô cùng tiều tụy. 

“Em cảm thấy... ừm, em thế nào rồi?” Giọng nói hơi khàn của người đàn ông từ ngoài cửa vọng vào. Anh đứng ngược sáng với bóng đèn hành lang, cơ thể như hòa cùng với bóng tối. 

Sống lưng Thu Lê bỗng cứng đờ. Cô cúi đầu trốn tránh, vùi mặt chôn vào hai đầu gối. Phải làm sao đây? Cô không muốn gặp anh vào lúc này. “Ăn chút cháo nhé! Anh nấu theo sở thích trước kia của em đấy.” Tuấn Hùng đặt bát cháo trên mặt bàn trang điểm bên cạnh rồi rụt rè ngồi xuống mép giường. 

Đệm giường lún xuống, bờ vai của Thu Lê chợt run lên, cô cảm nhận rất rõ ràng anh đang ở gần ngay bên cạnh, nhưng... những gì anh nói, anh làm đêm qua, đã thực sự làm cho cô sợ hãi. Cô không bài xích việc gần gũi anh, nhưng cái suy nghĩ đem điều đó ra để trút giận, thậm chí sỉ nhục cô của anh mới chính là điều khiển Thu Lê không muốn tha thứ. 

Cô im lặng, cắn môi âm thầm rơi lệ. 

"Đã một ngày một đêm em chưa ăn gì rồi, biết không?" Giọng nói của Tuấn Hùng mang theo tia trách cứ, đau lòng và day dứt, lại làm cho Thu Lê chợt rùng mình, cảm thấy mỉa mai. 

"Em không muốn ăn!" Cô nhỏ giọng đáp. 

Vừa dứt lời, đột nhiên cả người Thu Lê bỗng nhẹ bẫng, cô kinh ngạc mở to mắt nhìn. Hình ảnh đầu tiên lọt vào tầm mắt của cô chính là gương mặt đẹp trai phóng đại của Tuấn Hùng. Vừa rồi chính là anh đã bế cô đặt ngồi trên đùi của mình. Hai người ngồi quay mặt vào nhau, Thu Lê chống tay trước ngực, ngượng ngùng nghiêng đầu tránh đi ánh mắt nóng bỏng đó. 

"Anh giúp em ăn." Tuấn Hùng cầm cái thìa xúc một thìa nhỏ đưa tới bên miệng thổi rồi nhìn Thu Lê cưng chiều nói: “A nào!” 

Thu Lê nhìn thìa cháo rồi lại nhìn Tuấn Hùng, trong mắt cô chỉ có sự bất 

đắc dĩ. Rất muốn vung tay gạt phăng cái thìa đi nhưng lại không xuống tay được. 

Cứ thế duy trì cái tư thế ngồi mập mờ này. 

“Thình thịch, thình thịch!!!” Nhịp tim của cô bất giác nhảy loạn. 

Hơi thở cũng trở nên dồn dập, tràn đầy mùi vị của hai người. Giây trước còn giận anh như thế, vậy mà giây sau... chỉ bằng một cử chỉ, lời nói dịu dàng sự tức giận đã mất tăm mất tích. Nhưng còn lâu Thu Lê mới cho anh biết, tuy nhiên ánh mắt kia lại khiến cô cảm thấy xấu hổ, có chút ngượng ngùng. 

di." 

Cô hằng giọng tỏ ra lạnh nhạt nói: "Để em tự ăn, anh thả em xuống 

Gương mặt tái nhợt của Thu Lê chợt ửng đỏ, cô giãy giụa muốn ngồi xuống, tự mình xúc ăn lòng thầm nghĩ nhất định phải dạy cho Tuấn Hùng một bài học để lần sau không được tái phạm nữa. 

Nếu còn lặp lại chuyện như đêm qua, cô sẽ hít thở không nổi mất. 

"Không được, em ngoan nào. A!" Người đàn ông này luôn luôn ngang ngược như vậy, Thu Lê cảm thấy tủi thân vô cùng, chớp mắt liên tục để giảm đi hơi nóng vừa bốc lên, mở miệng ngậm lấy thìa cháo. 

Một muỗng rồi tiếp tục một muỗng, bị ánh mắt nóng bỏng của Tuấn Hùng nhìn nên Thu Lê cố gắng nuốt xuống thật nhanh, đến cả mùi vị cũng chẳng cảm nhận được gì. Cô cúi đầu, thìa cứ đưa tới miệng thì há ra ăn vào. Cô phải nhanh chóng ăn cho xong để không phải duy trì cái tư thế thân mật này nữa. 

"Em giận anh nhiều lắm à?" Bàn tay anh vẫn không ngừng đút đồ ăn, cũng chưa nói qua một lời xin lỗi nào. 

Miếng cháo vừa mới ngậm vào miệng Thu Lê chợt tắc nghẹn ở đó không sao nuốt xuống được. Đúng vậy, cô giận anh nhiều lắm. 

Anh nỗ lực bao nhiêu để có thể trở về bên cô. Thì cô cũng đã cố gắng không kém để có thể chờ được đến lúc này gặp anh. Thậm chí, còn sống không ra sống. 

Thế mà anh lại buông lời nghi ngờ cô gian díu với người đàn ông khác, nỗi sỉ nhục này khiến lòng cô bị tổn thương rất nhiều. 

"Im lặng tức là vẫn còn giận anh rồi!" Tuấn Hùng đặt bát cháo đã hết trên tay xuống, ngón tay lạnh lẽo của anh chạm nhẹ vào vết cắn đêm qua: "Còn đau không?" 

Đáy mắt Thu Lê ngập nước, cắn môi khó hiểu ngước nhìn người đàn ông trước mặt. Anh không còn hung dữ như tối qua nữa, lại dịu dàng yêu thương cô... Chỉ là, một câu xin lỗi khó nói đến thế sao? Hay là... chẳng lẽ anh cho rằng, anh không hề sai? 

Thu Lê hoảng hốt rụt người lại: "Anh thả em xuống, em muốn tự mình ngồi." 

Phản ứng xa lánh của cô làm Tuấn Hùng cau mày khó hiểu. Khoé môi anh cong lên, bàn tay giữ lấy eo cô chợt kéo mạnh. 

Hai người bỗng nhiên sửng sốt, còn Thu Lê thì ngồi yên trên đùi anh chẳng dám động đậy nữa. Tình huống này làm cô khó có thể mở miệng nói tiếp được, cái bộ phận cứng rắn kia lại đang thức tỉnh ở ngay phía dưới mông của cô, không cần nói cũng biết, cô đang lâm vào tình huống dở khóc dở cười thế nào. 

Sự căng thẳng của Thu Lê, ngược lại làm Tuấn Hùng cảm thấy rất vui vẻ. Chính cái tình huống gượng gạo này đã trở thành đoạn nhạc đệm để bọn họ làm hoà hâm nóng lại chút rạn nứt đêm qua. 

"Lê, anh rất yêu em, rất nhớ em! Ngoan, ngồi yên để anh ôm, đừng nhúc nhích." Thu Lê bị anh ôm chặt vào lòng, vỗ về, nước mắt cô vì thế mà không cầm nổi lập tức vỡ oà. 

Vì cũng yêu anh nên mới có thể dễ dàng tha thứ, hoặc là cũng không thể 

nào mà thực sự ghét người ta được. 

 

eyJpdiI6IjZ4emMyajljdjZ1bkVlMW9CbmsrYmc9PSIsInZhbHVlIjoiZnlQQXRqcjJ4UmxzWEJEb1RVZGZvVDg2Z2hBTFlUWWlHaFNKNlR6QTgzOER1NDJ3eHd4N2FqSkdta3FadDRkaVRTNm12NnpaQmNjNWhFU0dwdzRNYVJKWkZDajlnTXQrdGxhSmp2SzI1VmR2SmtFNzZTV0Q2aWFWZ0tkTndqRnJEZjROSW1cLytVbWVxYXZJcFd1bUVKbFgrRHpWTlRzbkpyWXNQT01peDc1YVwvSDQ5c0s4eVN1YzdqY24ySG14QnQiLCJtYWMiOiI4NDU1M2ZlZDRhYjc1NzUzMzZlYWExNGRjMjdmZmJkZjI0MGNjN2M2OTQzNjViMTY2MmUzMDcxNGIwYjJhZjU0In0=
eyJpdiI6IlVRUDk2R0kwUjFXSGtBblNDbkw0S3c9PSIsInZhbHVlIjoiR3B5KzY5XC9qWEZwbHJiTnBhYWNRUWUyOFpYRnY0XC9RZ3ZaZWcyZTduV09KMG5CbTdpTDh1ZVExbnprQms3ODl2TmFNWndyNkJFNFwvUWZDMkdxY2hZME9FS2hUclI2cGNUOFZ1R1FmRDFRYTNHaHZtNm4rdUxRQ1N3b2RQRVgzbjhtdHVPMkdwTElsWURsOWVKWHhWbzd3OStsNXVpNWZiWW5vUmY3UkJWSW9YaUJ2QjB5aDVuOURxYlZlWlZhT3AzSkpKWlIrYkk4amNRVVRDMzNrOEZNMjMrNUlkcWxGeGtrVG5sSHBRenI0MD0iLCJtYWMiOiIxNDE5YTkyMzdhZGY1MTM4OTBkZjYzNDE5NDAyMzM2NjUyMDY5NTM1ZWI2YTg5NDZlY2I1YjgwYmRmNTBhZTBlIn0=

mỏi dựa vào vai anh mơ màng ngủ thiếp đi.

Ads
';
Advertisement