Điên Cuồng Yêu Em [18+]

 

Chương 3 

Không biết qua bao lâu, làn sương mù trong phòng đã hoàn toàn tan hết. 

Thu Lê nằm trên giường, an ổn ngủ, gương mặt, ngay cả cơ thể cũng không có điểm nào bất thường. 

Quang Thẩm cài lại cúc áo blouse khẽ thở phào. Anh nhìn quanh căn phòng lúc này cũng như bao lần trước đều rất sạch sẽ đáy lòng càng thêm nặng nề. Ánh mắt anh lại dừng trên gương mặt của người phụ nữ giây lát, sau đó anh chỉnh trang quần áo tươm tất mở cửa phòng bước ra bên ngoài. 

Ngồi trên chiếc ghế sô pha tại phòng khách dưới lầu một là người đàn ông có mái tóc hoa râm, nhưng dáng người vẫn còn rất cân đối khỏe mạnh. Đây chính là ông Khánh, bố đẻ của Thu Lê. Một người đàn ông giàu có nổi tiếng ở thành phố này. 

Ông ta đã có vài đời vợ, nhưng đều không có con. Thu Lê là đứa con duy nhất do vợ cả sinh ra. 

Khi xưa vì chứng kiến cảnh ông Khánh trăng hoa mà bà ấy đã bí mật sinh Thu Lê rồi đưa vào trại trẻ mồ côi, sau đó bỏ đi biệt tích. Đến lúc ông Khánh nhớ đường trở về nhà thì vợ con đều không thấy. Bởi vì hối lỗi, ông ta đã vất vả đi tìm vợ con. Bao nhiêu năm đều không từ bỏ ý định. 

Cuối cùng ông ta tìm được vợ mình đang nằm thoi thóp trong ổ ăn mày tại xóm lều ngoại thành, tình cảnh khốn cùng. 

Vài năm sau cũng tìm được con gái, vì vậy mà Thu Lê rất được ông ta chiều chuộng. Chỉ là sau cái chết của bạn trai, cộng thêm chứng bệnh 

trầm cảm di truyền từ mẹ, nhất là giai đoạn ở cữ đã khiến cho tâm lý Thu Lê mất ổn định. 

Hiện tại, mặc dù không còn quá nghiêm trọng, nhưng trạng thái cảm xi của Thu Lê lại làm ông Khánh vô cùng bất An. 

“Thế nào rồi?” Ông Khánh cau mày hỏi. 

Quang Thẩm ngồi xuống đối diện ông ta, thong dong rót một cốc nước lọc lớn, chậm rãi uống hết sau đó mới trả lời: “Thu Lê vừa bị mắc chứng hoang tưởng, lại bị rối loạn nhân cách. Thời điểm này các nhân cánh ti cực đã bị triệt tiêu khá nhiều.” 

 

“Cảm ơn bác sĩ. Tôi biết con bé vẫn luôn có suy nghĩ khác đối với anh. Nhà họ Phạm của tôi so với nhà họ Vương cũng không chênh lệch bao nhiêu..” 

“Cảm ơn chú Khánh. Cháu chưa nghĩ đến việc lấy vợ. 

Thấy ông Khánh cau mày, Quang Thẩm vội nói tiếp: “Chú đừng hiểu nhầm, cháu cho rằng tình yêu cần xuất phát từ hai phía, hôn nhân khôn có tình yêu sẽ trở thành nhà tù của hạnh phúc” 

“Được rồi. Vậy cậu cứ tự sắp xếp lịch điều trị cho Thu Lê. Tôi sẽ tận lực phối hợp.” 

Ông Khánh nói rồi buồn bã bước lên lầu tiếng lẩm bẩm vẫn còn vọng lệ phía sau: “Bày đặt lý lẽ... 

Khóe miệng Quang Thẩm không giấu nổi nụ cười đắc ý. 

*** 

Khi Thu Lê tỉnh dậy cả người đều cảm thấy rã rời. Cô vươn vai bước xuống khỏi giường đi tới bên cửa sổ. Ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu vào, cơ thể cô mong manh giống như bị luồng ánh sáng đó xuyên qua. 

Thu Lê nhắm mắt, giọt lệ nóng hổi tràn qua hàng mi lăn xuống tạo thàn một nét vẽ xấu xí trên gò má trơn mịn. Môi cô khẽ run kìm nén tiếng nấc. Một nỗi xúc động lớn lao bất ngờ trào dâng trong lòng cô khiến trá tim bỗng co thắt đau đớn. 

Miệng cô mấp máy: “Hùng, con trai anh đã được hai tuổi. Em rất nhớ anh!” 

Không xa phía sau cô là hình bóng mờ nhạt của một người đàn ông, gương mặt anh âm trầm chứa chan sự đau khổ. Ánh mắt hằn lên tia hung bạo đau đớn y như một con dã thú bị sập bẫy. 

Tuấn Hùng nhẹ nhàng bước đến, ghé đầu tì cằm lên vai cô sau đó lập tức tan biến, giống như ảo giác của Thu Lê sau mỗi lần điều trị, hư hư thực thực. 

“Tuấn Hùng - Quang Thẩm.” Thu Lê khẽ gọi. 

Điện thoại di động trên bàn bỗng đổ chuông. Người gọi là Quang Thẩm. 

“Anh về đến nhà rồi. Trưa mai em đến phòng tư vấn của anh, chúng ta bắt đầu điều trị theo phác đồ mới!” 

“Vâng!” 

“Em cố ngủ lại nhé!” 

“Vâng!” 

Thu Lê tắt máy. Cô sao có thể ngủ nổi. Ba năm qua chưa đêm nào ngủ ngon, mỗi khi nhắm mắt hình ảnh Tuấn Hùng lại hiện ra. Cả người anh đầy máu nằm trong tay cô lạnh dần, mặc cho cô gọi khàn cổ đôi mắt ki chưa một lần mở ra. 

Nỗi tuyệt vọng đấy đã khiến Thu Lê phải dùng tới phương pháp thôi miên để giúp thân thể được nghỉ ngơi không bị suy nhược. 

eyJpdiI6InVDQ2g3cklnZGYzOFZvZ3RBdEJ2RVE9PSIsInZhbHVlIjoieG5DNEhZV3dRNm1CcVwvV1ZNbDV0Mm9ycG43TXdVMjcydDlwRE96VlB6MjBlUmtXQ2tIeGJTSTRXRVBZT043dGZ4S0I4bnBueWM0NFAzaGNwOHk3Z213ZytOK3dEN2ZlMWJ4cVpXbnAxR1wvSGh1WVdRRE5BR2pSQWFTc3NkU0V3N2lYSWhGQ2t1b3FYamxZZksxNVB0RG91Q3U5TlpMTkhaZXdsbk8wMHpcL1ZIcVVScmZmZ0VmcXM1YllOUzZzT0o1cFNSKzNsYTFRTnJhbjFHTE5lVWNzT0hRTk1vb2hvM3AyYnY2Z0YzXC9id2FrWlpXcHpzRTA0Uk1mT0NGMmVIK2szNjU3REE0eTlLY0NPbkNwRkppeStiYTFyOGpBWlFJbXRsaXltM3JxblgxTkVsc3pPNVZHN2hFVTRSbUsybkxyMU1SOXA4djJzZWhreXBHcHBKOGNsdTh4eDM3MGd4YjFaMmRjY1pcL0ZwNlJlOFAyWW82ZkN0XC81cmFMa1hqVnNIWXRSUWhFb2ZPRWZOaTFRNWNrMVhWaDkxZXpYRTROK0xiakZEZU9WOFhEXC90MVk3ZHlPanhcL0FxRzJmeXpHTWhFYjFGYmNDemRRR2FTZ0NGTW5GeXpFQlRRT3dINnZxQ1dwYWIwMWdHSkxQeWtVUng0Z05nV2VjdnZwQlQrQzFtMDNJSVVjSElNZEpqRTZ0MlRHakE0YmZTY3JXNnhNU0tKd2xJQm1KMUM1TjN2RHZqeWhnenYyaGhLQStpVVJlczJrbnQ3TFl1NnpXZG1ZYVo1Q1ZJUmpIak0zZlJ3UWI2aXpTWmZRd0g4WFBsMG1nTU1WNVRjUWcxMUpFME8zN2hSNXVmSXlCSlkzeWhjRjBtS0kyXC9MM1E9PSIsIm1hYyI6IjVmYjFkODcyMzEwMGU1ZWRkMjIwMWU4ZWViZDU2M2YwNDhlZmZjOWY1MzFhMGMyMjZiMDNmOTA3NWZlNjAzNjYifQ==
eyJpdiI6InJwa3pZVmFLM1hjSThmUEx3MlNuZkE9PSIsInZhbHVlIjoia1Q0TDdic2QwOVlyTEZHcG1CMG14YWlaMUdtYkNnU1ZDbXFZYmFBcHhvVjhkYUsyc3ZFbUNKR1Z5SHc1WUY0cnB0WDRrbUcwN09yMnN1TDBMbWtcL0g2cU5iaWlhOVVyeXBxelBhSnk5bXRPblFvY0M2UktpMFhzQ3BSNjMzN3JuSFFZWks3MmFIaE1PZ2VwVkpZNnZZYXViOTV0cGMyRU53RUVyaUdSMWdnYWtnWElGdU1Hc2hCSzR6cmJ4c05JZUViSmF2UzNIcjVmSDkzR0RBTXFXcjJSODhVTFwvMWRqb0VCNXkzbitTcGUwelVnNkJsR0srSmw3bFlUS1E5NHBuMHR5R3ZUYmNzb2x2d0F1aEhKQUwwc2dIWUt2NHNXSlc5c2NDQ2F3N2FXd2lWMkRtOEo5VjlScEVYOEJFM3p2NUtKT2ZieHVaUU9nTVwvXC80UnFRTlVSdz09IiwibWFjIjoiZGNmZjAzMDViNWU2NzZmZjkyMzhlYzM3MWQwZTBiMGJjMDY5OGQ0ZGJiMWMzN2UyZWI5YTdlZDBkMzRkNjE0MiJ9

Lấy độc trị độc... liệu có ổn?

Ads
';
Advertisement