Mắt cô không hề chớp, chăm chú quan sát phản ứng của anh.
Ngón tay trong miệng ngoài cảm giác lạnh như một que kem ra cũng chỉ thấy lạnh.
“Hùng!” Thu Lê nghẹn ngào bật khóc. Cảm xúc dồn nén bấy lâu nay của cô dường như vào đúng cái khoảnh khắc này đã lập tức vỡ òa.
“Anh phải không?”
“Là anh rồi!”
Cô ngồi chộc dậy, nhoài người ôm lấy eo anh, cách lớp áo sơ mi áp tai lên vòm ngực.
Chỉ là, nơi đó hoàn toàn im lặng.
Cánh tay Tuấn Hùng đặt ở sau lưng Thu Lê nhẹ vỗ an ủi. Thu Lê không ngừng được những giọt nước mắt cứ tí tách tuôn rơi. Một giây trước cô còn liều mạng hy vọng, giây sau đã bị thực tại phũ phàng kéo trở lại những giây phút địa ngục của ba năm trước.
Tuấn Hùng đẩy vai cô ra, hai người mặt đối mặt. Trong cặp mắt nâu mông lung của cô phản chiếu một gương mặt anh tuấn quen thuộc. Ánh mắt của anh vẫn như trước trầm tĩnh như mặt hồ, dịu dàng như ánh trăng, lại ánh lên sắc đỏ của lửa.
“Là anh đây!”
[Ma sao?] câu hỏi chất vấn chợt nghẹn lại ở cổ mà Thu Lê đắn đo mãi không sao thốt lên lời.
Cô chỉ sợ vừa nói xong, ảo cảnh liền tan.
Tuấn Hùng khẽ cười, làm sao anh có thể không biết cô đang nghĩ gì
chứ. Bàn tay theo thói quen vân về rái tại Thu Lê, nửa muốn nói, nửa lại thôi.
Biết giải thích thế nào? Rằng anh thực chất chỉ là âm hồn được người ta luyện hóa thành lệ quỷ?
"Lê ngoan, đừng khóc, em nhìn đi, anh đang ở đây, anh vẫn luôn ở bên em và con."
Nhắc đến con trai Thu Lê thực sự nín, cô ngước ánh mắt nhòe lệ nhìn người đàn ông của mình, giọng nghẹn ngào: “Em có lỗi với Nguyên Khang nhiều lắm!”
Tuấn Hùng trầm mặc, vòng tay ôm cô thêm siết chặt.
“Đi, đi nào chúng ta cùng đi đón con!” Thu Lê chợt vùng dậy lôi kéo cánh tay lạnh băng của Tuấn Hùng.
“Anh sẽ dọa con sợ!” Tuấn Hùng khó khăn nói, tức khắc làm cho Thu Lê ngây ngẩn cả người. Sắc mặt tái nhợt, ánh mắt hoảng hốt nhìn Tuấn Hùng.
Cho dù cô không muốn tin cũng vẫn phải tin.
Tuấn Hùng cười khổ nằm lấy bàn tay cô nhỏ giọng nói: “Nếu người nào có dương khí mạnh hơn âm khí của quỷ, thì sẽ làm thương tổn đến quỷ hồn.
Trái lại, nếu âm khí của quỷ hồn mạnh hơn, người đó sẽ bị quỷ hấp thu dương khí, cuối cùng bị thương tổn mà chết.”
“Năm xưa cha mẹ đã đảo mệnh của Quang Thẩm sang hết cho anh, giúp nó tiếp nhận một mệnh cách mới. Người mang mệnh thuần âm giống như anh định trước là sẽ như thế này rồi.”
“Anh nói là: “Nếu người nào có dương khí mạnh hơn âm khí của quỷ, thì sẽ làm thương tổn đến quỷ hồn. Vậy... em và anh... em có làm anh khó chịu ở đâu không?” Thu Lê lo lắng hỏi.
“Sao em không lo lắng cho bản thân mình sẽ bị hại?” Tuấn Hùng sủng nịnh nhéo sống mũi Thu Lê: “Tạm thời anh đã có thể khống chế được âm khí, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Thu Lê gật đầu nhìn anh rồi cẩn trọng hỏi: “Người hôm trước đánh ngất em là anh sao?”
“Ừ!”
“Tại sao...” Thu Lê ngạc nhiên thốt lên: “Việc gì anh phải làm như thế?”
“Anh sợ em không chấp nhận anh.”
Cơ thể nhỏ xinh của Thu Lê đang run lên bần bật, chẳng rõ là vì cảm xúc bất ổn của cô hay do âm khí từ người Tuấn Hùng truyền sang. Lời nói cũng trở nên lộn xộn: “Hùng... Hùng... em đợi anh bao nhiêu năm, cho dù anh là ai em cũng sẽ chấp nhận, anh đừng xa em nữa được không?”
Tuấn Hùng đẩy Thu Lê ra, với tay lấy cái chăn mỏng quấn lấy cô rồi mới lại ôm vào lòng. Tiếng thở dài bất lực vang lên: "Đừng khóc.
Giọng nói của anh chất chứa đau khổ: "Ba năm trước anh đã... còn bị đem đi luyện thành lệ quỷ. Hiện tại anh chỉ là một quỷ hồn, cũng chính là lệ quỷ.
Anh tạm dừng, dù ngoài mặt không biểu hiện ra cảm xúc tiêu cực nào
nhưng trong lòng lại lo lắng bất an, sợ hãi gấp bội. Anh lo sợ Thu lê sẽ sợ anh, chán ghét anh.
Vì cảm giác bất an mà yết hầu liên tục lên xuống, anh thấp thỏm quan sát biểu tình trên mặt cô, không bỏ sót dù chỉ là một tích tắc. Chỉ là ngoài dự đoán của Tuấn Hùng, Thu Lê chẳng có chút nào ngạc nhiên giống như cô đã biết từ trước.
"Em... em không sợ anh sao?"
Thu Lê gạt nước mắt, rũ tấm chăn quấn quanh người ra, nhếch miệng cười nguy hiểm. Cô chống tay vào ngực anh, rướn lên, đè Tuấn Hùng ngả người xuống giường, chậm rãi nói: "Sợ anh? Tuấn Hùng, em mừng còn không kịp, sao có thể sợ anh?"
"Em cứ nghĩ sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa. Số mệnh lần nữa cho em lại được nhìn thấy anh, em thực sự thấy rất hạnh phúc. Ví như, lần này cũng chỉ là nằm mộng giống như bao lần trước, thì em cũng sẽ như cũ giữ lấy anh, không rời không bỏ."
Một khắc này, anh mới hiểu được, thì ra từ trước đến nay đâu phải chỉ có mỗi mình anh mong nhớ cô. Mà chính là vợ của anh cũng ngày đêm chờ đợi chồng mình trở về. Giây phút này khiến Tuấn Hùng xúc động muốn vỡ òa, anh mừng rỡ như điên cúi xuống bắt lấy đôi môi kia cuồng nhiệt cuốn lay.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất