Điên Cuồng Vì Em - Lam Tuyết Giang - Nghiên Hân (FULL)

 

Ánh mắt Nguyễn Vinh đã thay đổi mấy lần. 

Tuy rằng nói thì nói như thế, nhưng sao anh cứ cảm thấy sai sai! 

Tựa như là bên cạnh ổ của một con thỏ có thêm một con sói nguy hiểm 

Tiếng điện thoại thúc giục vang lên lần nữa, lúc này Nguyễn Vinh không bắt máy mà nhíu mày vội vàng nói với cô rằng: “Tuyết Giang, hôm khác chúng ta nói tiếp! Có chuyện thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho anh!” 

Một câu cuối cùng, rõ ràng là nói cho Hoàng Tử Bình nghe. 

Ngay lúc bóng dáng Nguyễn Vinh nhanh chóng biến mất, đầu Lam 

Tuyết Giang to ra thành hai cái. 

Một tay Hoàng Tử Bình chọc vào túi, giữa mặt mày hiện lên vẻ rất lười 

biếng, khóe môi vẽ lên một đường cong nhạt, ánh sáng lóe lên trong mắt 

giống như một đứa bé trai thực hiện được chuyện xấu: “Bây giờ có thể để cho 

tôi tìm áo sơ- mi rồi chứ?” 

“...Tìm!” Khóe miệng Lam Tuyết Giang co rút. 

Hai ngày sau, nhìn như gió êm sóng lặng. 

Lam Tuyết Giang ôm tài liệu văn bản trở về trước bàn làm việc, lấy điện thoại đặt ở trong ngăn kéo ra nhìn, phía trên hiện lên hai cuộc gọi nhỡ, đến từ cùng một người. 

Cô suy nghĩ một chút, không bấm gọi lại, mà chỉ soạn tin nhắn: Có chuyện gì à? 

Vừa gửi đi thành công, lập tức có số điện thoại gọi tới. 

Đầu ngón tay Lam Tuyết Giang bị chấn động tới mức tê rần, vội nhận: 

 

...Alo?" 

đến. 

“Đang làm việc?” Tiếng nói trầm tĩnh của Hoàng Tử Bìnhtruyền 

"Ừ, vừa mở xong cuộc họp xong..." 

“Tôi đang phê bình tài liệu văn bản.” “Ŏ...” 

Lam Tuyết Giang cắn môi, không rõ rốt cuộc anh gọi điện thoại đến là có dụng ý gì, giống như là không có mục đích vậy. 

Giọng nói trầm tĩnh của Hoàng Tử Bìnhvẫn còn vang lên: “Tôi tan làm sẽ đi về thẳng nhà, còn em thì sao?” 

"Tôi phải đi bữa tiệc xã giao với lãnh đạo." 

“Giám đốc Trần đi cùng với cô?” 

"Ừ." 

“Ở đâu?” 

Sau khi Lam Tuyết Giang nói địa chỉ, đầu bên kia không nói gì thêm nữa, mà chỉ nói: "Cúp, bên cạnh tôi có hội nghị video." 

Nói xong, lập tức dứt khoát cúp máy. 

Lam Tuyết Giang nhìn màn hình điện thoại di động, có chút cạn lời, vẫn không hiểu nổi anh gọi điện thoại là có dụng ý gì, giống như là giữa cặp đôi thường xuyên liên lạc rồi nói những chuyện quan trọng không liên quan nhau, để hiểu rõ hành tung của nhau. 

Vừa bỏ điện thoại di động vào lại ngăn kéo, thì đồng nghiệp bên cạnh đã lại gần tám chuyện: "Tuyết Giang, bạn trai hả?" 

“Không phải!” Lam Tuyết Giang lắc đầu. 

"Tin cô mới là lạ, nhìn cô trả lời từng câu cứ như cô vợ nhỏ ấy! Không phải vậy, thì chắc chắn cũng có chuyện bí ẩn gì đó ở bên trong!" Đồng nghiệp bĩu môi. 

CÓ..." 

Lam Tuyết Giang vừa lúng túng vừa có vẻ như đành chịu thôi: "Tôi đâu 

Đồng nghiệp vẫn la hét không tin, quay về vị trí sau đó tiếp tục làm việc, cô không nhịn được soi mặt mũi bản thân trong gương ở bên cạnh, lắc đầu. 

Chạng vạng tan làm, Lam Tuyết Giang thu dọn xong giấy tờ, liền đi xã giao cùng với giám đốc. 

Giống như hai lần trước, bảo cô hỗ trợ chịu trách nhiệm hầu hạ rót rượu, lúc rót xong trở về, nghe thấy bên cạnh có tiếng lạ không nhịn được nói: Giám đốc, hình như điện thoại di động của ông đang vang lên!” 

“Ồ, phải không?” Giám đốc đang nâng chén nghe vậy, liền lấy điện thoại từ trong áo khoác ra. 

Cách đó không xa, Lam Tuyết Giang loáng thoáng nhìn thấy trên màn hình hiện bốn hữ “Tổng giám đốc Hoàng”, nhưng cô không quá chắn chắn. 

Giám đốc nói thật có lỗi với người cùng bàn, rồi lập tức đi đến bên cửa sổ nghe điện thoại, hình như trong lúc đó còn ngoái đầu nhìn cô hai lần. Nghe điện thoại trở về chưa bao lâu, giám đốc còn nói muốn đi vệ sinh, chờ tới khi trở lại thì biểu cảm trên mặt nhìn như rất đau khổ. 

Lam Tuyết Giang vội vàng lại gần hỏi: "Giám đốc, ngài vẫn ổn chứ?" 

“Không ổn lắm.” Giám đốc lắc đầu, mày nhíu chặt lại, giọng điệu trịnh trọng lên: " Tuyết Giang, tôi mắc bệnh viêm dạ dày, chắc lát nữa phải nhờ cô làm giúp tôi một việc!" 

Lam Tuyết Giang cắn môi, mắt nhìn bàn ăn. 

Đêm nay chiêu đãi đều là những lãnh đạo quan trọng trong bộ chính trị, mỗi người đều nằm trong tay quyền lợi rất lớn, nói chuyện cũng rất có trọng lượng, ai cũng không đắc tội nổi, do dự xong cuối cùng cô cũng chỉ có thể gật đâu. 

eyJpdiI6IjBSQzhDZkxyTFczZ1BGWkdlYitQYmc9PSIsInZhbHVlIjoiczhaemxXVkZ2ZEFUNmFMamJKbHJaOHR1XC9mWGJQZjJNR0w1ODBZRzdSMjJvZUdsUkdwUXBWUUdzTGpZK25HMStobGpiSXlzc2RrdWVtME9JWENpVFVUcDhHdEhZeURmNWw2YXlvemtKVDNMdU5VN1YxVkxIZ3lqQ3NQQ2ZIalA4U3lKSUY2MGhwbktcL3pcL0JnaFJOS1VkamdtUWRMejRFSVpMdUVCc3l3UnpRSmNmWjgyUmticXFSSEFTQkJjWVVJOFU5RzRBYkhXNXdoXC9RaEc5dUJlbEZsMll2UmhIWkxhMkhKdnlPcXJDaFJMWVl0OExWSll2SHBuK1h0RnlyNkZUcWxPaVN6VFhwZU8wclZJUDNXZWtoeVdFeis0TklKVURkWE5NN2FnbFV6bFQ5NSt0eTRFWjRwMHZERG5nZnRSQkZBa2tIQmlVZ09JOE10NjIxVXRxQT09IiwibWFjIjoiZjc2ODk4MzU1YjNmZmFjOWExNzg0NGI0NmZjYmZlYzFlMTdiYWQxNmQzMmYzN2QwZDJhNTdjNTJjNWVjNDE2NCJ9
eyJpdiI6ImhYd2c2OUY5aXhoYWN2T1lNbWxRXC93PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImZOSnFrOXJRbXF6TkdsSGZqc09BRjM3RkMzaHdHbURSTDBNRWhJNk42WXd6dHlnc3lOQ1RHZll5YXp5YU9lRHhxN1V6RWNiOFpGVWpMT0IreHg2SWNKaEgxUFRyOHBqYVE0TEtwY1wvWldtRHZUV3ZqTHVlWER4RGM0bFwvNWlNWGlQblhCNEV0aktrYUhZTlFBMWtQZU5mZEMrMUxyMkpDVXdWOWJhWW9PWVUzOEJjb1pRQlpDZGZxODZaYUZ1dlFOdUI2SVBRRWxjdEtLaDNSNm9icWk1Z3daSmE1NEhIMk51WEY0VllGVUF6WURBaG1hWFB5cXJWMHR1dFRDbHoydGFHRDliNWVzS2hta0xBWlJYMUk2YTJSc25SakJTY3hVbVR3M2E5VkU2MFwvemtyNzdCcTViMExmeitwMmI4RjZTc2Y2VExpaTUzSG5YRXhZQjZrZlVQblhrbjErMmVZaVVKVWxcL0hKRkEyQTNRc1dGNHRsckVHWHoyZHFjUStlK3BrV2RIRVRYc1M0NmxLWitYdnhZdTQ0QVlTYTlQQ0RaMUlEVXBQYVY3SFZBPSIsIm1hYyI6ImI1MGM3MjExOTgzNjJlZTY4MWU4YjBmYzY1ZWI0Yjg0NmM0NDU4NzhhODk3MmJlNTVkY2MyMjg1YjZlYTBiMjQifQ==

đồ ăn tinh xảo trên bàn trước mắt đều đang xoay vòng với biên độ nhỏ.

Ads
';
Advertisement