Điên Cuồng Vì Em - Lam Tuyết Giang - Nghiên Hân (FULL)

 

Khi Phan Anh đi lên mở cửa xe, ở phía sau cách đó không xa có tiếng còi ô tô vang lên, là một chiếc xe Jeep biển quân đội, sau đó cửa sổ xe có một cái đầu thò ra, vẫy tay lên xuống kêu lên với cô, “Tuyết Giang——” 

Lam Tuyết Giang ngẩn người. 

Đêm nay cô có hẹn ăn cơm với cha con Nguyễn Vinh, trong cuộc họp cô còn nhận được tin nhắn, nói là muốn đến dưới công ty đón cô, nhưng mà cô thấy cuộc họp diễn ra rất lâu, cho nên đã nói trước tình hình thực tế và nói khi nào họp xong sẽ tự gọi xe qua đó, không ngờ bọn họ lại dứt khoát đi vào Hoàng Thị đón cô. 

Lam Tuyết Giang nắm chặt quai túi xách, “Giám đốc lên xe đi! Tôi không lên đâu, bạn tôi tới đây rồi, đi trước nhé!” 

Nhìn thấy anh chàng muốn từ trong xe nhảy ra, cô vội vàng bước nhanh chân chạy tới. 

Cửa xe bên ghế phụ đã được người từ bên trong mở ra, sau khi Lam Tuyết Giang ngồi vào, xe jeep rất nhanh hoà vào trong dòng xe cộ và biến mất. 

Hoàng Tử Bình hờ hững thu tầm mắt lại, tiến lên một bước vừa vặn ở vị trí cửa xe, “Ngại quá, giám đốc Trần, tôi đột nhiên nhớ ra còn có chuyện phải giải quyết.” 

Nói xong, chiếc xe Bentley màu đen cũng nghênh ngang rời đi. 

Một mình giám đốc bị bỏ lại, đứng ngẩn ngơ trong gió. 

Không phải nói muốn đưa về sao! 

Chiếc xe Bentley màu đen cũng nhập vào trong dòng xe cộ hối hả, biến mất khỏi tầm mắt như chiếc xe Jeep quân đội kia. 

Phía trước Phan Anh ngồi nghiêm chỉnh, cẩn thận quan sát sắc mặt boss từ gương chiếu hậu, sau đó lại cẩn thận dò hỏi: “Tổng giám đốc Hoàng, ngài không sao chứ?” 

Hoàng Tử Bình móc ra một điếu thuốc, trong khoang xe đều là âm thanh va chạm của bật lửa “Cạch cạch cạch”. 

“Không sao.” 

Khi nói ra một câu này, đồng thời đôi môi mỏng cũng khẽ động đậy. 

Làn khói màu trắng dần dần tản ra, khoé mắt đuôi lông mày căng chặt của Hoàng Tử Bình cũng dần dần thả lỏng, cuối cùng, lại nhếch môi nói một câu đầy ẩn ý, “Không vội.” 

Buổi tối đi ăn ở một nhà hàng thịt nướng, xem ra là một nhà hàng lâu đời, rất đông khách. 

Nguyễn Vinh đã đặt chỗ trước, sau khi tới nơi, bọn họ đi thẳng vào căn phòng đã đặt, trong đó có một cái bàn hình chữ nhật, ở giữa bàn một phần trũng xuống, sau khi đổ than lửa vào lò, rất nhanh liền nóng lên. 

Khi nhân viên phục vụ vừa mang đồ ăn lên, di động cô vang lên. 

Lam Tuyết Giang lấy ra nhìn thoáng qua, nhưng không nghe máy ngay, mà từ trên chỗ ngồi đứng lên, “Ôi, em đi nghe điện thoại trước!” 

Nguyễn Vinh cười gật đầu, lực chú ý của cậu nhóc đã bị tảng thịt bò lớn hấp dẫn. 

“... Alô?” Ra khỏi phòng riêng, Lam Tuyết Giang mới nghe máy. 

Bên kia vang lên giọng nói trầm thấp của Hoàng Tử Bình, “Em còn chưa về à?” 

“. Có việc gì sao?” Lam Tuyết Giang hỏi lại. 

“Không có việc gì.” Hoàng Tử Bình nhàn nhạt trả lời, dừng lại một chút, rồi hỏi thêm một câu, “Ở chung với Nguyễn Vinh?” 

"Ùm..." 

"Ô." 

Im lặng một lúc lâu, Lam Tuyết Giang nhíu mày hỏi, “Không có chuyện gì thì tôi cúp máy.” 

Quả nhiên, vừa mới nói xong câu này, bên kia đã giành tắt máy trước. 

Lam Tuyết Giang quay lại phòng riêng, cậu nhóc đã vội không chờ nổi 

lấy rau xà lách kẹp thịt ăn, nhét như là con sóc: “Cô Tuyết Giang, nhanh lên đây... ừm ừm, rất ngon!” 

Tảng thịt lớn được ướp kỹ càng, nướng hai mặt hơi xém, lại dùng kéo cắt thành miếng nhỏ, lò nướng toả ra mùi hương thơm ngon. 

Lam Tuyết Giang chỉ nhìn thôi đã cảm thấy đói rồi, cô cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng. 

Còn chưa kịp chấm gia vị đưa vào trong miệng ăn, di động lại vang lên, cô lấy ra lần nữa, trên màn hình vẫn hiển thị tên Hoàng Tử Bình. 

Lam Tuyết Giang cắn môi, lúc này nghe luôn ở trên bàn, hạ thấp giọng hỏi, “Anh có chuyện gì?” 

“Không có việc gì.” Hoàng Tử Bình trả lời giống như vừa rồi, “Hỏi một chút xem khi nào thì em về nhà.” 

“Không biết..” Lam Tuyết Giang nhìn chăm chăm vào đĩa thịt bò, nuốt nước miếng, “Không nói chuyện với anh nữa, tôi đang ăn cơm!” 

Lần này sau khi tắt máy, cô đã nghĩ kỹ rồi, nếu Hoàng Tử Bình còn gọi điện thoại tới nữa, cô sẽ thẳng thừng từ chối hoặc là để tắt tiếng. 

 

Nhưng mà điện thoại không nhận được cuộc gọi nữa, mà nhận được tin nhắn. 

Hoàng Tử Bình: “Khi nào thì định về nhà?” 

Hoàng Tử Bình: “Đã 7 giờ rưỡi rồi, còn không về nhà?” 

Hoàng Tử Bình: “Mặt trời đã xuống núi, con gái một mình ở bên ngoài không an toàn đâu” 

Cứ mỗi mười phút, di động lại rung một lần. 

Đều là tin nhắn, cũng đều là đến từ một người, không sợ làm phiền người khác. 

Lam Tuyết Giang nhìn di động chất đầy tin nhắn chưa đọc, không biết anh trở nên có kiên nhẫn như vậy từ khi nào! 

Nguyễn Vinh ngồi ở đối diện, nhìn thấy cô nhíu mày nhìn di động, quan tâm dò hỏi, “Tuyết Giang, làm sao vậy, có tin nhắn ác ý quấy rầy à?” 

“Không phải.” Lam Tuyết Giang lắc đầu, có lẽ là chưa đến nỗi cấu thành ác ý quấy rầy, cô dừng lại một chút, “Chỉ là một người hàng xóm.” Cô cũng không nói dối, bây giờ Hoàng Tử Bình thật sự là hàng xóm của 

Cô... 

Khi đang nói, lại nhận được một tin nhắn, vẫn là Hoàng Tử Bình, nội 

 

dung không khác là mấy. 

Lam Tuyết Giang bắt đầu thấy đau đầu. 

Cơm nước xong từ trong cửa hàng thịt nướng đi ra, sau khi lên xe, cô chịu đủ dày vò nắm chặt di động, “Anh Nguyễn Vinh, hôm nay em có chút không thoải mái lắm, hôm nào lại cùng Châu Minh đến bờ sông thả đèn hoa đăng nhé!” 

“Chỗ nào không thoải mái, có phải bị cảm hay không?” Nguyễn Vinh lập 

eyJpdiI6IjJcL2IxdDlvcjB3dm1FRHlXNEVvd0FBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImVlNG4wb2MrS2pmU09WMjFMcmJhTGlBXC9OdWVQRmxxR2grZFVpN2pYVFpYT3BoMHExMTFCSHNzQVp4YnJhbk43VXBWRTRJSDI5blNmSnRoYVBMR0NuSVhUWkxaUlwvNlh1TTAyOUFvXC8zZDMwPSIsIm1hYyI6IjNjOTU4YmE5NDM2MTYwZWIxMzcxMzdjNDliN2UyODYzYzY1OGI5ZjMwYzFhMzM0YjJmMDhmMzkyNWVmMjk0ODIifQ==
eyJpdiI6IjNZejJibnZRNjhST3ZQdjlZOUdVdmc9PSIsInZhbHVlIjoiSkRwY1k2cGpnQzloSzFzNVplRGlcL2I3bDBOaUp5SXdiQ284SzFLYWF5SmNQU25zMG11NHVnQWxUQ1dGeHVrbnMwYnVMQ3hJeFVUMzRPbVZFZ1Z2MWtiTnMyWVNRNDNSaTdXSlg0a1pNRlRGTUtmd2hVaEtwVXVsQnFuZER4ZVwvTVFCanQrYzN1M2pZYlh5ejRiRnozXC9tMlhvaUdQbE5PdERsVmhUbUJQcnJDMXBUWWw2M1pYSTJhQUw1RGJiZlVpY1V0aW5KSWdJbXNXSkw4REZpZzcrYjg3bFJJc1M1NHkyRGNEMnAzbnYrdDFnWEJoazlTbERHSFFKNGZzZjFSZExYRHVGa2F5TTltdHVxQk9TRTRpdHc9PSIsIm1hYyI6IjJiZTFmNjYxN2FjNWMzN2I5NmE4OWUwMTQ2ZjE2M2I1Y2EwMzhmMGEwNGZlMzgxOWE1NDQ0NTlmZWI1M2Y4NDUifQ==

lắng cho thân thể của cô.

Ads
';
Advertisement