Điên Cuồng Vì Em - Lam Tuyết Giang - Nghiên Hân (FULL)

 

Hoàng Tử Bình vẫn còn giữ nguyên tư thế vừa rồi. 

Cho rằng anh đã ngủ rồi, chờ sau khi Lam Tuyết Giang đặt ly nước tới trên tủ đầu giường rồi đứng dậy, phát hiện tầm mắt anh đang dừng lại ở trên người mình. 

Cho dù là bị bệnh nên có chút đờ đẫn, tốc độ có chút chậm, đôi mắt thâm trầm kia, vẫn sâu thẳm giống như giếng cổ. 

Và nếu một khi đã nhảy vào, thì sẽ mãi mãi không leo lên được... 

Lam Tuyết Giang đứng thẳng người, nhìn xuống, mái tóc ngắn của anh 

có chút rối loạn, trông như ổ gà. 

Nói thật, có chút buồn cười! 

Lam Tuyết Giang cố nhịn cười, nhưng mà dần dần phát hiện ra hình như anh không ổn lắm, dù là khi mỏi mệt, cũng chưa từng thấy anh gầy yếu như vậy, nói bệnh tới mức như núi sập cũng đúng, nhưng theo lý mà nói thuốc đã dần dần có tác dụng chứ... 

anh 

Càng nghĩ cô càng nhíu mày, không nhịn được duỗi tay sờ lên trên trán 

A! 

Cô khẽ kêu một tiếng ở trong lòng, rút tay về. 

Sờ lên trên trán mình một chút, mới biết nhiệt độ kia nóng muốn chết. 

Lúc trước khi đi công tác ở Đà Nẵng, dầm mưa trong thời gian dài như vậy cũng không sao, bây giờ gặp một chút gió lạnh mà thành như vậy. Lam Tuyết Giang lên tiếng, “Hoàng Tử Bình, anh như vậy không được đâu, đến bệnh viện đi!” 

“Không đi.” Hoàng Tử Bình nhanh chóng đáp lại. 

“Vậy anh có bác sĩ riêng hay không?” Lam Tuyết Giang nhíu mày tiếp tục hỏi. 

“Không có.” Hoàng Tử Bình đáp lại lần nữa. 

Lam Tuyết Giang nhếch nhếch miệng, không phải người có tiền đều có bác sĩ riêng sao? 

Nghĩ một chút, cô lại vội vàng hỏi, “Vậy bác sĩ Trần thì sao? Muốn gọi điện thoại cho anh ta không!” 

Dù sao cũng là bác sĩ, nên sẽ có cách đối phó với loại bệnh nhẹ như vậy phải không? 

Hoàng Tử Bình lại cứ từ chối, “Mấy ngày trước anh ta vừa mới đi du lịch Hà Nam, vừa quay về liền có một loạt cuộc phẫu thuật lớn đang chờ anh ta, đừng làm phiền người ta.” 

Sau khi Lam Tuyết Giang nghe xong, không thể không nhớ tới người bạn tốt Trương Nhất Hàm của mình. 

Trùng hợp như vậy? Đều đến Hà Nam du lịch... 

Nhưng mà bây giờ không thể nghĩ được nhiều như vậy, cô đang rất lo cho bệnh tình của anh, nhiệt độ này còn nóng hơn cả lần trước khi cô phát sốt, nếu như không tới bệnh viện, thật sự không dám bảo đảm sẽ nóng thành thế nào, chỉ sợ ngày mai ngay cả việc ngủ dậy sẽ thành vấn đề. Hoàng Tử Bình đột nhiên hỏi cô, “Nhà cô có rượu trắng không?” “Không có.” Lam Tuyết Giang ngơ ngác lắc đầu. 

د" 

“Vậy em đi siêu thị mua một chai.” Hoàng Tử Bình lại nói. 

Lam Tuyết Giang chớp chớp mắt, không nhịn được trừng anh một cái, nghi ngờ có phải anh bị nóng đến choáng váng rồi không, “Đã bệnh thành như vậy, anh còn muốn uống rượu?” 

“Nghe tôi, nhanh đi mua đi.” Tay Hoàng Tử Bình xoa xoa cổ họng, khàn khàn cố hết sức nói, “Dùng rượu trắng lau trên người một lát, là có thể hạ sốt. 

Lam Tuyết Giang nghi ngờ nhìn anh, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu dưới ánh mắt nhìn chăm chú của anh. 

Mười lăm phút sau, cô thở hổn hển xách bình rượu trắng đi lên. “Mua về rồi?” 

Lam Tuyết Giang ắc lắc bình rượu trắng trong tay, “Ừm, mua về rồi! 

Thật ra lúc mới cô vẫn còn nghi ngờ, nhưng mà nhớ đến đêm đó khi bị nhốt ở công viên, anh dùng thân thể sưởi ấm cho cô bớt nóng, có lẽ là anh 

hiểu rõ hơn cô... 

Quan trọng nhất là, hỏi dì làm trong siêu thị, dì nói cách này thật sự có tác dụng, nhiệt độ cơ thể có thể hạ xuống rất nhanh, khi cháu ngoại nhà mình bị bệnh sợ bị chích đau, nên dì ấy cũng thường xuyên làm như vậy. Cháu ngoại... 

Bên chỗ cô chính là một tổng giám đốc... 

Hoàng Tử Bình lấy túi đồ từ trong ngăn kéo ra ném cho cô, “Trong này có miếng bông, dùng nó chấm rượu xoa lên người tôi.” 

“Hả?” Lam Tuyết Giang trợn tròn mắt, “Tôi... Tôi làm?” 

“Bây giờ tôi không có một chút sức lực nào cả, cô sẽ không trông cậy vào người bệnh tự hạ sốt cho mình chứ.” Khi Hoàng Tử Bình nói chuyện, đôi mắt sâu thẳm vẫn nhìn chằm chằm cô, không hề chớp mắt. 

Dưới ánh đèn vàng ấm áp trên trần phòng ngủ lại có vẻ có mấy phần đáng thương, hơn nữa ở giữa những hàng chữ đều không có một chút bá đạo nào, ngược lại còn giống cầu xin hơn. 

Là ai nói phụ nữ yếu đuối sẽ khiến cho đàn ông muốn bảo vệ? 

Không nhất định là như vậy, rõ ràng là đàn ông yếu ớt cũng sẽ khiến cho phụ nữ muốn chăm sóc... 

Lam Tuyết Giang thua trận ở trong ánh mắt anh, cầm miếng bông trong tay, “Vậy... Bây giờ phải lau như thế nào?” 

“Cởi quần áo tôi trước.” 

Hoàng Tử Bình nằm ở kia, duỗi tay khoa tay múa chân ở trên người. Cởi quần áo? 

Cũng đúng, cách dùng rượu lau người để hạ sốt, quần áo thực sự rất vướng... 

Lam Tuyết Giang đành phải nhỏ giọng trả lời, “Ồ....” 

Cô bắt đầu ngừng thở, máy móc đi lên phía trước hai bước, lại máy móc khom người xuống. 

Đưa tay về phía anh, đầu tiên là tháo cà vạt của anh, sau đó là cúc áo áo sơmi, tháo từng cúc một, tiện thể cũng nhìn không sót dáng người đẹp để của anh. 

Hoàng Tử Bình giống như một đứa trẻ, phối hợp với cô giơ cao hai cánh tay lên, áo sơmi và áo vest, đều được cởi ra. 

Lồng ngực tráng kiện căng đầy được ánh đèn miêu tả một cách trực tiếp nhất, vòng eo dường như sâu hơn trước kia một chút, rõ ràng chỉ là yếu 

 

ớt nằm như vậy, lại vẫn có sự gợi cảm trí mạng, nội tiết tố nam phát huy tới cực hạn. 

Lam Tuyết Giang lén lút nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng giữ vững sự bình tĩnh. 

Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. 

Mắt nhìn thẳng đặt áo vest và áo sơmi lên trên ghế bên cạnh, sau đó xoay người, tay chân có chút cứng đờ, không biết tiếp theo nên làm cái gì. 

Hoàng Tử Bình không đợi cô lên tiếng, đã chỉ xuống dưới eo. “Còn quần 

nữa.” 

Tầm mắt Lam Tuyết Giang di chuyển xuống theo anh, trên mặt cô đã bắt đầu nóng bừng. 

Nhưng mà nếu đã bắt đầu rồi, cô cũng không có cách nào để kết thúc, đành phải căng da đầu tháo dây lưng trên eo anh, âm thanh kim loại mở vô cùng vang vọng ở trong phòng, tiếp theo là âm thanh của khoá kéo quần... 

 

eyJpdiI6InRKcnM4cCt1THdYM0hmTlkrbWJuNlE9PSIsInZhbHVlIjoiM1ZLWE1hZk91Sm9BcUE1UVlKKzZ5SlhOWEVWUmRON2greTcrVXZIZlMwMVVYRHlXUnZIVVR6S2NMXC9SaXIraERsQUZ3cjVPb3l5YTVYVXdtMDg3MVRkaWkrMzVoNUJzT1h3YmljS3dObklpUWxEUGFKUXpRbzB3b3JJQTkwNnhnNythNmxhTm4wQm42UDFHRW1DTVlGNUk2dVgwZkNGcldzdW9QQVJPWmJmZz0iLCJtYWMiOiI5N2U5MmQ3YTZjYmRlNjBhYmNhNjZjM2UwYWQ5NTUzMjE0Yjc0MGUxYTY4MmQ3MGZkYmRlNTU0OGY5Mjg0ZTYwIn0=
eyJpdiI6Imc4Rm1GUHREQTlUNk9RcHhxTVwvMGpRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjZhTkMwakd1RmhRNXArQm4wQVFCS1VPRXZvUENoUHZiM2pLVUZPbjI4ZmhWdmdyeDVmcnpZays4emQyTTB4bjgwVnh0S01XYUpNQ24xY2VKRDRmblBkMU9YdDI4VElDUXlRMU1qNlpzejdNTmhhQW9uaTdGZ0x6cXl1Q2xoUGJDeGU2NTBjMW9TMTAzUGtubmZDYllJV1FpVGswaVNHckRrbFNCTEVIU0VJZnArV1lWZVRsanVLa0trMTQ5azNcL2xZVlFrZWFvTWk2WFFJcnZEMjJsRGFBPT0iLCJtYWMiOiI0NjIyMmUwYTk5NzhlNGQ3NmM1ZTJjY2ZjNGE0MDA2OWI5MDAzMmYyYjI2ODBiNWIxZmM1NDQ0N2Q4OGI5NWQ0In0=

Lam Tuyết Giang đang nín thở thì bị hoảng sợ, cắn răng nói, “... Tôi biết rồi!” 

Ads
';
Advertisement