Sau khi kết thúc mối quan hệ với Hoàng Tử Bình, Lam Tuyết Giang dường như có nhiều thời gian hơn. Hàng ngày sau khi tan làm đều mua thức ăn về nhà, nấu ăn cùng với cô bạn thân Trương Nhất Hàm, sau đó gọi điện cho bà ngoại để hỏi thăm tình hình sức khỏe của bà. Ngày nào làm xong hết những việc này, trời bên ngoài cũng vừa hay đã tối đi.
Không lâu sau khi ngồi lại bàn làm việc sau cuộc họp buổi chiều, giám
đốc vội vàng đi ra khỏi văn phòng, nói rằng vụ hợp tác với Hoàng thị có vấn đề nhỏ cần phải sửa đổi, ra lệnh cho cô sắp xếp tài liệu rồi đến đó một chuyến.
Hoàng thị...
Vẻ mặt của Lam Tuyết Giang đầy bối rối, cắn môi, "Giám đốc, tôi có thể không đi không."
“Làm sao có thể chứ!” Giám đốc không hề nghĩ ngợi liền trả lời, đồng thời cũng khiển trách, “Công ty không phải là nơi nuôi những người làm
biếng!”.
Cuối cùng, với thái độ không cho từ chối của giám đốc, Lam Tuyết Giang không còn cách nào khác là phải đến Hoàng thị với tập tài liệu trên tay.
Cô đã có hẹn trước nên đi thẳng đến phòng họp trên tầng cao nhất. Hoàng Tử Bình đã ngồi đợi ở bên trong. Dựa lưng vào ghế ngồi, tư thế rất lười biếng, xoay cây bút máy ở trong tay, rơi xuống trên mặt giấy vang lên âm thanh lạch cạch rõ ràng.
Vẻ mặt điên cuồng hôm kia đã không còn, thay vào đó là vẻ mặt cương
nghị. Cho dù là đang làm việc, nhưng giơ tay nhấc chân vẫn lộ ra vẻ tự phụ.
Giám đốc gần như là muốn chạy nhanh vào trong, ông ta vừa xoa xoa tay vừa nói xin lỗi: "Tổng giám đốc Hoàng, thực xin lỗi! Đã để anh chờ lâu, trên đường có hơi kẹt xe!"
“Không sao.” Đôi chân dài gấp khúc của Hoàng Tử Bình đổi tư thế, cầm bút đặt lên bàn, giọng nói nhàn nhạt nói, “Là tôi đến sớm mấy phút, vì vừa mới kết thúc một cuộc họp ở đây.”
Giám đốc nghe thấy thế, mới thở phào nhẹ nhõm.
Lam Tuyết Giang im lặng đi theo ở phía sau, kéo ghế ra ngồi xuống, cúi thấp đầu để giảm xuống khả năng tồn tại của mình xuống.
Rất nhanh đã đi vào chuyện chính. Không lâu sau cô chỉ nghe thấy lời dặn của giám đốc, "Tuyết Giang, mau đưa tài liệu mới sửa cho tổng giám đốc Hoàng xem đi!"
“Vâng!” Lam Tuyết Giang đứng lên.
Lấy từng tập tài liệu trong túi hồ sơ ra, cô thầm hít một hơi rồi đi về phía Hoàng Tử Bình.
"Tổng giám đốc Hoàng, đây là tài liệu mới sửa lại..."
“Ừ.” Hoàng Tử Bình khẽ đáp, nhưng không thèm ngẩng đầu.
Vị trí đang đứng của Lam Tuyết Giang có thể nhìn thấy rõ ràng từng chi tiết nhỏ của anh, bao gồm khóe môi đang nhấp nhẹ, chiếc cắm sạch sẽ không có râu, xuống chút nữa còn có yết hầu nổi lên...
Đột nhiên, hô hấp ngừng lại một chút, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào cần cổ của anh.
Áo anh đang mặc chính là chiếc áo cô mua ...
Trong lòng cô chợt cảm thấy ấm áp. Không biết là cố ý hay vô tình, lúc Hoàng Tử Bình nhận lấy văn kiện, đầu ngón tay có lướt qua chạm vào tay
cô.
Đây là những hành động trước đây thường hay có, Lam Tuyết Giang không khỏi cắn môi nhìn anh.
Hoàng Tử Bình nhướng mi, hời hợt hỏi, "Sao vậy?"
“Không có, không có việc gì!” Lam Tuyết Giang lắc đầu.
Cô trở lại chỗ ngồi, tầm mắt vô thức nhìn qua.
Chỉ thấy Hoàng Tử Bình cúi đầu xem tài liệu, giữa lông mày hiện lên vẻ nghiêm túc, trong mắt không có bất kỳ một gợn sóng nào. Cô không khỏi nắm chặt ngón tay mà anh vừa mới vuốt.
Chạng vạng tối cô mới tan làm về nhà, Trương Nhất Hàm có việc không về nhà ăn cơm. Lam Tuyết Giang mua một hộp cơm hộp ăn đối phó. Khi cô vừa mở hộp cơm ra, điện thoại đột ngột reo lên.
Nhìn thấy ba chữ "Hoàng Tử Bình" hiển thị phía trên, hô hấp của cô nghẽn lại.
Do dự nhấc máy, "... Alo"
“Là tôi.” Một giọng nói trầm lắng truyền đến từ đầu dây.
"Tôi biết ..." Đôi đũa nhựa dùng một lần ở trong tay bị Lam Tuyết Giang bóp kêu sột soạt. Cô điều chỉnh hơi thở, hỏi: "Anh, anh có chuyện gì sao?"
“Tôi đói.” Hoàng Tử Bình đột nhiên nói.
"..." Hô hấp của Lam Tuyết Giang như ngưng lại.
Hoàng Tử Bình ở đầu dây bên kia im lặng hai giây, sau đó nói: "Tôi muốn ăn mà."
Hội nghị buổi chiều ở Hoàng Thị đã mở gần một giờ.
Trong suốt cả quá trình diễn ra, Hoàng Tử Bình đều tập trung tinh thần vào hội nghị, ánh mắt không hề liếc nhìn cô lấy một lần. Sau khi kết thúc hội nghị, Lam Tuyết Giang và giám đốc rời đi, y hệt như lúc đến. Đúng lúc Hoàng Tử Bình và Phan Anh cũng đi ra theo, nói là tiện đường nên có thể tiễn bọn họ một đoạn.
Tất nhiên là giám đốc vui vẻ đáp ứng, song cô lại bị kẹp giữa hai người.
Chẳng qua điểm khác biệt chính là, sau khi Hoàng Tử Bình lên xe thì nhắm nghiền hai mắt lại, thẳng đến lúc bọn họ xuống xe cũng chưa từng mở
ra.
Trước khi đóng cửa xe, Lam Tuyết Giang quay đầu lại, trông thấy anh vẫn chỉ là một góc nghiêng cương nghị, gương mặt không có biểu cảm, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng không thể tiếp cận.
Ngón tay cô siết chặt lại, cô còn đang mong chờ điều gì nữa?
Cứ không liên quan đến nhau như vậy là tốt nhất...
Lam Tuyết Giang chuyển điện thoại di động sang tại bên kia, không thể không nhắc nhở anh: "Hoàng Tử Bình, giữa chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa..."
"Ừm, tôi biết." Hoàng Tử Bình nói.
"..." Lam Tuyết Giang không biết nên nói tiếp thế nào.
Đang do dự không biết có nên tiếp tục cuộc điện thoại này hay không, thì ở đầu dây bên kia anh lại mở miệng: "Mì nấu thế nào?"
"Hả?" Lam Tuyết Giang ngây ra.
"Cái loại mà bình thường em hay nấu cho tôi ăn ấy." Hoàng Tử Bình ngừng một chút, tiếp tục nói: "Mì sợi và trứng gà tôi mua hết rồi, còn hành tây thì phải làm thế nào bây giờ?"
"Anh... định nấu thật ư?" Lam Tuyết Giang kinh ngạc hỏi anh.
"Ừ." Hoàng Tử Bình thấp giọng đáp lại.
Nhận được đáp án khẳng định, Lam Tuyết Giang không thể nén được SỰ ngạc nhiên, nuốt nước miếng, cô lúng ta lúng túng nói: "Phải rửa hành trước, sau đó thái nhỏ ra..."
Sau khi âm thanh của cô ngừng lại, đầu dây bên kia vang lên tiếng nước ào ào, sau đó là tiếng dao thái lạch cạch trên thớt gỗ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất