Khi vừa cảm nhận được linh khí mờ mịt tràn ra từ ma bảo sáng chói kia, tất cả mọi người ở đây đều không nhịn được mừng rỡ, trong mắt nổi lên tia sáng nóng bỏng.
Hai người Quỷ Hổ và Thiết Ưng nâng đồ vật nặng trịch kia trên tay cũng có chút mơ hồ. Bọn họ không hề ngờ tới sau khi xông ra khỏi đại trận này lại nhận được phần thưởng quý giá như thế.
Trong tay Quỷ Hổ là một đại đao hiện ra tia sáng rét lạnh, còn trên tay Thiết Ưng lại là một đôi bao tay dệt từ tơ vàng sợi ngọc!
"Ma bảo cấp bảy, Quỷ Ảnh Phệ Hồn Đao; ma bảo cấp sáu, Hàn Vân Liệt Thiên Sáo!"
Trác Uyên khoan thai đi đến trước mặt hai người bọn họ, quay lưng nhìn về phía tất cả mọi người, chỉ vào hai người kia, coi bọn họ như bảng hiệu sống để chiêu mộ: "Vừa rồi ta quên nói, người xông qua được những cửa này, ngoại trừ có thể tiến vào phòng tạp dịch tinh anh, hưởng thụ tài nguyên tu luyện do ta cung cấp, còn được khen thưởng thêm. Xông qua Thiên Tự Môn, thưởng một món ma bảo cấp bảy, bốn viên linh đan cấp bảy; Địa Tự Môn, một món ma bảo cấp sáu, ba viên linh đan cấp sáu; Huyền Tự Môn, một món ma bảo cấp năm, hai viên linh đan cấp năm; Hoàng Tự Môn, một món ma bảo cấp bốn, một viên linh đan cấp bốn!"
Trác Uyên vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đây đều đã hoàn toàn ngây dại, đồng tử khẽ run lên, vẻ mặt kích động. Trong nháy mắt, nỗi khiếp đảm vừa rồi đã bị thay thế bằng dục vọng vô tận.
Khóe miệng Trác Uyên nở một nụ cười tà dị, chỉ một cánh cửa sau lưng, lớn tiếng nói: "Đời người khó được mấy lần đọ sức, là rồng hay là giun dế, là một bước lên mây hay vĩnh viễn chôn vùi dưới đất, đều do chính các ngươi quyết định..."
Lên!
Không đợi Trác Uyên nói hết lời, tất cả mọi người hét lớn một tiếng, đỏ mắt chen chúc nhau chạy đến bốn cánh cửa lớn kia. Có câu người chết vì tiền, chim chết vì ăn, nhìn thấy khen thưởng quý giá như thế bày ra trước mắt, bọn họ nhất thời đã mất đi lý trí, cho dù biết rõ sẽ có khả năng mất mạng, cũng liều lĩnh mạo hiểm lao vào.
Có những kẻ điên cuồng, bay thẳng đến hai cánh cửa Thiên Địa, đây không phải muốn chết sao? Đến cả đệ nhất cao thủ ngoại môn và nội môn cũng phải chật vật mới xông được ra ngoài, bọn họ đi vào sao có nửa phần cơ hội sống sót chứ?
Thế nhưng vẫn có mười mấy người không đầu không đuôi lao vào như vậy. Trác Uyên cũng không đứng ra ngăn cản, chỉ liên tục cười khẩy.
Có thể tham lam, nhưng nếu tham lam không biết tiết chế, không biết tự lượng sức mình như thế, sớm muộn gì cũng sẽ chết, hắn cũng không cần phải quan tâm nhiều đến bọn họ.
Quả nhiên, chỉ trong giây lát, bên trong hai cửa Thiên Địa đã truyền ra một chuỗi tiếng kêu rên, thoáng qua rồi biến mất. Trác Uyên biết bọn họ đã không thể đi ra được nữa!
Đợi cho tất cả mọi người vọt vào hết, ngoài trận chỉ còn lại Trác Uyên và mấy người Quỷ Hổ. Quỷ Hổ chợt xoay người đưa chiếc đại đao trong tay cho Trác Uyên, đồng tử ngưng tụ: "Ta biết lời vừa rồi của ngươi kia đều là cờ hiệu để chiêu dụ bọn họ đi theo, hiện tại bọn họ đều đã tin tưởng rồi, cây đao này vẫn nên trả lại cho ngươi thì hơn."
"Đúng là cờ hiệu, nhưng cũng là thật. Ma bảo cấp bảy này là phần thưởng của ngươi vì có thể xông ra từ Thiên Tự Môn, nếu như ngươi định ở bên cạnh ta làm tạp dịch tinh anh, vậy thì cứ cầm lấy nó. Đó là ngươi nên được!" Trác Uyên giương mắt nhìn hắn ta, thản nhiên lên tiếng.
Trong lòng Quỷ Hổ bất giác giật mình, hoảng hốt nói: "Thế nhưng cái này... Quá quý giá, ngươi thật sự muốn cho ta ư?"
"Có cái gì mà quý giá, chẳng qua chỉ là chút tặng phẩm nho nhỏ mà thôi, Trác Uyên ta đã tặng ra ngoài, làm gì có đạo lý lấy lại?" Trác Uyên bật cười lắc đầu, từ chối cho ý kiến.
Nguyệt Nhi và Khuê Cương thấy vậy cũng bất giác mỉm cười, cùng nói: "Sư phụ có nhiều của cải lắm, sẽ không để mấy món này vào mắt đâu. Cho dù ngươi không muốn, sư phụ cũng sẽ tặng lại cho người khác!"
Cái gì?
Quỷ Hổ không khỏi giật mình, lúc này mới sâu sắc đánh giá lại Trác Uyên, trong mắt hiện ra tia sáng rạng rỡ. Thiết Ưng cũng không khỏi nhấp nháy mắt, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn hắn.
Bọn họ vẫn nghĩ rằng chẳng qua Trác Uyên đang phô trương thanh thế, tạo uy danh với phòng tạp dịch trước rồi nói sau. Những ma bảo cao cấp này chỉ là kế sách lớn tiếng doạ người, làm cho mấy người khác nhìn, dù sao phòng tạp dịch cũng không có ai có thể xông qua hai cửa Thiên Địa.
Nhưng bây giờ bọn họ mới phát hiện, hóa ra tên này thật sự xa hoa như vậy, không hề để mấy ma bảo này vào mắt.
"Ta đã nói qua, người tiến vào phòng tạp dịch tinh anh của ta đều sẽ được ta cung cấp tài nguyên tu luyện, đó cũng là gia sản của chính ta! Cho nên hai người các ngươi, nhất là Thiết Ưng, về sau ở chỗ này cũng không cần lo lắng một vài kiềm chế trong tông môn sẽ làm ảnh hưởng đến hoạt động của phòng tạp dịch. Bởi vì, chúng ta vốn không hề dựa vào tông môn, chỉ cần có ta là đủ!"
Thiết Ưng bất giác run lên, rung động trong lòng đã tăng đến tột đỉnh.
Lúc đầu hắn ta còn nghĩ rằng Trác Uyên chỉ là một quân cờ, sau lưng của hắn nhất định có một nhân vật lớn đang giúp hắn thu xếp. Đặc biệt là những ma bảo linh đan này nhất định cũng do cao tầng của tông môn cung cấp.
Nhưng hắn ta trăm triệu lần không nghĩ tới, tất cả những thứ này đều là của riêng hắn, hắn thật sự mang tài nguyên vào tông môn, là thổ hào chân chính!
Khó trách hắn muốn tự mình thành lập một khoảng trời riêng, không để tông môn vào mắt. Hễ là tu giả gia nhập tông môn, không phải đều chỉ vì tài nguyên tu luyện thôi sao.
Hắn đã có một kho tài nguyên như vậy, cần gì phải câu nệ tông môn?
Nghĩ tới đây, hai con ngươi của Thiết Ưng càng thêm hưng phấn. Xem ra cho dù hắn ta bị đày đến loại địa phương cứt chim cũng không có như tạp dịch phòng này cũng có thể tìm được một đường ra mới!
"Ừm... Trác ca, không biết nên xưng hô với ngươi thế nào?" Trong tay đang cầm đồ của người ta, giọng điệu của Thiết Ưng rõ ràng cũng mềm nhũn ra, thậm chí có chút nịnh nọt.
Trác Uyên bất giác cười khẽ, sau khi suy nghĩ một chút mới thản nhiên nói: "Trước kia ta làm quản gia, sau này lại quản lý tạp dịch tinh anh tại phòng tạp dịch này, các ngươi cứ gọi ta là Trác quản gia cũng được!"
"Vâng, Trác quản gia!" Quỷ Hổ và Thiết Ưng cùng nhau gật đầu, cất cao giọng nói.
Tiếp theo, đám người lại đứng ở chỗ này chờ kết quả khảo nghiệm của mấy người kia.
Một canh giờ, hai canh giờ... Lại là một khoảng chờ đợi dài dằng dặc và buồn chán, chờ đến khi ngày mới đã lên, ve sầu phơi nắng không ngừng kêu ầm ĩ, bên trong mấy cánh cửa kia mới có động tĩnh.
Vù vù vù...
Từng luồng không gian rung động vang lên, từng tiếng thở hồng hộc, từng thân hình cực kì chật vật bò ra từ bên trong, từ trên xuống dưới tràn đầy vết thương.
Trác Uyên thấy vậy, đưa mắt ra hiệu cho hai đệ tử, bọn họ ngay lập tức hiểu ra, tiến lên trước một bước, đưa phần thưởng vượt ải cho bọn họ.
Trước mắt những người kia lóe lên ánh sáng. Mọi người vừa nhìn thấy linh đan diệu dược và ma bảo cấp cao này, nhất thời nhảy dựng lên, dường như thương thế trên người cũng lành hơn phân nửa, vẻ mặt đầy kích động.
Ở lại phòng tạp dịch nhiều năm như vậy, cuối cùng bọn họ cũng được nhìn thấy những vật phẩm cao cấp mà trước kia chỉ có đệ tử ngoại môn và nội môn mới có thể nhận. Má ơi, thực sự quá kích động, cho dù phải chết cũng không tiếc.
Người thoát ra khỏi trận môn càng ngày càng nhiều, tiến độ phân phát phần thưởng của Khuê Cương và Nguyệt Nhi cũng ngày càng gấp rút. Những tiếng ngạc nhiên reo hò không ngừng vang lên tại từng góc hẻo lánh.
Đợi sau khi tất cả mọi người đã đi ra ngoài, Trác Uyên kiểm lại một chút nhân số, thiếu ít nhất một phần năm, nhìn chung có lẽ đã chết ở trong trận.
Thế nhưng không có mấy người quan tâm đến bọn họ, mọi người chỉ đang quan tâm đến thành công của mình và món khen thưởng không dễ kiếm này.
Có lẽ trước khi không có khen thưởng này trong tay, bọn họ sẽ cảm thán một chút qua ải không dễ, cũng sẽ thương tiếc cho những huynh đệ đã chết. Nhưng bây giờ thì không, bản thân mình vĩnh viễn quan trọng hơn người khác nhiều.
Trác Uyên lặng lẽ nhìn lướt qua mọi người ở đây, khóe miệng bất giác cong lên một độ cong tà dị, sâu xa lên tiếng: "Vừa rồi lúc xông trận, có người rời đi, đó là bọn họ tự ý thức được mình không có thực lực, cũng không có dũng khí tiến lên một bước này, tương lai mãi mãi tầm thường, không có chí tiến thủ hay trở lại nơi này, ta cũng không cần biết; có người xông vào, mãi mãi không bước ra, đó là do bọn họ không biết tự lượng sức mình. Còn lại những người ở đây, chúc mừng các ngươi đã thành công, từ nay về sau các ngươi chính là người của phòng tạp dịch tinh anh, tất cả tài nguyên tu luyện của các ngươi đều sẽ do ta đảm nhiệm.”
"Đã rõ! Trác quản gia, Trác quản gia, Trác quản gia..." Đám người hét lớn một tiếng, lại lần nữa quơ nắm đấm reo hò.
Nhất là lần này, trong tay cầm phần thưởng vượt ải, trong lòng là một trận an tâm, tiếng kêu lại càng thêm vang dội hơn. Dường như Trác Uyên đã hạ một liều thuốc kích thích vào phòng tạp dịch đầy tử khí nặng nề này, khiến cho tất cả mọi người phấn chấn không thôi, khiến cho những ánh mắt vốn đã tuyệt vọng lại lần nữa toả ra ánh sáng hy vọng.
Thậm chí có thể nói, bây giờ trong mắt bọn họ, sự tồn tại của Trác Uyên đã trở thành phụ mẫu tái thế!
Trác Uyên giơ tay lên không trung ra hiệu, đám người lại lần nữa yên lặng, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên vẫn tràn đầy nhiệt tình kích động.
Trác Uyên nở nụ cười, khoan thai lên tiếng: "Vừa rồi xông vào trận, đại đa số người xông vào Hoàng Tự Môn, nhưng cũng có một số cực ít xông qua Huyền Tự Môn. Chỉ chênh lệch một cánh cửa, nhưng khen thưởng lại kém một cấp bậc. Nếu như các ngươi đỏ mắt với bảo vật của người bên cạnh, vậy thì liều mạng tu luyện cho ta. Xông qua được một cánh cửa, những thứ ta có thể cho hắn ta hoàn toàn cũng có thể cho ngươi!"
Rõ!
Lời vừa rồi của Trác Uyên rất có tính cổ động. Đám người nghe xong bất giác lại sôi trào nhiệt huyết, cao giọng reo hò như điên như cuồng. Bởi vì thấy được hy vọng, cho nên cuối cùng tuyệt vọng đè nén nhiều năm của đệ tử phòng tạp dịch cũng có cơ hội lộ ra.
Cỗ lực lượng cường đại này sẽ mang lại sức sống mới cho toàn bộ phòng tạp dịch!
Viên Lão đứng một bên thấy vậy, liên tục gật đầu, khóe miệng xẹt qua nụ cười vui mừng...
Những ngày sau đó, phòng tạp dịch bỗng dưng dấy lên cỗ khí thế tu luyện bừng bừng. Tất cả đệ tử tạp dịch sau khi làm xong công việc tạp dịch thường ngày cũng không tiếp tục giở thủ đoạn lười biếng nữa mà đều liều mạng tu luyện.
Bởi vì bọn họ muốn qua cửa! Xông qua được từng ngưỡng cửa kia, bọn họ sẽ càng có nhiều phần thưởng.
Mà nhóm đệ tử tạp dịch không có dũng khí bước qua cánh cửa trước đó, bây giờ lại đang hối hận muốn chết. Sớm biết hiện tại có cơ hội xoay người tốt như vậy, bình thường bọn họ đã không lười biếng.
Suy cho cùng, cơ chế của tu la tràng gần như là đào thải hạng chót, chỉ cần thực lực ngươi kém người khác, sớm muộn gì cũng phải chết. Cho nên những người căn cốt không tốt như bọn họ, bất kể có cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua được người khác. Bọn họ đã sớm tuyệt vọng, chấp nhận sống những ngày đến đâu hay đến đó như vậy cho đến chết.
Nhưng bây giờ phòng tạp dịch tinh anh của Trác Uyên lại thi hành chế độ kiểm tra và đánh giá, chỉ cần đạt tới mức thực lực đó, tất cả mọi người đều có thể tiến vào phòng tạp dịch tinh anh, điều này đã cho bọn họ một lối thoát chân chính.
Đối thủ của bọn họ không phải là người khác, mà là chính mình. Về phần những chuyện lục đục với nhau kia cũng dễ dàng được giải quyết. Dù sao hãm hại người khác cũng không có lợi ích gì, còn không bằng dành thời gian để tu luyện, nâng cao thực lực hiện tại của bản thân.
Đồng thời, làn sóng tu luyện điên cuồng này của phòng tạp dịch cũng tự nhiên truyền đến ngoại môn, nội môn...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất