Mấy người họ lái xe tới bến cảng.
Kình Ngư là một du thuyền xa hoa nặng tám vạn tấn, có sức chứa tới 5000 người.
Phía trên có hai trăm khoang suối nước nóng, nhà hàng phục vụ ẩm thực quốc tế và khu vườn rộng 500 mét vuông, ngoài ra còn có đường đua mô phỏng và hồ bơi ngoài trời, có thể nói là cực kỳ sang trọng.
Bọn họ lên du thuyền.
Lúc này, nhân viên an ninh chặn đường.
Đối phương yêu cầu có thư mời mới vào được.
Chu Viêm đột nhiên vỗ trán một cái.
“Hỏng rồi, ở đây tôi chỉ có hai tấm thiệp mời, xem ra Lý Quân cậu không thể tham gia vũ hội rồi, chỉ có tôi và Thục Ninh vào được.”
“Cũng đâu còn cách nào khác, loại vũ hội cao cấp này có yêu cầu rất khắt khe với khách mời, muốn nhận được thiệp thì nhất định phải có quan hệ với chủ tiệc, nếu không thì có tiền cũng không mua được.”
Chu Viêm nói với vẻ mặt đắc ý, trong lòng thầm nghĩ: “Không có thiệp mời, tôi xem cậu vào bằng cách nào, không phải lái Rolls Royce hay sao? Có gì ghê gớm chứ.”
Người có tiền ở Giang Nam nhiều như lông trâu, nhưng mối quan hệ còn quan trọng hơn cả tiền, hắn muốn để Lý Quân mất mặt.
Nhân viên an ninh thấy Lý Quân không lấy ra được thiệp mời thì bày ra dáng vẻ như đang thực hiện công vụ: “Không có thiệp mời thì không được vào trong.”
Ánh mắt của nhiều người xung quanh đều nhìn về phía bên này, chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Không có thiệp mời còn muốn tham gia vũ hội trên du thuyền, đúng là buồn cười.”
“Nhưng cũng không trách được, dù sao mỗi năm đều có rất nhiều người muốn lẻn vào, trên du thuyền đều là những nhân vật tên tuổi, tùy tiện quen biết lấy một người cũng có thể khiến cho ai đó từ gà mái biến thành phượng hoàng.”
“Không sao, tôi bảo người gọi một cuộc điện thoại là được.” Lý Quân nói.
Qua lời nói của Chu Viêm, anh đã hiểu rõ về cái yến hội du thuyền này, những người tới đây đều là giới thương gia, mặc dù có tiền nhưng kẻ chân chính nắm quyền Giang Nam lại là những gia tộc võ đạo.
Với thân phận và địa vị của Liêu Xương, Lý Quân tham gia một vũ hội cũng chỉ cần một câu nói mà thôi.
“Điện thoại? Lý Quân, cậu không chém gió đấy chứ? Nếu cậu gọi điện thoại mà có thể vào trong thì Chu Viêm tôi sẽ quỳ xuống đất đập đầu với cậu ba cái.”
Cuối cùng Chu Viêm cũng không nhịn được nữa, trên mặt hắn lộ ra vẻ khinh thường.
Nhân viên an ninh cũng cười lạnh.
Chém gió cái gì vậy, không có thiệp mời mà muốn vào yến hội, trừ khi quen biết với chủ buổi tiệc.
Lý Quân không thèm để ý tới bọn họ, anh gọi điện cho Liêu Xương.
Sau khi cúp máy, Lý Quân kiên nhẫn đợi.
Xung quanh có rất nhiều người đang bàn tán.
Vừa rồi bọn họ đều nghe thấy lời Lý Quân nói.
“Tên nhóc này không phải là đang chém gió đấy chứ?”
“Thanh niên mà, chém gió trước mặt con gái cũng là điều bình thường, nhưng mà khoác lác quá thì cũng không hay đâu.”
“Đợt chút nữa, xem cậu ta có bịa chuyện là không may bạn cậu ta không có trong này nên không vào được.”
Lúc này, Loan Thục Ninh nhét lại thư mời vào tay Chu Viêm.
“Nếu Lý Quân không vào thì tôi cũng không vào.”
“Chuyện này…”
Chu Viêm thoáng nhăn mặt, lửa ghen tị trong lòng bùng lên.
Cùng lúc, một người đàn ông mặc vest đầu đầy mồ hôi chạy ra.
Sau khi nhìn thấy ông ta, nhân viên an ninh lập tức lên tiếng: “Chào quản lý.”
Người quản lý không để ý tới bọn họ mà nhìn vào đám đông: “Vị nào là Lý Quân tiên sinh?”
“Là tôi.”
Lý Quân bước ra.
Quản lý vội vàng tới khom lưng xin lỗi Lý Quân.
“Anh Lý, ngại quá, tôi tới muộn, mời anh vào.”
Ngay lập tức, ánh mắt nhân viên an ninh nhìn Lý Quân đã thay đổi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất