Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy - Diệp Sâm - Mộc Vân (FULL)

 

"Được, ông quay về trấn an cảm xúc của cô ta một chút đi, chỗ Mộc Vân bên này để tôi nghĩ cách, lát nữa con bé sẽ tới lấy giấy triệu tập của tòa án." 

Trương Kiệt thấy viện trưởng Lý cũng dao động nên yên tâm, chỉ cần những chuyện này không chỉ có một mình ông ta sốt ruột thì vẫn sẽ có cách để giải quyết. Nếu Mộc Vân chữa khỏi cho Tô Tiêu Tiêu thì ông ta làm cấp trên trực tiếp cũng có thể được hưởng chút hào quang, nếu không trị được thì trách nhiệm cũng không thể nào rơi xuống người ông ta được. 

"Được, tôi về trước đây." 

Trương Kiệt vừa ra khỏi phòng viện trưởng thì đúng lúc đụng phải y tá tới tìm mình. 

"Chủ nhiệm Trương mau qua xem đi, Tô Tiêu Tiêu đã náo loạn ở hành lang, tầng đó đều là phòng bệnh đặc biệt, chúng ta cũng không đắc tội nổi với những bệnh nhân khác." 

Trương Kiệt vừa nghe thế thì cũng sốt ruột, tầng trên kia có không ít bệnh nhân có địa vị, đó đều là ba đường mà ông ta vất vả lắm mới có thể tranh thủ tìm về, không thể để Tô Tiêu Tiêu làm ầm ĩ chạy mất. 

"Đi nhanh, đi nhanh." 

Chờ Trương Kiệt vừa ra khỏi thang máy thì đã nghe thấy tiếng ồn ào náo động trong hành lang. 

"Trốn cái gì mà trốn, y thuật thì không thấy lợi hại đến mức nào mà công phu trốn tránh ngược lại càng ngày càng phát triển." 

"Cô Tô, cô đang nói cái gì vậy? Tôi thực sự là lên lầu mở cuộc họp, vừa 

mới đi xuống là tôi đã nghe thấy cô ở đây ồn ào rồi." 

"Tôi ồn ào thì sao, chủ nhiệm Trương, tôi nằm viện lâu như vậy, ngay cả nguyên nhân mắc bệnh cũng không tra ra cho tôi, bệnh viện các ông còn dám thề son sắt nói là bệnh viện tốt nhất thành phố Tân hay sao." 

Trương Kiệt nhìn mọi người đứng trước cửa phòng bệnh khác đang nhìn thì vội vàng nhỏ giọng nói với Tô Tiêu Tiêu: "Cô Tô, tầng phòng đặc biệt mà cô ở này, bệnh nhân ở bên trong đều không phú thì quý, về sau phải tiếp xúc lâu dài, cô náo loạn như vậy ảnh hưởng không tốt đến bệnh viện của chúng tôi thì có ích lợi gì với cô đâu?" 

Tô Tiêu Tiêu cũng vừa mới bị quản gia Lưu làm cho tức giận đến choáng váng, nhất thời quên mất mình đang ở đâu, lúc này nghe Trương Kiệt nhắc nhở thì mới phản ứng lại, mình vừa rồi náo loạn có chút quá đáng. 

"Chủ nhiệm Trương, tôi cũng không phải không cho ông thể diện, nhưng bị bệnh lâu như vậy, ông cũng phải hiểu cho tôi, mong ông mau chóng đưa ra phương án trị liệu, nếu không tôi sẽ phải chuyển viện." 

Nói xong, Tô Tiêu Tiêu lập tức trở về phòng bệnh, cô ta cũng không muốn bị những người này nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc om sòm của mình. Tuy vừa rồi có thể đã nhìn thấy không ít nhưng cuối cùng cô ta vẫn ra sức nói đỡ cho mình, quy kết nguyên nhân tâm trạng của cô ta kém là do bệnh lâu không trị. 

Bên Diệp Sâm mới nhận được tin hộ lý từ chức không bao lâu thì lại nghe thấy bạn cũ trêu chọc, nói hình như trong nhà anh có sẵn một cây hoa bá vương thì phải? 

"Tôi cũng không có ý định cưới vợ, ai biết cậu đang nói cái gì?" 

Chu Thế Bác là anh em nối khố với Diệp Sâm từ khi còn học mẫu giáo, anh ấy đương nhiên biết chuyện Tô Tiêu Tiêu rốt cuộc là thế nào, cũng thấy rất chướng mắt. 

"Còn không phải là bên ngoài truyền ra tin tức bà Diệp tương lai kia ở 

bên ngoài đại náo ở hành lang bệnh viện. Tôi có một ông chú họ đẳng ngoại vừa khéo nằm viện ở đó, trong nhà tống cổ tôi tới đó thăm nom một chút, kết quả vừa hay đụng phải cảnh tượng này." 

"Bình thường ở trước mặt tôi thì giả vờ tử tế, khi không ở trong tầm mắt của tôi thì lập tức ngông cuồng đến mức không nhận ra dáng vẻ ban đầu, nếu không phải lúc trước đã hứa hẹn với anh cả thì tôi đã sớm để cô ta biến mất trong tầm mắt của mình rồi." 

"Vậy cậu đúng là kiên nhẫn, còn nữa, lúc trước anh cả cũng chỉ nói là 

 

cậu hỗ trợ chăm sóc, cũng đâu có bảo cậu nuôi đứa trẻ kia dưới danh nghĩa của mình đâu." 

Diệp Sâm lúc ấy cũng là vì Mộc Vân và bọn trẻ xảy ra chuyện, nhất thời hỗn loạn cảm thấy mình có thể sẽ không thoát khỏi sự đau đớn vì đã hại chết vợ con, cả đời này cũng sẽ như vậy. Vậy nên anh đã ghi danh con trai của anh cả dưới danh nghĩa của mình, sau này nhà họ Diệp vẫn còn có thể truyền thừa tiếp được bình thường, không cần phải tuyển chọn người thừa kế ở bên ngoài. 

Bây giờ ngẫm lại thì anh cũng hối hận, vốn chỉ là muốn để cho dòng 

chính nhà họ Diệp có người kế thừa, kết quả không ngờ là lại khiến Tô Tiêu Tiêu sinh ra ý nghĩ không nên có. 

"Chờ thằng nhóc kia lớn hơn một chút thì tôi sẽ nói cho thằng bé biết tất cả mọi thứ, dù sao Tô Tiêu Tiêu cũng không quan tâm đến nó, việc học hành của đứa bé kia hiện tại cũng hoàn toàn dựa vào giáo viên tôi mời, hẳn là sẽ không chịu ảnh hưởng quá nhiều từ mẹ của nó." 

"Hy vọng là vậy, chẳng qua là có một người mẹ như thằng bé thì đứa trẻ cũng rất khó để không bị ảnh hưởng, không chừng lúc này còn đang oán hận cậu là một người bố vô trách nhiệm." 

Nghe bạn tốt nói như vậy, Diệp Sâm đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra ngày đó ở nhà mình, ánh mắt thằng nhóc kia nhìn mình quả thực tràn đầy tủi thân, mà nhìn Mộc Vân lại giống như đang nhìn kẻ thù vậy. 

"Tôi thừa nhận lúc trước đích thật là tôi đã phạm vào chấp niệm, về sau nếu phẩm chất của nó không thể đảm nhiệm chức vụ người thừa kế, vậy thì đành chọn từ bên ngoài." 

"Tôi nói một câu, nếu cậu thật sự không nghĩ đến việc cưới Tô Tiêu Tiêu thì sao không nhân lúc còn sớm mà nói rõ ràng với đứa nhỏ, miễn cho thật sự nuôi dưỡng cái tính cách đó của nó, nói như thế nào thì đây cũng là huyết mạch duy nhất mà con trai trưởng nhà các cậu để lại." 

"Được rồi, để tôi nghĩ lại đã, khi nào rảnh ra ngoài uống rượu, bây giờ không nói chuyện nữa." 

Diệp Sâm bấm điện thoại, bèn gọi cho Tô Tiêu Tiêu. 

"Nếu cô không hài lòng với bệnh viện hiện tại, nên chuyển viện thì cứ chuyển viện, không nên ở đó ảnh hưởng đến người khác nghỉ ngơi." 

Tô Tiêu Tiêu không ngờ chuyện bên này truyền qua đó nhanh như vậy, bắt đầu oán giận bản thân vừa rồi thật sự quá xúc động. 

"Anh Sâm, em cũng không ngờ mình lại không khống chế được tính 

tình của mình như vậy, vừa rồi quản gia Lưu có nói với em một số chuyện, em nhất thời quá kích động nên mới như vậy." 

Nghe cô ta nói như vậy, Diệp Sâm còn gì không hiểu nữa, rõ ràng là bản thân làm sai chuyện mà còn đổ hết trách nhiệm lên đầu quản gia Lưu. 

"Vậy ngược lại tôi muốn nghe xem quản gia Lưu đã nói cái gì mà có thể khiến cho cô tức giận đến mức này." 

"Em chỉ gọi điện thoại nhắc nhở dì ấy chuẩn bị cho anh một ít canh bồi bổ, kết quả dì ấy lại bảo em đừng xen vào việc của người khác, nói cho em biết sau này không có sự cho phép của anh, em và Hiện Hiện đều không thể đặt chân vào căn nhà kia." 

"Mệnh lệnh của tôi có vấn đề gì sao? Cô đã trưởng thành bao lâu rồi, sao trí nhớ lại kém như vậy? Cổ trên thực tế chính là chị dâu của tôi, Hiên Hiên cũng là cháu trai của tôi, cô sẽ không nhanh như vậy đã quên mất anh trai tôi rồi đấy chứ?" 

"Em không có ý gì khác, chỉ là lo lắng anh bận rộn công việc, không chăm sóc tốt cho cơ thể mà thôi." 

Lúc Tô Tiêu Tiêu nói lời này đã bắt đầu giả vờ khóc lóc, cô ta đương nhiên biết thân phận của mình, nhưng Diệp Giác đã chết nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cô ta phải thủ tiết vì anh ấy sao? 

"Chuyện của tôi không cần cô quan tâm, tóm lại, dù sao cô cũng là mẹ đẻ của Hiên Hiên, tôi hy vọng cô ở bên ngoài có thể luôn chú ý đến hình tượng của mình, không nên làm mất mặt thằng bé." 

Diệp Sâm nói xong thì cúp điện thoại, những cuộc gọi điện thoại giống như ngày hôm nay gần như cách một thời gian sẽ lặp lại một lần, nhưng Tô Tiêu Tiêu mỗi lần đều giả vờ nghe không hiểu. 

Không dùng được bao lâu lại bắt đầu sử dụng lại trò cũ, Diệp Sâm đã bị trình độ mặt dày của cô ta tạo ra giới hạn mới rất nhiều lần, không rõ lúc 

trước anh trai anh rốt cuộc để mắt đến người phụ nữ này ở điểm nào? 

Anh trai nhà mình tuy không có thiên phú gì ở mảng kinh doanh nhưng 

nền giáo dục mà anh ấy đã tiếp nhận từ nhỏ cũng không có khả năng cho 

phép anh ấy để mắt đến một người phụ nữ như vậy chứ. 

21Khổ nhục kế 

"Thế nào? Anh em tốt của anh có nghe lọt lời khuyên của anh không?" 

"Em cũng không cần tỏ ra thù địch với cậu ấy như vậy, đàn ông mà, có lúc suy nghĩ không được tinh tế, cho dù quan hệ của hai tụi anh có tốt thế nào thì có những lời cũng không thể nói quá mức". 

Chu Thế Bác không thể không giải thích cho người anh em của mình một chút, lúc đầu sau khi Mộc Vân xảy ra chuyện, bạn gái anh ấy đã không cho phép anh ấy quá thân thiết với Diệp Sâm, nếu không phải vì tình bạn của hai người quá thân, có lẽ đã sớm bị bạn gái anh ấy cắt đứt quan hệ rôi. 

"Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, em không có hứng thú so đo mãi chút chuyện đó với anh ta, năm đó em và Mộc Vân cũng chỉ là người quen sơ, cô ấy không cách nào nói chuyện, hai tụi em cũng không có trao đổi gì đặc biệt". 

Chu Thế Bác hiểu rõ bạn gái mình là kiểu người nói chuyện chua ngoa nhưng lòng dạ lương thiện điển hình, ngoài miệng nói không để tâm, nhưng lúc trước khi Mộc Vân qua đời khi mang hai đứa nhỏ trong bụng đã khiến bạn gái anh ấy đau lòng không thôi. 

"Dù sao chuyện lúc trước cũng không có chứng cứ chính xác, cho dù Diệp Sâm muốn làm gì cũng không dễ ra tay, có thể nào thì lúc đó người phụ nữ đang mang thai, đứa nhỏ trong bụng lại là đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của đại ca tụi anh". 

Mỗi lần Lương Oánh nói đến chuyện này thì luôn cảm thấy mình không cách nào trao đổi với Chu Thế Bác được, cô ấy cảm thấy Chu Thế Bác đang 

viện cớ thay cho Diệp Sâm, lúc đó mang thai đến bây giờ sinh ra đã bao 

nhiêu năm rồi, đứa nhỏ cũng lớn vậy rồi, nếu như Diệp Sâm thật sự muốn thì có thể đuổi người phụ nữ kia cách xa thành phố này, chẳng lẽ anh không làm được sao? 

"Đủ rồi, em lười tranh cãi mấy chuyện rách nát này với anh, nếu như anh không muốn cãi nhau thì im miệng ngay". 

Chu Thế Bác mau chóng làm dấu tay khoá miệng, tỏ ý mình sẽ không nói gì nữa. Thực ra anh ấy cũng biết nút thắt trong lòng bạn gái mình, anh ấy không phải đang biện hộ cho Diệp Sâm, mà là hy vọng có thể tháo gỡ nút thắt trong lòng bạn gái mình. 

Hai người đã yêu nhau hơn bảy năm rồi, gần như là năm nào Chu Thế Bác cũng đều cầu hôn, nhưng Lương Oánh vẫn luôn không muốn bước vào trạng thái hôn nhân, bởi vì bị chuyện của Diệp Sâm và Mộc Vân khiến cho hơi sợ kết hôn. 

Nhìn thấy bạn trai mình không nói nữa, cảm xúc của Lương Oánh mới ổn định hơn, cảm thấy lửa giận trong lòng dần dập tắt. 

"Tô Tiêu Tiêu bệnh lâu như vậy mà không thấy chuyển biến tốt cũng không chuyển biến xấu, anh nói xem không phải cô ta đang giả bệnh thì là gì, thế mà Diệp Sâm lại còn đưa cô ta đến bệnh viện, để cô ta ở đó khiến người khác chán ghét". 

"Có lẽ cũng là vì nể mặt đứa nhỏ, thương cho đứa nhỏ chưa từng gặp bố, sợ lỡ như để nó lãi phải tang mẹ lúc còn nhỏ". 

"Anh nói xem, em cũng đã từng gặp anh cả nhà họ Diệp rồi, nhưng em thấy thằng nhóc Diệp Sở Hiên đó ngoại trừ hơi giống anh ta ra, thì tính khí hoàn toàn không hề giống, vốn dĩ là bị Tô Tiêu Tiêu chiều hư rồi". 

Chu Thế Bác cũng rất đồng tình với việc này, lúc đó anh cả nhà họ Diệp vẫn luôn là nhân tài kiệt xuất trong đám người bọn họ, mặc dù không có 

thiên phú lắm trong mảng kinh doanh, nhưng nhân phẩm lại được rất nhiều ông lão công nhận, hơn nữa cũng rất có nghiên cứu về mảng học thuật, lúc trước ra nước ngoài làm phỏng vấn không phải cũng vì chuyện này sao? 

"Ngày mai em còn phải đến bệnh viện đó nữa, thật không muốn chạm mặt Tô Tiêu Tiêu ở đó, lần nào em cũng không để ý đến cô ta, nhưng cô ta luôn giả vờ không nhìn ra sắc mặt của em, cứ cố tình sáp đến, thật là đáng ghét mà". 

"Sao vậy? Cơ thể có chỗ nào không thoải mái sao? Không được thì chúng ta đổi bệnh viện khác". 

"Dựa vào đâu mà em phải tránh cô ta chứ, cô ta mà cũng xứng để em phải trốn tránh à?" 

Cô bạn gái đặc biệt thông minh của anh ấy mỗi lần đụng phải chuyện của Mộc Vân là luôn dễ dàng nổi nóng. 

"Đương nhiên không phải, em nói xem em có chỗ nào không khoẻ trước, chúng ta có thể tìm bệnh viện giỏi nhất về khoa đó không phải sao?" 

"Không phải em, em cùng chị họ của em qua đó khám, chị ấy phải làm một tiểu phẫu, nghe nói bác sĩ Camille từ nước ngoài về làm ở bệnh viện đó, chỉ đơn thuần là đến vì bác sĩ đó mà thôi". 

"Ồ, anh có chút ấn tượng về người này, hôm nay anh có nghe Tô Tiêu Tiêu nhắc đến bác sĩ này trong lúc cãi nhau, hình như là bác sĩ này đã từ chối điều trị cho cô ta, nên cô ta nổi cơn thịnh nộ, chắc là bác sĩ này không chịu được tính tình của cô ta". 

Dù sao tất cả những người ghét Tô Tiêu Tiêu đều rất dễ dàng trở thành bạn của Lương Oánh, có rất nhiều quý cô trong giới vì để tiếp cận Lương Oánh mà việc làm đầu tiên đó là cách xa Tô Tiêu Tiêu ra. 

Vì vậy cho dù Tô Tiêu Tiêu là mẹ ruột của con trai duy nhất của Diệp 

Sâm, thì vẫn không có bất kỳ người bạn nào trong thành phố này. 

Dù sao mặc dù thế lực của nhà họ Diệp to lớn, nhưng nhà họ Lương cũng không phải ăn chay, hai nhà đều là gia tộc giàu có, hơn nữa mối liên hôn giữa nhà họ Lương và nhà họ Chu đã là chuyện chắc như đinh đóng cột, cộng thêm sự can dự của phía Phương Bách, còn ai dám kết bạn với Tô Tiêu Tiêu nữa? 

"Vậy sao? Vậy ngày mai em phải đến chào hỏi cô bác sĩ này đàng hoàng mới được, không chừng cô ấy nhìn ra Tô Tiêu Tiêu có vấn đề gì khác nên mới lười tiếp nhận". 

"Ngày mai khi nào em qua đó? Anh đưa hai người đi". 

"Không cần, cũng không phải phẫu thuật lớn gì, anh ở đó thì sẽ không tiện lắm, huống chi cũng không phải là ngày mai làm phẫu thuật, chỉ đến tư vấn một chút trước thôi". 

Thấy Lương Oánh nói vậy, Chu Thế Bác cũng không nói gì thêm nữa. 

Là chuyên gia y khoa được bệnh viện dùng số tiền lớn để mời về, Mộc Vân vừa đi xuống lầu đã bị một vài đồng nghiệp nhận ra, lần lượt đi qua chào hỏi cô. 

"Bác sĩ Camille, còn tưởng cô đã ra nước ngoài rồi chứ". 

"Trong thời gian ngắn chắc là không thể đi được, việc lắp đặt thiết bị ở nhà mới gặp chút phiền phức, có lẽ phải đợi giải quyết xong mới đi được". 

"À vậy sao, vậy cô hãy cân nhắc đến việc tiếp tục trở về bệnh viện chúng tôi đi, viện trưởng thật sự rất coi trọng cô đó, hai ngày nay cứ luôn buồn bực không vui, chúng tôi chạm mặt ông ấy ở hành lang cũng không dám lớn tiếng nói chuyện". 

"Bên kia vẫn còn chút chuyện phải xử lý, còn đang kiện cáo nữa, toà án đã gửi thư triệu tập đến bệnh viện, tôi qua đây để lấy thôi". 

"Rất phiền phức sao? Tôi có một bạn học cấp ba làm luật sư ở công ty luật lớn nhất thành phố chúng ta, hay là để tôi nhờ cậu ấy giúp cô mời một luật sư tốt". 

Mộc Vân phất tay từ chối, nói là cũng không phải là vụ án lớn gì, luật sư mà cô mời đủ để xử lý rồi. 

Các bác sĩ vây xung quanh vừa nghe thấy công nhân gãy tay đó đòi năm trăm ngàn tệ tiền bồi thường, đều cảm thấy không thể tin được. 

"Yêu cầu thế này cho dù không tìm luật sư, toà án cũng không thể nào 

 

eyJpdiI6ImVCNXIzbnp6aUZ1RVhQekR5RmphMFE9PSIsInZhbHVlIjoiVmlhTzVEOVdwUll6Vk5LK21EaHpQS0FSTEZyWUFlODhjemR1eURSWlFOalhCeSsxYWtOdUN3bUF1ZGpWa1N1dzF5YnEwek1ScUVXZ2IxZnBnc2FyVlNoTnVtekNKSFlUdW1EeUtOdGdlbUs2R2gyS0tpWGdIaEViVllSWjhlVFJBN0NWQmFHaURMQkNtSXBNMm1PQTFRaHhVeGxMcXhZZUNDWlBmTktSUlY5RitDSytRcXlMdk5WZHJxTTVcL0NrVE1nVnlFYldaVmZ6VmdyS09vSnlRS1VXS0tobE1ySkJoNVZaR0RyQlowUWI0OWU5eDBcL0Z6eGdWT2lFR1RIV3NsNVlQNTdhRURxNFRcL1hlVHpzd2grVG9PS3h2Q3ExT1dBV21BK1NxbUJ1c1NORTRVNjJWeldEQmZudEVycFVpU3FvTmlQQk1wd1p6OGxwUmhGS0pCWGdRaGwxQzhKWjQwUTQ4dUJMMFc4dHZqVzRtc1dEWmVsbW9OcGljbWVVcHRFaHR5XC96XC85OFJ3RzNscmF1dmtmMXJRPT0iLCJtYWMiOiIwOTQ4YjI4OGRhYTFhNzRhMTA0MzEwY2I1MWRhN2YzM2MzOWU1YWQ2ZTgyZTgwZmQ5ZDVkNmUxNTA5NzkwZDNhIn0=
eyJpdiI6Im9ZcDRzZkdLSEJNcEkyaSs2Y0MzVHc9PSIsInZhbHVlIjoiWHZXenNlRjlsdVVJZm5XbEF3N0tZbGZQOXIwZzZIdEFQK2hzZDJRejBtVm9oRWY5MkQ3NlkrOTU0M1BQZDVFWkh6XC82eTNNYkpLaThhTUtDNW9kZlR2SWt1cWk5RXdIUUk4UUpXY28rb3lzSWM0cm1FbUhtRmxqenlVWDZ2eTh0RVUxNGRDenpmMjhQRHdOUTJpa3R4bHQ4UGxkVllFQVBVdXdHWnJxOCthTDNmNlRTcW1oa3lOQnhIUWd1ZW9cLzVReFpJWnlwZmlCU001azJlOGpvd1p5MGRGOWsxTlM5SVNuaUNmbmFqemR4TGV4MERPMEo1U1pHT2Q5RExmaXFNXC9jTjhmXC9uZHlCTlpDTmtDR3FETWRQVnJ4bHM5K0Z2ZnBid1N4ejYxN3o4VWw2YnQ5QUJ3emJDNVdkWE40OUhFbW5ycVkySzRGTlUrZFNCQnF4Y0tHVmgxeURCZ0E3WnlUVjJuc3ltaStoVDFTN3AxcHEzc2VzeDhBSWorNUVKVUZ5SjVadklqWFJxZExyTWFsdmZNc09ZWmp2T2N0dXVjMjFcL0hZNlVkeHNOV2NQN1Y4aW9qdUprSVZPOTVDY2RnS3FLZzdzWEx1bEowMGx0Y3ZNYVZzM1wvXC9RVVZvZXBVZlk1UlpRZGVJcmlVOGx6cmZjK3R0VWJcLzVYMkhEQ2dJdk5ZMGp3c1lwT2g3RkxsUmxwOUg2ZXladGViWUZqUGpzVzFBSmZYZEVpZW05UmFoa0pDd1JcL3lyMjZcL0lZbWllcEVneE5mbVByQ3Ntanc0bUVSY1U4eUE9PSIsIm1hYyI6ImVkNTIzZmVkNTA2ODlhZGM5MjA0Yjg3YzZkYWMyMWQ0YzJjMDMwNTM5Y2U0ZmE2MzkzN2YwZjgyMjVjZTZiYzEifQ==

Viện trưởng Lý vừa nghe vậy lập tức lấy tài liệu của Tô Tiêu Tiêu ra để lên mặt bàn máy tính, trên bàn cũng trải đầy một đống tài liệu giấy tờ về cô ta, làm ra dáng vẻ sứt đầu mẻ trán.

Ads
';
Advertisement