Chồng Cũ Đến Cầu Hôn – Chu Lãng – Nguyễn Du Hà

“Thì… thực ra tổng giám đốc Chu là chồng cũ của Du Hà, hai người họ vừa ly hôn tháng trước.”

Lâm Tư: “…”

Lúc này tất cả mọi chuyện coi như đã được móc nối lại rồi.

Tại sao sau khi Ruan xảy ra chuyện Chu thị lại cử đội ngũ PR, tại sao Chu thị bỗng lại tặng quà cho nhiếp ảnh gia và nhà thiết kế của Thịnh Quang, tại sao lại cho show diễn Thịnh Quang tổ chức một hạn ngạch người biểu hiện ưu tú…

Điều này không có chút quan hệ gì với Thư Tư Vi cả.

Mặt khác.

Chu Lãng khẽ cắn lên môi Nguyễn Du Hà, cảm thấy vẫn chưa hết giận, lại cạy môi cô ra, dùng sức hơn, cho đến khi cô cau mày vì đau, anh mới từ từ thả cô ra, ngồi lại trên sofa.

Nhờ phúc của Chu Lãng, không bao lâu sau Nguyễn Du Hà đã tỉnh rồi.

Cô mở mắt ra nhìn trần nhà, cảm thấy đầu óc vẫn còn choáng váng, song cô còn chưa kịp ổn định lại thì đã liếc nhìn thấy Chu Lãng ngồi trên sofa cách đó không xa, ánh mắt anh sâu thẳm, lạnh lùng nhìn cô.

Nguyễn Du Hà kích động ngồi dậy, vội vàng đi tìm điện thoại.

Trước đó cô còn từng thề thốt rằng sau khi show diễn kết thúc sẽ lập tức trả lại tiền cho anh, không chậm trễ dù chỉ một phút.

Hiện giờ bên ngoài trời đã tối đen rồi, chẳng trách anh lại đến đây canh chừng cô.

Chu Lãng thấy việc cô làm đầu tiên sau khi tỉnh lại là cầm điện thoại, cho rằng cô đang nhắn tin cho Quý Hoài Kiến, sắc mặt vừa mới tốt lên một chút lại lập tức trầm xuống: “Nguyễn Du Hà, em không nhìn thấy tôi ngồi ở đây sao?”

Đương nhiên là nhìn thấy, cô cũng đâu phải người mù, vậy nên mới vội vã trả tiền lại cho anh chứ.

Tay cô nhanh chóng nhập mật mã, sau khi chuyển tiền cho anh xong, mới giơ điện thoại lên cho anh rồi chỉ vào đó, tỏ ý là mình đã chuyển tiền cho anh rồi.

Một loạt động tác này trong mắt Chu Lãng lại là đang khoe khoang, bảo anh đừng làm phiền cô và Quý Hoài Kiến.

Chu Lãng lạnh mặt, nhìn cô chằm chằm không nói gì.

Nguyễn Du Hà thấy anh không có phản ứng, vẫn đang nghĩ nên làm thế nào để chứng minh sự trong sạch của bản thân, trước giờ chưa từng có chuyện vay tiền không trả, anh lại mất kiên nhẫn nói: “Nói chuyện.”

Bởi vì trước đó nôn quá nhiều, hiện giờ họng cô rất đau, căn bản không nói ra được.

Nguyễn Du Hà cúi đầu, mở Wechat ra, gửi tin nhắn cho anh: [Họng tôi không thoải mái, đã chuyển tiền cho anh rồi.]

Điện thoại trong túi khẽ rung lên, Chu Lãng dùng một tay rút ra, sau khi thấy tin nhắn cô gửi cho mình, sắc mặt lại càng khó coi hơn.

Ngay sau đó, Nguyễn Du Hà lại tiếp tục gửi một tin nhắn nữa: [Vất vả cho tổng giám đốc Chu rồi, anh kiểm tra thử xem, nếu như tiền không có vấn đề gì thì anh về nghỉ ngơi sớm đi. *Ngoan ngoãn đáng yêu.jpg*]

“Em nghĩ là tôi đến đòi tiền à?”

Phòng bệnh yên tĩnh bỗng vang lên giọng nói lạnh lùng của người đàn ông, Nguyễn Du Hà giật mình, ngẩng đầu nhìn anh khó hiểu.

Chẳng lẽ không phải sao?

Chắc tên cặn bã này không phải quan tâm cô mới đến đâu nhỉ.

Chu Lãng thấy sự nghi ngờ trong mắt cô, huyệt thái dương khẽ giật giật: “Nguyễn Du Hà!”

eyJpdiI6IkhpbzdVeWZnZlVwZnE5RzU5XC82ZnhRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImgwV1ZpZTRCTGd0XC9ocHZYdFFrSUx3VDhBS2pYRmVubTN2ZGM1WlQ5K0Mwbmh3WUJad2FLTEZ3R0g3bWxianVlZlFcLzduYWRyR0dLMjY0SFJpcDlQVThYaStqMHNMTmFxYUV3STNwK3A0RWp1NnBEem82SnRmTkFcL2F4VTlYdVhaZTBBeTZSaG16cWlsMzBGUDR5eHVQbkxjc24ybU9kb3ZmWkNXUVc5SWxHTWtQS1hLTTRFT2w5dzlLQWx5ZzZZR0Ewd1ZLQUFwUjcyaGlwS0FjOG5cL1FpNTZWclwvMXZITWJ5SVUrVG9NSWsrWXI2bXFtYUpjYlQ1K1RqY09RMEhpV3UwK3pnZEd4SkY3d05wam1mT1VLUzBcL0hrbUdoWnlCdWRDY25VUHBvdHE0aFVnaXJBcUlDcmRUaVFRWWVyYll6IiwibWFjIjoiYzA2MmI2MzJmMmEwMzgyYWI1ZGMyMWJkYTc1NzAxYzUxNmM4MWQ4N2Y3MjBjMjFhZThiMTNkNjVjNzU1MmI4NCJ9
eyJpdiI6IlNNNTBlS2ZwbzkxS3pCdHZXWUlVZlE9PSIsInZhbHVlIjoiU1M4XC9wMWxhcSthVkdyV0hGOE11TUlJTjFzWEV0XC9KYjl2UUEwSHl3Tk9yQ0pqc3ZzZXVaejI5WThudWlMYjF0aGMwbmZIMWp4a29YOGNhaUFmVnV0Um1oT2p0ZmxnU1BMXC9ZRFZPRUUxWk5iR1pLcFc3ZE93OTE2c0FYclR2R09lZll6OGVTVU5FWGVMQWJ3T1Mya2RsSWkrTldma3liMGIxbnpQWXM2U1RRPSIsIm1hYyI6ImE0Mzk3NjlhYzIyNWQ0ODJjNDM2ZjA0MWRmZWJiMGVmODFkMWZlNzBmNjU1ZTY4YmU3ZTkxMzE3ZjcwYzVkMTkifQ==

Phiền chết đi được.

Ads
';
Advertisement