Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Chương 1741 Uy Thanh Dương (2)

Nhưng Phương Nguyên cũng không có ý muốn chạy trốn, vững vàng canh giữ trước người Chu tiên sinh, ánh mắt lóe sáng, bắn ra sát khí ngập trời, tay nắn pháp quyết, trên không trung rung động, sau lưng hắn, đột nhiên có một lôi hà vắt ngang, như một toà kim kiều, trực tiếp dựng thẳng về phía lão giả có khuôn mặt tươi cười, lôi hà lướt qua, tất cả pháp tắc bên trong đất trời cùng nhau trở nên vô cùng hỗn loạn!

- Đây chính là uy phong thiên đạo Hóa Thần sao?

Lão giả khuôn mặt tươi cười nhìn lôi hà vô cùng kinh hãi.

Hắn tu hành đến cảnh giới cỡ này, thần thông pháp thuật trên thế gian không biết thấy bao nhiêu, thực sự rất khó gặp được điều khiến hắn cảm giác kinh ngạc, đều đại khái giống nhau, nhưng Lôi Hà của Phương Nguyên thì không như thế, bên trong ẩn chứa sức mạnh hoàn toàn khác với một sức mạnh hắn đã nhìn qua, đó đã là sức mạnh sấm sét vượt qua tất cả sức mạnh sấm sét vốn có trên thế gian.

Sức mạnh kia còn muốn vượt qua Tiên Nguyên!

Cũng chính vì vậy, mới làm cho một người mới bước vào cảnh giới Hóa Thần không lâu như Phương Nguyên, vừa ra tay liền mạnh hơn đại đa số Hóa Thần.

- U Minh Huyết Tuyền!

Lão tu khuôn mặt tươi cười không dám xem thường Phương Nguyên, tâm thần khiếp sợ, bên cạnh từng đạo sấm sét đen biến ảo, như có một dòng máu hiển lộ trên đỉnh đầu hắn, mà quay xung quanh suối máu, lại xuất hiện một đoàn kẽ nứt màu đen, tạo nên vòng xoáy bao phủ quanh người.

- Ào ào ào. . .

Một đạo lôi hà đánh vào vòng xoáy bên cạnh hắn, trong chốc lát, bị từng tầng sấm sét cuốn đi.

Cả người lão tu có khuôn mặt tươi cười như gặp phải một đòn nghiêm trọng, thân hình lui về phía sau mấy trượng.

Nhưng khi từng tầng sấm sét ập xuống, cũng lập tức xoắn mấy ngọn Thanh Dương Tông nát bấy, núi đá vô tận nghiêng rơi xuống, như ngày tận thế.

- Thà nhìn thấy sư môn bị tiêu diệt, cũng không muốn giao Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp ra sao?

- Ngươi mưu toan chiếm pháp môn trong thiên hạ làm của riêng, đến tột cùng là nghĩ cái gì?

Cũng trong khoảnh khắc này, bên người Phương Nguyên, một trái một phải, lão tu hắc quan và Cửu Châu Kiếm Thủ đồng thời tấn công đến, bên cạnh mỗi người cuốn lên mây lửa dày đặc, trong mây lại có hoa sen đỏ rực khắp nơi, thời khắc nguy cấp nở rộ ở trong hư không, từng mảnh từng mảnh, mỗi một đóa hoa sen đều do ngọn lửa hóa thành, đủ để hỏa táng hư không, mà cánh sen là từng đạo Hỏa tướng phi kiếm.

Nhìn nó cuốn tới, tựa như đang thiêu đốt hư không.

Động tác Cửu Châu Kiếm Thủ càng đơn giản hơn, chỉ một kiếm ngang trời như muốn chém thiên địa thành hai nửa.

Một luồng ánh kiếm, thẳng tắp chém tới trước mặt Phương Nguyên, nhìn như không có kỹ xảo gì, nhưng hư không như bị chia thành hai nửa.

Đối mặt với hai thế tấn công mạnh mẽ này, sắc mặt Phương Nguyên thay đổi đáng kể, Thái Cực Đồ chia ra làm hai, nghênh thẳng về hai phía.

Đón nhận hai đòn tấn công cuồng bạo như vậy, hắn chỉ ngăn cản, không có đánh trả.

Bởi vì vừa nãy che chở cho Chu tiên sinh, trong cơn giận dữ hắn đánh ra một đạo sấm sét về phía lão tu khuôn mặt tươi cười, tuy rằng chiếm một chút thế thượng phong, nhưng cũng không chân chính thương tổn được lão, mà ngược lại, đạo sức mạnh của sấm sét bắn ra, rơi vào Thanh Dương Tông, bốn, năm ngọn núi đều bị hóa thành mảnh vỡ, không biết bao nhiêu cung điện lầu các hóa thành bột mịn. . .

Đấu pháp ở đây thật sự quá nguy hiểm.

Sợ là Thanh Dương Tông sẽ bị san thành bình địa, những người trên núi không có một ai sống sót.

- Ha ha, lúc này ngươi mới biết nặng nhẹ sao?

Ba lão quái lánh đời đều phát hiện Phương Nguyên thay đổi, cười lạnh nói, tất cả đều ép tới, từng đạo thần thông mạnh mẽ trấn áp xuống.

Bọn họ bây giờ đều là tu sĩ Hóa Thần đứng đầu, thậm chí còn mạnh hơn Hóa Thần một chút, còn Phương Nguyên vừa mới Hóa Thần không lâu, thật sự muốn động thủ, cho dù là ai trong ba người này đều chưa chắc Phương Nguyên thắng được, huống chi bây giờ ba người bọn họ liên thủ, mà Phương Nguyên bó tay bó chân, còn ba người bọn hắn lại cố ý đẩy ra thần thông, hoàn toàn không nương tay chút nào.

Hầu như trong khoảnh khắc đó, Phương Nguyên bị bọn họ áp chế xuống núi, chỉ có thể thủ thế.

- Tiên sư nhà nó, không lo nổi. . .

Giao Long ở phía sau cắn răng đến mấy lần, cuối cùng cũng không kiềm chế được phóng tới, để lộ bản tướng, thân dài hơn ba mươi trượng, một thân vảy đen nhỏ bé dày đặc, bên trên lấp lóe kim quang, trực tiếp từ trên trời giáng xuống, mưa gió quấn quanh người, móng vuốt sắc bén, bản thân liền mạnh hơn tất cả pháp bảo, mang theo hàn quang lạnh lẽo, hung tợn vồ xuống lão tu hắc

quan trong mây lửa kia.

- Súc sinh một sừng này thì có ích lợi gì?

Lão tu hắc quan lập tức xoay người lại, tay áo lớn run lên, một bông hoa sen ở giữa không trung thoáng chốc quấn quanh Giao Long.

Tuy hiện tại thực lực của Giao Long rất kinh người, nhưng dưới thế cuộc này cũng không giúp được gì quá lớn, dù sao Giao Long cũng rất khéo léo, nó có thể thấy, bây giờ Phương Nguyên rơi vào thế yếu cũng chỉ vì không muốn ảnh hưởng đến Thanh Dương Tông, như vậy nó sao không để ý đến sự sống chết của Thanh Dương Tông mà toàn lực ra tay chứ? Bởi vậy lúc này cũng chỉ cố gắng cuốn lấy lão tu hắc quan mà thôi.

- Tông chủ, nếu tiếp tục như vậy, Phương Nguyên sẽ bại mất.
Chương 1742 Chỉ là Thanh Dương (1)

Các trưởng lão Thanh Dương Tông vô cùng hoảng sợ, sau khi tránh được vùng núi sụp đổ, mỗi người đều lo lắng không yên. Mặc dù tu vi không đủ lớn mạnh nhưng thế cục hôm nay đã như vậy rồi, không phải bọn họ không thấy được. Nhìn thấy Phương Nguyên bị áp chế, kết quả thế nào đã quá rõ ràng, vội nhìn sang tông chủ Thanh Dương Tông cầu kiến.

Mà tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang vào lúc này sắc mặt vô cùng căng thẳng, mạnh mẽ cắn răng.

Không phải hắn không muốn đưa ra quyết định, nhưng vì thế lực hai bên cách nhau quá xa, thì làm sao có thể đưa ra quyết định?

- Thò đầu ra cũng một đao, rụt đầu vào cũng một đao thì còn quan tâm chi cho mệt.

Trong lúc mọi người Thanh Dương Tông do dự khó quyết, Chu tiên sinh tóc bạc trắng lại lạnh lùng quát một tiếng, bỗng nhiên rút kiếm ra, mạnh mẽ chém về phía lão tu khuôn mặt tươi cười, quyết dùng một thân Luyện Khí, nghênh chiến đại tu sĩ Hóa Thần đỉnh phong.

Người bên ngoài nhìn vào tình cảnh này có chút buồn cười, nhưng trong mắt Chu tiên sinh, lại vô cùng kiên định.

Hắn nhìn ra Phương Nguyên vì che chở cho hắn mà bị bó tay bó chân, bởi vậy quyết định chém ra một kiếm này.

Một kiếm này, vừa là thái độ muốn giúp Phương Nguyên chiến một trận, cũng chính là muốn tìm cái chết.

Chỉ khi hắn chết rồi, Phương Nguyên mới không kiêng dè nhiều như vậy, mới có thể thoải mái tay chân đấu với ba người kia một trận!

- Chu tiên sinh. . .

Phương Nguyên nhận ra được tâm tư của hắn, tâm thần hoảng hốt, lớn giọng gào thét, vung tay áo lên cản.

Mà tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang, cũng nhìn thấy cảnh tượng này, đột nhiên sắc mặt trở nên vặn vẹo, uy nghiêm đáng sợ quát lên:

- Thanh Dương Tông ta ẩn nhẫn nhiều năm, chính là muốn có được địa vị đại tông đệ nhất Vân Châu, mà hôm nay khí vận chúng ta đã đến, không chỉ trở về hào quang năm xưa, thậm chí càng vượt xa quá khứ, trở thành Thánh địa một phương, nhưng dù rộng có muốn bay lên trời, cũng phải được gió mưa tẩy lễ, hiện nay số kiếp Thanh Dương Tông chúng ta đã đến, chính là lúc để thiên hạ nhìn thấy rõ tính quyết đoán và cốt khí của Thanh Dương Tông chúng ta.

Trong tiếng quát chói tai, hắn đột nhiên phi thân lên, nắm chặt một đạo pháp kiếm, tiếng vang chấn động khắp nơi.

- Đệ tử Thanh Dương nghe lệnh!

- Toàn lực thúc đẩy đại trận hộ sơn, trưởng lão, chân truyền, chấp sự đồng loạt ra tay, trợ giúp Phương Nguyên trưởng lão một trận chiến!

- Không tiếc bất cứ giá nào, bắt giữ ba lão già dám xông lên Thanh Dương chúng ta, để lập uy trước mặt người trong thiên hạ.

- Tuân lệnh!

Theo tiếng gầm thét của Thanh Dương Tông chủ, từ trên xuống dưới đồng thời hô hào hưởng ứng.

Đối với Thanh Dương Tông bây giờ, có nội tình vô tận, thế lực mở rộng vô bờ, vượt xa Thanh Dương ngàn năm trước, mà môn nhân đệ tử, lòng tự tin ngày càng mạnh hơn, hầu như có loại khí phách chính mình có thể sánh vai cùng các đệ tử Thánh địa khác. Cộng với hiện tại Phương Nguyên có mặt trên núi, đó chính là người tâm phúc, ai còn sợ cái gì? Ba lão tu lánh đời xuất hiện, đối với tông chủ Thanh Dương Tông tu vi cao thâm và mấy vị trưởng lão đều biết bọn họ sâu không lường được, cảm giác vô cùng kinh hãi.

Những người tu vi thấp một chút, lại không biết những người này đáng sợ ở chỗ nào, chẳng qua chỉ cảm thấy bọn họ vừa đến, liền phá huỷ sơn môn Thanh Dương Tông, giết đệ tử Thanh Dương Tông, lại trước mặt mọi người bức bách Phương Nguyên trưởng lão, điều này khiến bọn họ vô cùng tức giận.

Đám người tông chủ bất động, bọn họ cũng thành thành thật thật, nhưng tông chủ vừa mở miệng, bọn họ cũng lập tức nổ tung.

- Bây giờ ở trong lãnh địa Thanh Dương Tông chúng ta, sao có thể cho phép bọn họ hung hăng ngang ngược như vậy?

- Đánh người không đánh mặt, khinh người không lên núi, dù là chủ Thánh địa, ngày hôm nay cũng phải ở lại chỗ này!

- . . .

- . . .

Tiếng gầm vang lên, có người thúc đẩy đại trận hộ sơn, từng đạo trận ánh sáng gào thét từ phía sau núi Thanh Dương Tông mà lên, như có một tầng ngân hà, trong giây lát đan dệt mà thành một ô lớn, che chở trên không Thanh Dương Tông, rồi sau đó bên trong phạm vi ba ngàn dặm sức mạnh tất cả địa mạch đều bị một phương đại trận hộ sơn kích động, xoay quanh mà lên, dâng thẳng về phía ba vị lão tu.

Dưới đại trận hộ sơn bảo vệ, tông chủ Thanh Dương Tông cùng các vị trưởng lão, cũng đều cắn răng, triển khai sở trường thần thông và pháp bảo, hóa thành từng đạo lưu quang đánh về phía trước, trong lúc nhất thời, ngược lại có loại tư thế làm người ta kinh ngạc che ngợp bầu trời.

- Chỉ là Thanh Dương mà dám làm như thế?

Ba lão tu lánh đời nhìn thấy cảnh này có chút kinh ngạc, có chút ngẩn ra, cũng có chút tức giận.

Bọn họ thật sự tức giận, trong mắt bọn họ Thanh Dương Tông chỉ là một con tin, vì thế bọn họ không muốn tìm nơi trống trải thật sự đại chiến một trận cùng Phương Nguyên, tuy rằng về mặt thực lực bọn họ có thể thắng, thế nhưng cũng sợ phát sinh quá nhiều biến số, vì lẽ đó bọn họ mới lựa chọn địa điểm này gây áp lực cho Phương Nguyên, để hắn ngoan ngoãn giao ra Chuyển Sinh Pháp.

Đánh từ bên trong nội tâm, thật sự bọn họ cũng không để Thanh Dương Tông vào mắt.

Không xem trọng Thanh Dương Tông nên cũng không có ác ý với nó.

Nhưng bọn họ không nghĩ tới, khi bọn họ không có ác ý với Thanh Dương Tông, Thanh Dương Tông cũng dám nhảy ra mạo phạm bọn họ.
Chương 1743 Chỉ là Thanh Dương (2)

Trong lúc nhất thời, các loại trận quang cùng thần thông cảnh giới Nguyên Anh gào thét mà đến, tuy rằng không thể tổn thương bọn họ, nhưng cũng khiến bọn họ cảm giác thấy phiền phức, trong lòng lập tức sinh ra chút căm ghét, dù là bảy đại Thánh địa, cũng không dám không khách khí với bọn họ như vậy.

- Rào. . .

Trong lúc nhất thời tức giận, ba vị lão tu lánh đời đồng thời mạnh mẽ đánh ra một chưởng.

Thiên địa tựa như lay động mấy phần.

Sức mạnh pháp tắc vô tận hiện ra bên cạnh bọn họ, tiếp đó như có gợn sóng xuất hiện, lay động từng tầng từng tầng phía dưới.

- Nếu đã như vậy, thì…

Phương Nguyên nhìn thấy Thanh Dương Tông đưa ra quyết định, vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, còn có chút lo lắng.

Hắn không nghĩ tới Thanh Dương Tông sẽ đưa ra lựa chọn này, đối với Thanh Dương Tông đây là thảm họa không mong muốn, nhưng Thanh Dương Tông chủ lại xem đây là một thử thách để Thanh Dương Tông chân chính bước ra đại đạo thống trên thế gian, tất cả những chuyện này đến quá nhanh, tình thế cũng quá nghiêm trọng, Phương Nguyên không kịp ngăn cản, càng không thể giao Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp cho ba lão quái vật, bởi vậy hắn cũng chỉ vội vã niết lên pháp ấn, lôi hà bên người che ngợp bầu trời, cuốn tới liên hỏa của lão tu hắc quan!

- Rắc rắc rắc. . .

Lão tu hắc quan tu vi cái thế, có lẽ trước khi thiên địa đại biến đã đạt đến cảnh giới Đại Thừa, tuy nhiên sau đó rơi cảnh giới xuống mà thôi, người như vậy, chưởng khống pháp tắc thiên địa vượt xa tu sĩ Hóa Thần bình thường.

Một bông hoa sen lửa bị thiêu rụi khi va chạm với lôi hà của Phương Nguyên, chấn động đến long trời lở đất, mưa lửa vỡ ra, tung khắp bốn phía. Lôi hà của Phương Nguyên trong quá trình va chạm cùng mây lửa, chôn vùi từng tia một, có từng bông hoa sen lửa đột phá ngăn cản của lôi hà đốt về phía Phương Nguyên, có điều bị chép xanh chép đỏ hóa thành Thái Cực Đồ ngăn cản bên ngoài mà thôi.

Nhưng lão tu hắc quan bị lôi hà bức ở lại, phải lao nhanh về phía trời cao để tránh né.

Thần thông hai người va chạm, hiển lộ bản lãnh của mỗi người.

Phương Nguyên là thiên đạo Hóa Thần, bởi vậy tuy hắn mới bước vào Hóa Thần không lâu, nhưng khống chế pháp tắc tinh vi đạt đến đỉnh cao, gần giống với Đạo tử Đông Hoàng Sơn, vì lẽ đó lôi hà hắn ngưng tụ không tan, mạnh mẽ uy hiếp lão tu hắc quan, nhưng dù sao hắn cũng Hóa Thần không lâu, cho nên về mặt sức mạnh vẫn thấp hơn lão tu hắc quan một chút, suýt nữa bị lão ta dùng pháp tắc nhốt lại.

- Tiểu nhi thật tài tình, lại đến thử xem thần thông của lão phu.

Trong lúc Phương Nguyên tranh tài thần thông cùng lão tu hắc quan, lão tu khuôn mặt tươi cười kia gầm lên, nhào đến, muốn tiến lên giúp đỡ, áp chế Phương Nguyên, nhưng Giao Long sau lưng hắn gào lên một tiếng, đột nhiên lại không lưu thủ, trực tiếp điều khiển phong vân vọt tới phía sau hắn, bốn móng vuốt đều dương lên, giống như mấy mụ đàn bà đanh đá đánh nhau, vồ đến lão giả có khuôn mặt tươi cười.

- Súc sinh một sừng, còn chưa thành chân long cũng dám hung hăng ngang ngược?

Lão tu khuôn mặt tươi cười vừa giận vừa sợ, hiện tại không cười nổi, chỉ xoay người chụp vào Giao Long.

Nhưng đánh nhau với người phụ nữ đanh đá thì nam nhân có cường tráng đến đâu cũng không ứng phó tốt như bình thường, trong lúc nhất thời hắn vẫn không có cách nào bắt được Giao Long.

- Lão phu thật không hiểu nổi, mỗi người sinh ra đều có một cái đầu, sao lại có người ngu xuẩn đến vậy.

Bất đắc dĩ nhất chính là Cửu Châu Kiếm Thủ, dù là đại trận Thanh Dương Tông hay các loại thần thông pháp bảo đều đánh về phía hắn, mà tông chủ Thanh Dương Tông cũng không ngốc, biết đại trận và thần thông của họ hơi yếu một chút, phân tán ra thì càng không có tác dụng gì cho nên mới giúp Phương Nguyên cuốn lấy một đối thủ, lúc này, các loại thần thông pháp bảo, đều cuồn cuộn cuốn về phía hắn.

Ánh mắt Cửu Châu Kiếm Thủ lạnh lùng nghiêm nghị, chậm rãi quay người lại.

Nhìn đội quân không chính quy, hắn cười gằn, có chút bất đắc dĩ, nhẹ nhàng nói ra một câu.

Mà cùng lúc đó, một kiếm của hắn chém ngang trời, nhẹ nhàng run lên, lấp kín đầy trời, lay động tiếng long ngâm.

Ẩn giấu dưới trận quang Thanh Dương Tông có thể nhìn thấy tông chủ Thanh Dương Tông cầm trong tay liệt hỏa dương phiên, khởi động ác diễm ngập trời!

Có thể nhìn thấy Tần trưởng lão Vân trưởng lão, mỗi người lấy ra ba trăm đạo phi kiếm, che ngợp bầu trời!

Có thể nhìn thấy Lục Thanh Quan tay cầm cung lớn, nhắm vào Cửu Châu Kiếm Thủ giữa không trung.

Có thể nhìn thấy Tiểu Kiều sư muội tay cầm bảo phiến, mấy tuyết nha bay cuộn bên người…

Có thể nhìn thấy Lăng Hồng Ba tay cầm hỏa mãng tiên, vung ra từng đạo mây lửa. . .

Có thể nhìn thấy vô số đệ tử chân truyền, như không muốn sống đánh ra thần thông vào không trung.

Thậm chí có thể nhìn thấy, sườn núi dưới đáy, có một đám đệ tử tạp dịch liều mạng ném đá lên trời. . .

. . .

. . .

Như mặt trời vĩ đại tập hợp tất cả các sức mạnh cùng một chỗ, mênh mông cuồn cuộn, đánh thẳng lên trời, lại hình thành một luồng hồng triều, khí thế vô cùng, tựa như ngân hà bao phủ xông ra khỏi gông xiềng thiên địa, đánh thẳng về phía Cửu Châu Kiếm Thủ.

Một luồng hồng triều va chạm cùng long ngâm mà Cửu Châu Kiếm Thủ tạo nên.

Bên trong thiên địa một vòng tròn bằng mắt thường có thể nhìn thấy, khuếch tán thẳng về phía Phương Nguyên.
Chương 1744 Một kiếm kia (1)

Cửu Châu Kiếm Thủ không để ý đến, dưới lực lượng cực kỳ mạnh mẽ kia, mũi kiếm khẽ run lên, trực giác thân thể như bị gió to cuốn đến, theo bản năng lùi về sau một bước, sau đó hắn bỗng nhiên cảnh giác được, một đôi mắt uy nghiêm khốc liệt đến đáng sợ, mạnh mẽ nhìn về ngọn núi, trên mặt hắn vừa kinh ngạc lại vừa cổ quái, như không thể tin được, chính mình lại bị bức lui?

Một tông môn nho nhỏ lại bức hắn lui một bước?

Ba ngàn năm chưa xuất thế, bây giờ thậm chí ngay cả tông môn nho nhỏ cũng dám nhe nanh múa vuốt với hắn sao?

Hắn đột nhiên nở nụ cười lạnh, rồi sau đó xoay tay đánh ra một kiếm!

Một luồng ánh kiếm thẳng tắp từ cửu thiên hạ xuống.

Một luồng ánh kiếm, trên đường bay tới lại hóa thành ba ánh kiếm, rồi sau đó hóa thành chín kiếm, lại thành bảy mươi hai kiếm.

Đợi đến khi hạ xuống, kiếm quang lấp kín bầu trời.

Cửu Châu Kiếm Thủ thật sự nổi giận, thần uy một kiếm này mạnh mẽ đến khiến người ta khó có thể tưởng tượng.

- Xoẹt. . .

Kiếm quang rơi xuống trên đại trận Thanh Dương Tông, đại trận hộ sơn, liên tiếp đổ nát, từng đạo trận quang tàn tạ, phân tán trong thiên địa.

Rơi xuống trên đầu tông chủ cùng các trưởng lão Thanh Dương Tông tông, đã đánh thần thông của bọn họ nát bấy, mỗi người mặt trắng bệch, miệng phun ra máu tươi, từ giữa không trung rơi xuống, thực sự không biết gãy bao nhiêu cái xương, hỏng bao nhiêu nội tạng.

Rơi xuống trên ngọn núi, ngọn núi sụp đổ, mà núi sụp đổ thì phòng ốc cũng không còn.

Chỉ một kiếm đã hủy hoàn toàn tư thế chống đỡ của toàn bộ Thanh Dương Tông, không còn sót lại chút gì.

Nhưng Cửu Châu Kiếm Thủ vẫn còn chưa hết giận, ánh mắt của hắn uy nghiêm đáng sợ đảo qua mọi người Thanh Dương Tông, lạnh lùng nói:

- Chỉ là tiểu tông ở Vân Châu, ở góc độ nào đó, chỉ ngẫu nhiên có được đệ tử có chút tài năng mà thôi, dã tâm lại bừng bừng như thế, dám to gan hòa trộn tranh đấu đại thế thiên hạ, ta muốn xem, thật sự kích động nhân quả, Thanh Dương nho nhỏ các ngươi, có tư cách chống trả sao?

Hắn vừa nói chuyện, bên người đã có vô số kiếm quang hội tụ, bên trong đất trời như không có ánh sáng.

Chỉ có một kiếm kia, treo trên không Thanh Dương Tông, như thể đang châm chọc mọi thứ.

Một kiếm kia cũng đang quyết định vận mệnh Thanh Dương Tông.

Kiếm rơi xuống, Thanh Dương Tông to lớn sẽ ở tình thế chắc chắn phải chết, núi hủy người vong.

Mà hiện tại Phương Nguyên đang đấu pháp cùng lão tu hắc quan, bị đối phương cuốn lấy, trong thời gian ngắn không thể ra tay trợ giúp.

Thanh Dương to lớn cứ như cừu non chờ thịt, run lẩy bẩy.

Nhưng lúc Cửu Châu Kiếm Thủ, dự định chém xuống một kiếm, cho Thanh Dương Tông một bài học thì bỗng nhiên hắn lạnh người.

Ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy bên ngoài ba trăm dặm, trên đường hẹp quanh co, có một người chầm chậm đi tới.

Người kia què một chân, chột một mắt, đi rất chậm, nhưng đến rất nhanh!

Cửu Châu Kiếm Thủ, chính là Kiếm Thủ tiền nhiệm của Tẩy Kiếm Trì.

Trên nhất kiếp nguyên, người trong thiên hạ tôn hắn là đệ nhất kiếm thiên hạ, vì thế mới xưng là Cửu Châu Kiếm Thủ.

Tuy rằng hắn đã ba ngàn năm không xuất kiếm, một viên Kiếm tâm, không biết còn lại bao nhiêu, nhưng bây giờ nếu một lần nữa trở lại thế gian, cũng là chuyện tự nhiên, hắn còn có kiêu ngạo và cảnh giới của mình. Nhưng hắn lại cảm giác bản thân bị Thanh Dương Tông mạo phạm, trong lòng vô cùng tức giận, một đại nhân vật như hắn, đương nhiên hắn tức giận muốn đối phương nhận đủ hậu quả nghiêm trọng, mới hả lòng hả dạ.

Đặc biệt một tông môn nhỏ như Thanh Dương Tông, có vẻ như tư cách chống lại một kiếm của hắn cũng không có. . .

. . . Nhưng cũng chỉ là có vẻ mà thôi!

Trong mắt Cửu Châu Kiếm Thủ, Thanh Dương Tông đáng giá tiếp một kiếm của hắn cũng chỉ có Phương Nguyên mà thôi.

Nhưng hắn không nghĩ tới, ngay khi hắn định một kiếm chém xuống, hủy diệt Thanh Dương Tông thì lại nhìn thấy một người khác.

Người kia bây giờ cách còn rất xa, lại thoạt nhìn rất quái lạ.

Nhưng hắn cảm giác được nguy hiểm to lớn, con ngươi lại bắt đầu co rút.

- Sang sảng lang. . .

Tư thế một kiếm kia của hắn đã ngưng tụ tới cực điểm, nhưng hắn không chém ra, ngược lại còn hít sâu một hơi, hơn nữa kiếm ý càng vô hạn từ bốn phương tám hướng tụ tập mà đến, đều bám vào trên kiếm của hắn, thậm chí pháp tắc kim tướng từ bốn phương tám hướng đều bị một kiếm này của hắn

kích động, không biết có bao nhiêu trường kiếm trong tay đệ tử Thanh Dương Tông bỗng nhiên bay đến giữa không trung, cùng hắn cộng hưởng.

Đây là hắn gặp cường địch, dùng hết toàn lực biểu hiện.

Mà trong lúc Cửu Châu Kiếm Thủ phản ứng kịch liệt thì người thọt chân kia vẫn chầm chậm đi tới.

Hắn chỉ theo đường hẹp quanh co, chậm rãi đi tới, tốc độ ở trong mắt người ngoài cực kỳ chậm, mặt mũi hắn thanh tú, nhưng lại thiếu một con mắt, lại không đeo trùm mắt, vì lẽ đó nhìn có chút vặn vẹo, một chân tiến lên trước, thanh tre chạm vào đất, cái chân còn lại đuổi tới, cứ thế động tác vụng về chầm chậm nhưng lại rất nhanh ra ngoài trăm dặm.

Phát hiện Cửu Châu Kiếm Thủ phản ứng khác thường, Phương Nguyên đang đấu cùng lão tu, trong lúc cấp thiết vẫn quay đầu lại.

Sau đó trong lòng hắn hơi ngạc nhiên, sinh ra một loại cảm giác cực kỳ quái dị.

Mấy người tông chủ Thanh Dương Tông bị thương nặng cũng vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới một kiếm Cửu Châu Kiếm Thủ giơ lên đã lâu, nhưng lại chậm chạp không hạ xuống, rất nhanh liền ý thức được điều gì đó, theo ánh mắt hắn, quay đầu nhìn về phía ngọn núi.
Chương 1745 Một kiếm kia (2)

Sau đó tu vi cao một chút, hắn liền nhìn thấy một người chân thọt.

Phản ứng đầu tiên, là ngạc nhiên mà có chút xa lạ, sau đó, lại nghĩ đến một người.

Tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Vân trưởng lão, run giọng hỏi:

- Là. . . là người kia sao?

Vân trưởng lão kích động vạn phần, qua hồi lâu mới gật đầu:

- Là hắn, hắn lại trở về.

- Ha ha ha ha. . .

Tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang bắt đầu cười lớn, như lượm được hai trăm lạng bạc ròng, cười cực kỳ khoan khoái dễ chịu mà lại hung hăng, ánh mắt mạnh mẽ nhìn về phía Cửu Châu Kiếm Thủ giữa không trung, hét lớn:

- Ngươi không nghĩ tới, ta cũng không nghĩ tới, ngươi gan to bằng trời, phạm vào cấm trận ba ngàn dặm của Thanh Dương, xem Thanh Dương ta như giun dế, nói Thanh Dương ta chỉ gặp may mắn mới có một đệ tử giỏi.

- Thế nhưng. . .

Hắn hơi dừng lại một chút, triệu hồi sức mạnh hô lớn:

- Ai nói Thanh Dương ta chỉ có một đệ tử?

. . .

. . .

Tiếng nói Thanh Dương Tông chủ Trần Huyền Ngang vang vọng trong thung lũng, xa xôi không dứt.

Đối mặt với sự đắc ý của Trần Huyền Ngang, căn bản Cửu Châu Kiếm Thủ không để ý tới, hắn chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm người thọt chân.

Hiển nhiên người đã đến hơn trăm dặm, hắn bỗng nhiên trầm tiếng quát khẽ:

- Ngươi chính là Kiếm Si?

Tiếng nói của hắn như đạn kiếm long ngâm, vo ve không dứt.

Không trung như xuất hiện kiếm ảnh nhỏ bé dày đặc, đưa tiếng nói của hắn đi xa hơn trăm dặm.

Mà từ vẻ ngưng trọng của hắn có thể nhìn ra được, hắn biết được sự tồn tại của người thọt chân. Trên thực tế, người thọt chân vốn đã là một tồn tại quái dị trong thế gian, thanh danh của hắn cực thấp, chỉ có một vài người tương quan, hoặc là người đứng đầu thế gian biết, ngay cả sư môn của hắn cũng không biết hắn đã chết hay còn sống, cũng hầu như không nghĩ hắn sẽ xuất hiện.

Nhưng không ngờ Cửu Châu Kiếm Thủ lại biết đến.

Có điều dù hắn quát hỏi người thọt chân cũng không để ý đến, vẫn đang chầm chậm đi về phía trước.

Trong chốc lát không để ý, hắn đã đến gần ba mươi dặm.

Trong lòng Cửu Châu Kiếm Thủ lạnh lẽo, lớn tiếng quát lên:

- Ta biết ngươi, cũng biết ngươi là người lánh đời, chúng ta lý niệm kết hợp, đại đạo tương xứng, ngươi là Kiếm Si trong truyền thuyết, chỉ cầu một kiếm, vạn sự không bị vướng bởi tâm, không biết đúng hay không?

Người thọt chân vẫn không đáp, như không biết nói chuyện, chỉ chậm rãi đi về phía trước.

Hắn chỉ còn cách Thanh Dương Tông năm mươi dặm.

Trái tim Cửu Châu Kiếm Thủ sinh ra một loại áp lực khó có thể hình dung, bên người kiếm ý vô tận gào thét, như tụ một đoàn tuyết quang, chói lóa như mặt trời, đoạt đi tất cả ánh sáng bên trong thiên địa, vô số kiếm ảnh ở bên cạnh hắn xoay tròn, ngưng tụ ra sức mạnh không cách nào hình dung, mặc dù là pháp tắc thiên địa, lúc tiếp xúc được kiếm ảnh bên cạnh hắn vỡ tan không phát ra tiếng động.

Nhưng Cửu Châu Kiếm Thủ vẫn mạnh mẽ áp chế kiếm ý trên người, lại một lần nữa trầm giọng hét lớn:

- Thế nhân đều khen kiếm đạo của ngươi, ngay cả hậu bối của ta cũng thế, nhưng nếu ngươi đi trên con đường cô tuyệt, phải biết Kiếm tâm không ngại, đại đạo độc hành, nếu ngươi ở trên đời, kiếm đạo của ngươi có thể sánh vai cùng nhật nguyệt, nhưng nếu ngươi như dính phàm trần, vậy thì kiếm đạo của ngươi sẽ dính nhân quả, cũng không tiếp tục. . .

Trong lời nói của hắn, như có chút ân cần khuyên bảo.

Nhưng người thọt chân vẫn không nghe.

Hắn chỉ tự mình đi, chậm rãi đi tới bên ngoài mười dặm, sau đó nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn cành cây ngọn cỏ Thanh Dương Tông xung quanh, cũng không biết trong lòng hắn có nổi lên gợn sóng hay không, càng không biết hắn có nhìn thấy một số cảnh vật ngày xưa hay không, bởi vì trên mặt hắn không biểu hiện cảm xúc, không cười, không giận, không bi thương, tất cả đều không xuất hiện.

Hắn cứ thế chậm rãi đi vào lãnh địa Thanh Dương Tông ngày xưa, đặt chân lên đường núi hẻo lánh.

Sau đó khi hắn đến dòng suối nhỏ, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đưa

tay vốc nước trong dòng suối mà uống.

Gương mặt Cửu Châu Kiếm Thủ đã căng thẳng đến cực hạn, lần nữa gầm thét hét lớn:

- Ngươi. . .

Nhưng lần này hắn còn chưa nói ra, người thọt chân đã uống nước xong, liền đứng lên, tiện tay nhặt lên cành trúc bên dòng suối.

Cành trúc này vừa nãy do Cửu Châu Kiếm Thủ chém xuống, một trong những cành trúc bị dư phong hủy diệt, chỉ dài ba thước, phía trên còn có mấy lá trúc xanh biếc, người bị thọt chân nhặt lên tiện tay vẫy về phía ngọn núi.

- Bạch!

Một đạo kiếm quang nhẹ nhàng đột nhiên nghịch chuyển lên núi.

Con ngươi Cửu Châu Kiếm Thủ căng lại, trầm tiếng quát khẽ.

Trong chốc lát, kiếm ý vô tận bên cạnh hắn ngưng tụ thành liệt nhật đột nhiên nổ tan ra, đây là do hắn tiêu tốn thời gian quá lâu, dồn hết toàn lực lên kiếm ý, đại diện cho hắn một thân kiếm đạo tu vi cực hạn. Trong chốc lát dốc toàn lực chém ra, trong mắt người ngoài, hắn như vẫy tay một cái, dẫn ngân hà rơi xuống, cuồn cuộn xông về phía trước.

Nơi ngân hà đi qua, hư không bị đập tan, những khoảng trống màu đen bất thường vặn vẹo biến hóa.

Ngay cả mây khói và bóng đen trên cửu thiên, vì ngân hà xẹt qua mà xuất hiện một kẽ nứt chỉnh tề, bóng đen vô tận chính là ba vị lão tu lánh đời dùng hết toàn lực bày xuống cấm chế vô thượng, để biến toàn bộ Việt Quốc thành lãnh địa một phương, để thời điểm bọn họ đòi hỏi Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp từ Phương Nguyên không bị người ngoài làm phiền.

Ads
';
Advertisement