Chương 1731 Thanh Dương hôm nay (2)
Phương Nguyên không muốn nhiều chuyện, bởi vậy trên đóa tường vân, trực tiếp vào Việt Quốc, đi tới trước sơn môn Thanh Dương Tông.
Xung quanh sớm có đại trận hộ sơn sinh ra cảm ứng, đệ tử tuần tra từ xa xông tới.
Khi hình dáng Phương Nguyên lộ ra, những đệ tử tuần tra kia mới giật mình kinh hãi, cùng nhau tiến lên hành lễ, Phương Nguyên chỉ nói hắn dự định trở về núi một chuyến, những đệ tử tuần tra vội lập tức chia làm hai nhóm, một nhóm đi báo tin, nhóm khác theo Phương Nguyên trở về núi.
Đi không bao xa, có chấp sự Thanh Dương Tông nhận được tin tức, tất cả các trưởng lão đều tới đón, khi đến dưới chân núi, Tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang cùng Lục Thanh Quan Đạo chủ Thanh Dương Tông đời tiếp theo cũng đã đi xuống đón. Cho dù mèo trắng trên vai Phương Nguyên hay Giao Long, cũng đều được đãi như thượng khách, cung kính nghênh lên núi, sau đó thiết yến chờ đợi.
- Lần này ta trở về có việc, không cần làm hư lễ.
Phương Nguyên có thể cảm giác được thay đổi của Thanh Dương Tông càng ngày càng giống đại đạo thống, các loại lễ nghĩa, đều dựa vào đại đạo thống trong thế giới hiện tại, không chỉ có như vậy, đối với hắn càng kính nể hơn, điều này khiến người ta cảm thấy có chút ngăn cách.
Đây đều là biến hóa vô thường của cuộc đời, khiến người ta phải cảm khái, nhưng hiện tại, Phương Nguyên không có thời gian cân nhắc đến những thứ này nên thẳng thắn giải thích chủ ý của hắn.
- Ngươi muốn xem khối đá kia?
Tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang nghe chủ ý của Phương Nguyên, rơi vào trầm tư.
Một khối đá thần bí, Thanh Dương Tông đã từng cho Phương Nguyên xem qua để thị uy, nhưng khi đó Phương Nguyên không hiểu thấu đáo, cũng chỉ có thể tạm thời gác lại, thậm chí mấy người Tông chủ Thanh Dương Tông cho rằng phiến đá kia có vấn đề, mãi cho đến khi Lục Thanh Quan đột nhiên xuất hiện, hiểu thấu đáo phiến đá, bọn họ mới xác định được phiến đá có huyền diệu, dị bảo có giá trị vô lượng.
Bây giờ thân phận của Phương Nguyên có chút đặc thù, muốn xem phiến đá, bọn họ cũng có chút do dự.
Phương Nguyên đang muốn nói rõ một chút, lại nghe Tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang thở dài, nói:
- Không cần nhiều lời, dù như thế nào, ngươi cũng xuất thân từ Thanh Dương Tông, phiến đá ngươi có tư cách để xem, chúng ta đã cân nhắc quá nhiều, như vậy sẽ có vẻ ngăn cách!
Dứt lời, liền sai người đi bố trí cấm chế ba ngàn dặm, phong ấn ngọn núi như gặp đại địch, cho Phương Nguyên thời gian tìm hiểu phiến đá.
Thanh Dương Tông không giống với Đông Hoàng Sơn và Cửu Trùng Thiên, hai đại Thánh địa này không xem trọng phiến đá, nhưng Thanh Dương Tông lại coi phiến đá như sinh mạng, vì lẽ đó mỗi lần có người lấy ra xem, đều cẩn thận từng li từng tí, huống chi bây giờ thân phận của Phương Nguyên không phải bình thường, hắn muốn tìm hiểu phiến đá, theo Thanh Dương Tông, đây là một chuyện vô cùng lớn, bởi vậy cảnh giác đề phòng cũng không quá đáng.
Ngay sau đó, có vô số đệ tử nhanh chóng vọt ra ngoài, phong sách các vực, không cho người quấy rối.
Mà tông chủ Thanh Dương Tông và Lục Thanh Quan dẫn Phương Nguyên đi ra sau núi, vị trí của phiến đá bây giờ đã thay đổi, phòng thủ càng nghiêm ngặt, xem như bài vị tổ tông, xung quanh không biết bày xuống bao nhiêu cấm chế.
- Theo ta, với tu vi và cảnh giới hiện giờ của ngươi, bí ẩn trên phiến đá này cũng không làm khó được ngươi, nên ngươi tìm hiểu phiến đá sẽ có tác dụng khác, ta cũng không lắm miệng mà hỏi, tùy ngươi tìm hiểu, tuy nhiên vẫn có lời dặn muốn nói trước với ngươi.
Tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang tha thiết dặn dò:
- Muốn tìm hiểu sao cũng được miễn đừng làm hỏng.
Phương Nguyên vô cùng bất đắc dĩ, nói:
- Ta tự hiểu được, các ngươi yên tâm đi.
Vừa nghĩ đến hai tai họa nào đó, theo thói quen lại phân phó:
- Để ý bảo khố Thanh Dương.
Tông chủ Thanh Dương Tông và Lục Thanh Quan đều đi rồi, Phương Nguyên mới ngồi xuống.
Nghĩ đến hắn đi tới hai nơi là Cửu Trùng Thiên và Nam Hải, cũng không thoải mái thuận lợi bằng Thanh Dương Tông.
Có lẽ, là vì trước giờ Thanh Dương Tông suy nghĩ chuyện tương đối đơn giản.
. . .
. . .
Không nghĩ nhiều những chuyện khác, tay Phương Nguyên nâng mảnh vỡ phiến đá, hơi ngưng thần, Tâm Ý Kiếm chém ra.
Kiếm quang hơi động, đi vào trong phiến đá, Phương Nguyên cũng như trước, tâm thần chìm vào trong giấc chiêm bao.
Từ lúc ở Nam Hải, Phương Nguyên đã thấy Huyền Hoàng nhị đế đánh bại Thiên Ma ngoại vực, làm chủ đại Tiên giới, vốn đang lo lắng không biết có tiếp tục giấc mộng đó không, nhưng rất nhanh hắn liền yên tâm, lần này, hắn vẫn nhìn thấy cảnh tượng tiếp nối.
Trong mộng, hắn nhìn thấy Huyền Hoàng nhị đế suất lĩnh chúng tiên đánh bại Thiên Ma ngoại vực, nghênh đón thời đại huy hoàng của đại Tiên giới. Trong cuộc chiến đánh tan Thiên Ma ngoại vực, các tộc nhân gian đều lập vô số công huân, được hai đế liền phong thưởng, cho các tộc nhiều lợi ích ở đại Tiên giới, thậm chí Thiên Ma ngoại vực, có mấy tộc vào lúc mấu chốt đầu nhập nhân gian, cũng được phong đất.
Thế là các chủng tộc đều ở đại Tiên giới khôi phục nguyên khí, bành trướng sức mạnh, tu vi cảnh giới tu luyện mạnh hơn. Trong tình huống như vậy, các tộc đều kiến tạo lối phi thăng giành riêng cho hậu duệ nhân gian.
Thậm chí trong giấc mộng, Phương Nguyên còn nhìn thấy cả tộc Long tộc phi thăng rầm rộ.
Chương 1732 Đòi lại một vài thứ (1)
- Lúc trước ở Long Tích Nam Hải đã nghe người ta kể chuyện nói cả tộc Long tộc phi thăng, thì ra những chuyện này đều là thật sự, có điều, nếu cả tộc Long tộc phi thăng, long hồn ngủ say trong Long tích xảy ra chuyện gì, vì sao Long tích bị phá nát?
Phương Nguyên ở trong mộng, lại mơ hồ nghĩ đến rất nhiều điểm đáng ngờ.
Nhưng bây giờ, hắn biết còn quá ít, cho nên hắn cũng chỉ có thể tiếp tục xem.
. . .
. . .
Trong lúc Phương Nguyên xếp bằng phía sau núi Thanh Dương Tông tìm hiểu bia đá, khắp Thanh Dương Tông đã bày xuống cấm chế ba ngàn dặm, đệ tử khắp nơi phòng ngự nghiêm ngặt, nghiêm cấm bất cứ người nào ra vào quấy rối, dáng vẻ oai phong lẫm liệt. Đây vốn là một loại tự tin, chỉ có đạo thống thực lực cùng nội tình đầy đủ mới có tư cách bày xuống cấm kỳ, không cho người ngoài tùy ý đặt chân vào.
Trước đây, cấm chế 300 dặm Thanh Dương Tông cũng không bố trí được, nhưng dựa vào thanh thế như mặt trời ban trưa bây giờ của Thanh Dương Tông cấm chế ba ngàn dặm là điều khá dễ dàng, tu sĩ các nơi từ xa nhìn thấy cấm kỳ đều tránh đi, để tránh khỏi sinh ra hiểu lầm không cần thiết.
Nhưng ở Thanh Dương Tông, bên ngoài cấm chế ba ngàn dặm, đang có ba vị lão tu, từ phương hướng khác nhau từng bước đi tới.
Ba vị lão tu này không nhìn ra tuổi tác bao lớn, tu vi cao thế nào.
Bọn họ như đến từ thiên ngoại, có vẻ tùy ý mà tự nhiên, nhìn thế gian vừa có chút quen thuộc, lại có một loại cảm khái lâu dài. Tuy rằng đến từ phương hướng khác nhau, nhưng bọn họ đi tới cấm chế ba ngàn dặm lại cùng lúc, thái độ cũng giống hệt nhau, ánh mắt đảo qua vạn vật thế gian, hờ hững như nhìn giun dế.
Đi ngang qua cấm kỳ ba ngàn dặm của Thanh Dương Tông người thường đều tỏ ra kinh sợ, nhưng ba người bọn họ lại tựa như không thấy, nhẹ nhàng bước vào, giống như quy củ trên thế gian không ảnh hưởng gì đến họ, huống chi là Thanh Dương Tông.
Sau lưng bọn họ, mỗi người có một cái bóng, theo bọn họ thâm nhập, dần dần lan rộng trên bầu trời.
Các tộc phi thăng, thanh thế vô lượng.
Bên trong giấc mộng Phương Nguyên nhìn thấy lối phi thăng các tộc mở ra, để lại cho hậu nhân của mình, nhân kiệt từng đời trôi qua, từ nhân gian phi thăng đi tới đại Tiên giới.
Có lẽ đối với nhân gian mà nói, tốc độ này cũng không nhanh, nhưng đại Tiên giới cũng có huyết duệ sinh sôi, hơn nữa đại Tiên giới có tài nguyên vô số, pháp tắc vô lượng, người người trường sinh, điều này khiến nhân tài đại Tiên giới đông đúc, càng thêm hưng thịnh.
Các tộc chúng tiên, chiếm cứ các góc trên đại Tiên giới, dựng lên đạo thống, truyền thừa xa xôi vạn thế.
Ngay cả những Thiên Ma ngoại vực sinh tồn trên thế giới, cũng đều bị chúng tiên chiếm cứ, còn có hai vị Tiên đế đại pháp lực Đế Hoàng và Đế Huyền, lấy đại pháp lực luyện hóa những Thiên Ma ngoại vực sinh tồn trên thế giới, đại Tiên giới cũng gọi là ba mươi ba tầng trời, tiên uy rung động to lớn!
Đây là một phương đại thế xa xôi, khiến người người thán phục, nếu không tận mắt nhìn thấy, Phương Nguyên không thể nào tưởng tượng được có một phương đại thế như vậy tồn tại, chuyện này đúng là một tồn tại vô địch, cũng sẽ không bao giờ có người mạnh hơn đám người đó, bọn họ đã ở nơi cao nhất, nhìn xuống vạn ngàn thế giới, một đạo tiên chiếu khắp nơi, bên trong đất trời, không sinh linh nào dám to gan vi phạm. . .
. . . Có điều, Phương Nguyên từng bước từng bước đi qua đại mộng, trong lòng hắn đột nhiên cảm giác thấy hơi kinh ngạc!
Không đúng, có một loại cảm giác gì đó không đúng!
Trước sau hắn đã xem qua bia đá Đông Hoàng Sơn, bia đá Cửu Trùng Thiên, bia đá Nam Hải, trải qua ba giấc mộng lớn, đối với chuyện này đương nhiên cũng hiểu rõ, nhưng cũng chính là bởi vì quen thuộc nên hắn có thể cảm giác được sự bất đồng!
Giống như đang thiếu mất gì đó.
Vào lúc này, hình ảnh trong đại mộng xoay chuyển, lay động qua vạn cổ, Phương Nguyên không kịp suy nghĩ nữa.
Hắn chỉ có thể tiếp tục nhìn trong mơ thấy ở ba mươi ba tầng trời, thời gian như gió thổi qua, xa xôi vạn năm, trong nháy mắt đột nhiên bừng tỉnh, đại Tiên giới thịnh vượng không thể nào tưởng tượng nổi, có nhiều cao thủ xuất hiện, từng lớp từng lớp trưởng thành, trở thành phần tử đại Tiên giới.
Nhưng dưới thế cuộc này, bắt đầu mơ hồ xuất hiện mâu thuẫn.
Chư tộc phi thăng, đạo pháp hưng thịnh, kỳ thế vô lượng, tất nhiên sẽ có chút mâu thuẫn nhỏ xuất hiện.
Những mâu thuẫn nhỏ vừa bắt đầu cũng không làm người khác chú ý, nhưng thời gian lâu dài, dần dần tạo nên một khe rãnh.
Vì thế từ một vài mâu thuẫn nhỏ, dần dần đã biến thành mâu thuẫn đạo thống, mà những đạo thống này mâu thuẫn dần dần tạo nên giằng co giữa các tầng trời, cuối cùng biến thành giằng co giữa hai vị Tiên đế là Đế Huyền và Đế Hoàng.
Mọi thứ diễn ra từ ngẫu nhiên đến tất nhiên.
Dù là người trong đại mộng này hay người chìm vào trong mộng như Phong Nguyên cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Tựa như va chạm giữa hai vị Tiên Đế là một việc hiển nhiên.
Thế là trong giấc mộng này, Phương Nguyên nhìn thấy một đội Thiên Ma ngoại vực tập kích, một bên đạo thống trung thành dưới Đế Hoàng Tiên Đế, trận chiến giữa hai vị Tiên Đế rốt cục cũng chính thức mở màn, ngọn lửa chiến tranh ba mươi ba tầng trời nổi lên!
. . .
. . .
Chậm rãi tỉnh lại từ trong giấc chiêm bao, thật lâu Phương Nguyên vẫn chưa hoàn hồn lại.
Chương 1733 Đòi lại một vài thứ (2)
Hắn không ngạc nhiên khi hai vị Tiên Đế Đế Huyền và Đế Hoàng mở ra trận đại chiến, nhưng hắn chỉ hiếu kỳ không biết kết thúc thế nào.
Hai vị này đều là thiên hạ vô song, công đức của họ cũng đủ khiến cho thiên hạ rung động.
Nhưng nếu bọn họ cùng sinh ở một đời, như vậy tranh tài giữa bọn họ cũng là chuyện đương nhiên.
Trước đó, Phương Nguyên cho rằng đại kiếp nạn xuất hiện có liên quan với Thiên Ma ngoại vực, nhưng sau khi nhìn bia đá Nam Hải, hắn đã loại bỏ ý tưởng kia, mà bây giờ, bắt đầu suy nghĩ lẽ nào cuộc chiến này có liên quan đến hai vị Tiên Đế?
Sau khi so sánh các vấn đều này với nhau, bỗng nhiên hắn ý thức được một vấn đề khác.
Dường như giấc mộng có chỗ không đúng lắm.
Có điều khi ở trong mộng, hắn không biết không đúng chỗ nào, nhưng bây giờ hắn đã tỉnh táo lại, thừa dịp trong một chốc thanh tỉnh, suy nghĩ ra mới ý thức được giấc mộng này dường như có chút tàn khuyết.
Hắn trải qua giấc mộng trong mấy bia đá kia cực kỳ hoàn chỉnh và chi tiết, như thể chính hắn thật sự trải qua một thời đại, mặc dù sau khi tỉnh lại, hắn có thể giữ lại được trí nhớ không nhiều, nhưng cũng nhớ rõ ràng giấc mộng kia hùng vĩ thế nào, dài thế nào, nhưng bây giờ một giấc mộng này lại không như thế, nó như nhảy nhót, đứt quãng, thú nhận một số điều quan trọng với hắn.
- Lẽ nào do phiến đá này tàn khuyết?
Rất nhanh Phương Nguyên dự đoán đến một vấn đề, rồi sau đó lại rơi vào trầm tư.
Như vậy, trong giấc mộng này của hắn đã thiếu hụt thứ gì?
Kỳ thực không khó tưởng tượng, rất nhanh Phương Nguyên đã tìm ra đáp án.
Điều hắn thiếu hụt chính trong giấc chiêm bao có liên quan đến lối phi thăng.
Trong giấc mộng, hắn nhìn thấy các tộc nhanh chóng dựng lên lối phi thăng, nối thông đại Tiên giới và nhân gian, để lại cho hậu nhân của họ, thế nhưng, hết lần này tới lần khác nơi đó tàn khuyết, đến nỗi chỉ cho hắn biết có cái tên là lối phi thăng tồn tại, nhưng lại hoàn toàn không nhớ nổi lối phi thăng này được xây dựng thế nào, hắn càng không biết, những lối phi thăng này đến bây giờ ở đâu?
- Tấm bia đá này bị phá nát là do ngẫu nhiên hay bởi vì có người muốn che giấu sự tồn tại của lối phi thăng mà đánh nát?
Lập tức ý thức được vấn đề này, Phương Nguyên hơi hoảng sợ.
Sau đó, trong lúc đau khổ suy nghĩ đến vấn đề này, bỗng nhiên Phương Nguyên cảm ứng được gì đó, mày cau lại nhìn ra ngoài.
. . .
. . .
Thanh Dương Tông bày xuống cấm địa ba ngàn dặm, như vậy xung quanh sơn môn Thanh Dương Tông sẽ không ai cả gan tùy ý đi lại.
Nhưng không ngờ, trong không khí tử địch như vậy, lại có ba lão giả tới chơi.
Cũng không ai biết bọn họ làm sao đột phá cấm chế bên ngoài, chỉ thấy bọn họ ung dung hờ hững đến trước Thanh Dương Tông, lên núi từ ba nơi khác nhau, nếu vẽ một đường thì đích đến kia tụ hợp trên người Phương Nguyên.
Lão giả đến từ phía tây bắc, mặc một áo bào xám, trong tay ôm một thanh trường kiếm bình thường, yên lặng đi trong đất trời, cũng chẳng biết vì sao, nơi hắn đi qua tiếng gió bên người cũng vang lên, như bị một ý cảnh nào đó trên người hắn chặt đứt, hắn trực tiếp loại bỏ nhiều cấm chế ở Thanh Dương Tông mà leo lên sau núi, những cấm chế kia hoàn toàn không còn tác dụng.
Mà lão giả đến từ phía đông trên người mặc áo vàng, quần áo chỉnh tề, đội mão đen, vóc dáng thon dài, hai mắt đen kịt, thoạt nhìn hắn thần thái kiêu căng, tựa như không để bất kỳ chuyện gì trong mắt, mỗi một bước đi, thân hình liền biến mất bên trong đất trời, lại bước ra bước tiếp theo đã đến bên ngoài trăm dặm, vừa quỷ dị, vừa khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Ông lão đến từ phía đông nam, thoạt nhìn thần thái khá hòa ái, mặc áo bào nâu, đi về phía sơn môn Thanh Dương Tông, nhìn thấy hắn xuất hiện ở cửa sơn môn, dù muốn đi vào bên trong, một vị chấp sự Thanh Dương Tông tuần tra ở chỗ này trong lòng kinh hoảng, gấp tiến lên đón, trầm giọng nói:
- Vị lão trượng này, Thanh Dương có lệnh, bày xuống cấm chế ba ngàn dặm, những người không liên quan không được đi vào!
- Chỉ là tiểu tông Vân Châu, tồn tại không bằng giun dế cũng có tư cách bày xuống cấm chế ba ngàn dặm rồi sao?
Ông lão kia cười híp mắt ngẩng đầu lên, nói:
- Mở sơn môn, lão nhân gia ta tìm Phương Nguyên!
Người thủ sơn chính là một vị đại chấp sự Thanh Dương Tông, họ Kiều, tên Vân Đình, xử sự từ trước đến giờ rất thỏa đáng, hắn thấy lão giả khí chất không tầm thường cũng không dám đắc tội, chỉ chắp tay nói:
- Lão trượng thứ tội, Phương Nguyên trưởng lão lâu không về núi, ta cũng không biết hắn có ở trong núi hay không, lão trượng muốn bái kiến, vậy chờ ta bẩm qua tông chủ sau đó mới có thể quyết định, kính xin lão giả chờ một chút!
- Kiêu căng đến như vậy sao?
Ông lão áo bào nâu cười nói:
- Ha ha, lâu không xuất thế, lại không biết tiểu bối đều không biết lễ nghĩa như vậy.
Hắn vừa nói chuyện, lại mặc kệ không để ý, cứ trực tiếp đi về phía trước.
Kiều chấp sự vô cùng kinh hãi, nhanh chóng từ sơn môn vọt xuống, đưa tay muốn ngăn cản.
Nhưng hắn còn chưa kịp nói ra lời, lão giả áo bào nâu, nhẹ nhàng chỉ về phía không trung, như gió yên sóng lặng, bên trong đất trời, bỗng nhiên như bị đóng băng, trong phạm vi mười dặm, vạn vật, đều định đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, mà lão giả lại mỉm cười nhẹ nhàng, hai tay chậm rãi giơ ra ngoài, như dễ dàng tiện tay mở ra một cánh cổng tre.
Chương 1734 Không biết nặng nhẹ, tội ác tày trời (1)
- Phốc. . .
Một chỉ này của hắn khiến thân thể Kiều chấp sự trên không trung đột nhiên chia làm hai nửa.
Ngay sau đó, sơn môn sau lưng Kiều chấp sự cũng bị một loại sức mạnh cực kỳ quỷ dị bên trong đất trời trực tiếp xé thành hai nửa, ngay cả thèm đá, đường mòn, những cây tùng bách sâu thẳm, thương nhiên cổ điện như bị loại sức mạnh này xé thành hai nửa.
Một kẽ nứt đen ngòm quỷ dị xuất hiện trước mặt lão giả.
Lão giả cười híp mắt, giơ hai tay lên, cứ như thế đạp lên khe nứt quỷ dị kia nhẹ nhàng đi vào.
Khi hắn bước lên không điện Thanh Dương Tông Chủ, đồng thời hai phương hướng khác cũng có hai cái lão giả đi tới, ba người ngự trị trên Thanh Dương Tông, ánh mắt nhìn chằm chằm động phủ bí ẩn nào đó phía dưới, cũng chính là nơi Phương Nguyên đang tìm hiểu phiến đá, sau lưng mỗi người bọn họ, như có một loại mây đen u ám, từ ba phương hướng theo bước mà đến, hội tụ cùng nhau.
Toàn bộ Thanh Dương Tông, ngay vào lúc này ánh sáng trở nên âm u mấy phần, như gắn vào bên trong một cái lồng.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Ba lão giả đến đã kinh động vô số người Thanh Dương Tông dồn dập chạy ra kiểm tra.
Vừa thấy ba lão giả trên người khí cơ khủng bố, trong lòng như tảng đá lớn đè ép, không thể thở nổi.
- Không biết. . . Ba vị tiền bối. . .
Tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang là người có nhãn lực, vốn trong lòng vô cùng tức giận vọt ra, nhưng nhìn thấy thân hình ba lão giả, vô cùng kinh hãi, vẻ mặt trở nên tái nhợt, liếc mắt nhìn sơn môn, ánh mắt kinh sợ, vội vã thu lại lửa giận, chắp tay cúi người về phía không trung:
- Hàng lâm núi này, không biết các vị có gì chỉ giáo?
- Tông chủ nho nhỏ này cũng còn có chút lễ nghĩa.
Ba lão giả trên không trung, cười nhẹ nói:
- Có điều chúng ta không phải tới tìm các ngươi, bên trong Thanh Dương Tông hẳn có hậu bối tên gọi Phương Nguyên, kêu hắn ra đi, lần này chúng ta đến đây là muốn thay mặt thiên hạ đòi hắn một vài thứ.
Dưới uy áp của ba lão tu, trên dưới Thanh Dương Tông vô cùng ảm đạm.
Nhưng bây giờ Phương Nguyên về núi, tìm hiểu phiến đá từ trên trời hạ xuống mà Thanh Dương Tông quý như tính mạng, toàn núi như gặp đại địch, bày xuống cấm chế ba ngàn dặm, ai có thể nghĩ tới trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên ập đến ba lão giả thần bí không biết sâu cạn thế nào gây phiền phức chứ?
Bây giờ Thanh Dương Tông, đã không phải là Thanh Dương Tông trước đây.
Thanh Dương Tông trước đây, ngay khi tông chủ làm lễ thu nhận đồ đệ, một Trúc Cơ chân truyền Âm Sơn Tông cũng dám trực tiếp xông lên núi, bắt đệ tử chân truyền Thanh Dương Tông trói đi lập xuống đại công. Nhưng bây giờ, Thanh Dương Tông gốc gác thâm hậu, danh xứng với đệ nhất đại tông Vân Châu, một phần cũng vì sự hiện diện của người có thân phận như Phương Nguyên, gốc gác thanh thế còn vượt xa một châu, cho dù tu sĩ cảnh giới Hóa Thần đi tới Thanh Dương Tông bây giờ, cũng tuân theo lễ nghĩa, quy cũ, khách khí nói chuyện.
Mà ba lão tu đến Thanh Dương Tông, dù đã bày xuống cấm chế ba ngàn dặm cũng trực tiếp xông lên núi, đặc biệt nhìn sơn môn, cũng thấy được sơn môn bị xé thành hai nửa, không biết bao nhiêu đệ tử thủ sơn và chấp sự, bây giờ đã mất mạng ở sơn môn, là bọn họ hoàn toàn không xem nơi này ra gì, mạnh mẽ tấn công sơn môn Thanh Dương Tông, có thể trực tiếp coi là đại địch đến đây trả thù.
Quan trọng hơn, là Phương Nguyên!
Bây giờ Phương Nguyên là Tiểu Thánh Nhân nổi danh khắp thiên hạ, trước đó ở Nam Hải, Ma Biên, Dịch Lâu, Lang Gia Các đều vì thiên hạ lập công đức lớn, thanh danh cường thịnh, công đức cao, không thua gì các chủ đại Thánh địa, dù là Tiên Minh Thánh Nhân cũng chỉ đứng ngang hàng, ở thế gian này làm gì có người vừa đến đã xem Phương Nguyên như hậu bối, để hắn đi ra bái kiến, còn dám nói khoác không biết ngượng cái gì mà muốn thay người trong thiên hạ đòi hắn một món đồ. . . Hắn có đồ gì cần trả thiên hạ sao?
Ngay cả thiên công đạo quyền hắn đều công bố.
Tuy trong lòng có ý niệm này, nhưng Thanh Dương Tông chủ chỉ để trong lòng, không dám thốt lên.
Bởi vì hắn có thể thấy, ba vị này không phải tu sĩ Hóa Thần bình thường.
Trước đó đi tới Lang Gia Các, tông chủ Thanh Dương Tông đã gặp mấy chủ Thánh địa, nhãn lực cũng nâng lên, bây giờ hắn nhìn ra ba vị lão tu không biết lai lịch này, một thân khí cơ, lại không thua gì mấy chủ Thánh địa.
Thật quá dọa người!
Vì vậy cũng làm cho hắn thông minh đưa ra quyết định, chính là không thể tức
giận.
Vấn đề ba lão tu hỏi khiến hắn vô cùng nghi ngờ, bây giờ Phương Nguyên ở trong động phủ sau núi tìm hiểu phiến đá, có thể nói đang ở thời điểm quan trọng, dù một Tu hành giả bình thường đang bế quan lĩnh ngộ, cũng không thể tùy ý quấy rầy, để tránh khỏi tổn thương thần hồn, huống chi tu vi cảnh giới Phương Nguyên bây giờ đều vượt xa người bên ngoài, hơn nữa không biết hắn tìm hiểu phiến đá thần bí xong chưa?
Thanh Dương Tông chủ không dám quấy nhiễu Phương Nguyên, trong lòng lại không biết ứng phó với ba người này thế nào.
- Dạ. . . Ba vị tiền bối, Phương Nguyên trưởng lão đúng thật về núi, nhưng bây giờ vẫn còn xử lý một vài việc nhỏ, vãn bối liền cho người đi mời, kính xin ba vị tiền bối di chuyển tôn giá, theo vãn bối đến Chính Dương Tiên Điện uống trà, rất nhanh Phương Nguyên trưởng lão sẽ tới. . .v
Chương 1735 Không biết nặng nhẹ, tội ác tày trời (2)
Trong lòng rất nhanh đưa ra quyết định, tông chủ Thanh Dương Tông cúi càng sâu, nói chuyện càng khách khí.
Mà ở xung quanh, tuy rằng có rất nhiều đệ tử Thanh Dương Tông nhìn thấy cảnh lộn xộn và thi thể đồng môn khắp nơi, bọn họ lâu rồi chưa bị khuất nhục thế này, trong lòng vô cùng phẫn uất, hận không thể lập tức xông lên phía trước, đòi công đạo cho đồng môn, nhưng thấy tông chủ biểu hiện khách khí như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể kiềm chế, sự buồn bực trong lòng vẫn quấn chặt không tan.
- Ha ha, uống trà?
Nghe tông chủ Thanh Dương Tông nói, một lão giả trong đó lạnh nhạt cười, nói:
- Lão phu là người thiên ngoại, không uống trà của người hồng trần các ngươi, huống chi một Thanh Dương Tông nho nhỏ làm gì có nhiều quy củ như vậy, ba người chúng ta đã đến rồi, tiểu bối kia còn không mau chạy ra đây bái kiến, muốn để chúng ta đợi hay sao? Không lẽ hắn coi bản thân thật sự là Tiểu Thánh Nhân được người đời kính ngưỡng.
Thanh Dương Tông chủ Trần Huyền Ngang nghe được lời này, mồ hôi lạnh chảy ròng, cung kính nói:
- Không dám, xin hỏi tiên hào của ba vị tiền bối?
Trong ba người, lão giả mặc áo bào đen, tay cầm trường kiếm, mặt không cảm xúc nói:
- Đừng kéo dài thời gian, người thế giới này các ngươi hẳn chưa nghe nói qua danh hào ba người chúng ta, mau gọi tên tiểu bối Phương Nguyên ra đây, lần này chúng ta chỉ muốn tìm hắn!
Vừa nói chuyện, bên người hắn bỗng nhiên có gió nổi lên.
Bên trong đất trời, ánh sáng lần nữa trở nên u ám, tầng tầng kiếm khí cuốn tới.
Dưới cơn gió âm u này tựa như có thanh kiếm vô hình, từ xa chỉ xuống Thanh Dương Tông.
Toàn bộ Thanh Dương Tông dưới kiếm này giống như tờ giấy.
Tâm niệm hắn vừa động, toàn bộ Thanh Dương Tông lập tức bị chém thành bột mịn, toàn bộ bị xé thành mảnh nhỏ.
Toàn bộ mọi người Thanh Dương Tông đều run lên, cảm giác được bản thân vô cùng nhỏ bé.
Từ lời nói của lão tu bọn họ đều nghe ra một số huyền cơ, lẽ nào ba vị không phải là người trong thế giới này?
Thiên Nguyên hùng vĩ, ba ngàn năm một kiếp, chôn dấu quá nhiều bí mật, trong truyền thuyết cũng có rất nhiều người thần bí tránh ở thế ngoại.
Những người này không để ý tới trần thế, sống ẩn dật, danh tiếng đều sắp bị người ta quên sạch sẽ.
Trước đây khi Phương Nguyên thôi diễn Cửu Thiên Thập Địa Tiên Ma đại trận tìm thấy thất hữu vùng hẻo lánh, sau khi Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn xuất quan thu phục tam lão U Châu cũng thuộc về những nhân vật này, mà bọn họ cũng chỉ là một phần những lão tu lánh đời mà thôi.
Trong truyền thuyết, trong những lão tu lánh đời kia còn có những người từ đời trước sống đến giờ.
Lẽ nào ba vị này đúng là như vậy?
Bọn họ không nói tu vi cảnh giới thế nào, chỉ với tuổi thọ của bọn họ cũng đủ dọa người!
Người như vậy sao bỗng nhiên chạy đến Thanh Dương Tông tìm Phương Nguyên?
Tuy rằng Thanh Dương Tông chủ một lòng muốn kéo dài thời gian, nhưng từng đạo kiếm khí mạnh mẽ vô biên treo lủng lẳng trên đỉnh đầu, như lúc nào cũng có thể xé Thanh Dương Tông thành mảnh vỡ, hơn nữa có thể thấy trong mắt những người này, thật sự không thèm để ý mà xé nát Thanh Dương Tông.
Điều này làm trong lòng tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang run lên sợ hãi.
- Các ngươi tìm ta có chuyện gì?
Nhưng cũng ngay vào lúc này, phía sau núi truyền đến giọng nói nhàn nhạt.
Nghe tiếng nói, tông chủ Thanh Dương Tông thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mồ hôi lạnh thấm ướt lưng.
Trên con đường nhỏ phía sau núi, áo bào xanh trên người Phương Nguyên lay động, chậm rãi đi ra, trên vai hắn, đứng một con mèo trắng, bên trái theo một con Giao Long cả người bao trùm lân phiến, bên phải có một nữ tử mặc áo choàng đen, theo hắn chậm rãi đi tới, sát ý bên trong đất trời, từng chút từng chút tan rã, giống như gông cùm xiềng xích rốt cục cũng được cởi ra.
- Thì ra là Phương Nguyên Tiểu Thánh Nhân danh chấn khắp thiên hạ, thật sự trẻ tuổi như vậy.
Ba vị lão tu nhìn Phương Nguyên chăm chú, trên dưới đánh giá qua một lượt.
Sau một hồi lâu, vị lão tu mặc áo bào nâu cười híp mắt lên tiếng, gật gật đầu,
như có ý khen ngợi.
Thời điểm bọn họ đánh giá Phương Nguyên, Phương Nguyên cũng đang quan sát bọn họ.
Từ khí tức trên người các lão giả, hắn cảm ứng được một chút, tâm thần cũng ngưng lại, ba lão tu này không biết đến từ đâu nhưng lại cho người ta cảm giác tinh thâm vô cùng, hầu như không kém gì những vị chủ Thánh địa hắn thường thấy, nếu tranh tài cùng các vị chủ Thánh địa ai thắng ai thua khó mà đoán được, nhưng có một điều có thể xác định, ít nhất bọn họ có sức mạnh có thể tranh đấu cùng các vị chủ Thánh địa.
Ba vị đại tu này đến từ nơi nào?
Đáp án khá rõ ràng.
Cũng chỉ có những lão tu không màn thế sự, một lòng ở ẩn mới có thể có bản lãnh đến cỡ này.
Có lẽ bọn họ là những lão quái lánh đời hàng đầu.
Nghĩ vậy nên mày Phương Nguyên hơi nhíu lại, vốn hắn cực kỳ căm ghét những lão quái lánh đời, không ngờ hắn chưa kịp tìm bọn họ để gây sự, bọn họ đã đến tìm hắn trước, hơn nữa còn không chút khách khí, vừa tìm đến liền giết người, lại kích động một loại pháp tắc nào đó bao phủ toàn bộ Thanh Dương Tông, có thể làm những chuyện này cũng không phải là người tốt lành gì.
- Các ngươi muốn gì?
Sau khi khẽ trầm mặc một lát, mặt Phương Nguyên không biến sắc, lạnh nhạt hỏi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất