Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Chương 1556 Câu cá lớn (2)

Trong lòng Phương Nguyên có chút bất đắc dĩ, đối mặt với một ngón tay lao đến, trong lòng của hắn cũng không bình tĩnh được!

Vào lúc này, trong lòng hắn có chút hận!

Yêu nghiệt ngang dọc thế gian, Tiên Minh còn chẳng làm gì được, tồn tại này lại có ý nghĩa thế nào?

...

...

- Tôn chủ...

Vào lúc ngón tay này của Chủ Hắc Ám sắp điểm đến mi tâm của Phương Nguyên, sứ giả Hắc Ám cao gần sau lưng Chủ Hắc Ám dường như đột nhiên ý thức được gì đó, run giọng kêu lớn. Giọng hắn quá mức hoảng loạn, đến nỗi Chủ Hắc Ám cũng hơi ngẩn người, xoay người nhìn hắn, trên mặt có chút dò hỏi.

- Vù!

Nhưng còn không chờ Chủ Hắc Ám nói gì, trên đỉnh đầu hắn đã vọng tới từng tiếng nổ vang.

Có một đường kiếm quang trực tiếp xé rách trời cao.

Vào lúc này, thế giới Thần Ma lại có thể bị người ở bên ngoài dùng kiếm chém ra một lỗ thủng lớn.

- Phần phật!

Kiếm quang này lao thẳng từ trên cao xuống. Cho dù đây chỉ là lực còn sót lại sau khi chém ra thế giới Thần Ma này, nhưng vẫn có vẻ rất đáng sợ, nó rơi nghiêng xuống, chém thẳng một góc của Đại Tự Tại Thần Ma Cung, sau đó lại rơi xuống dưới đất, chém ra một rãnh thật sâu.

Trong thế giới Thần Ma đột nhiên có ánh sáng lấp lánh, linh khí hỗn loạn tách ra.

Ngay sau đó, một người đàn ông trung tuổi mặc kiếm bào màu xanh lam, đầu đội tử quan, dáng như ngọc, trong tay cầm một thanh trường kiếm màu đồng xanh khắc hoa văn chậm rãi từ trong lỗ thủng kia đi tới, ánh mắt như kiếm. Khi đảo qua trong trời đất này, ánh mắt hắn dừng lại ở trên người Chủ Hắc Ám, trên mặt thoáng cười, nói:

- Cuối cùng đã tìm được ngươi!

Phương Nguyên nhìn bóng dáng kia và đột nhiên hơi ngẩn người ra:

- Kiếm Thủ của Tẩy Kiếm Trì?

...

...

Còn chưa nghĩ xong, không trung bên kia đột nhiên ầm ầm nổ vang, cả mảng trời cao sụp đổ, bị người ta đánh ra một lỗ lớn, sau đó chỉ thấy một người đàn ông mặc áo bào tím, đầu đội kim quan, mặt như bạch ngọc chắp hai tay sau lưng đi vào thế giới Thần Ma này. Hắn vừa xuất hiện ở đây lại giống như bao quát chúng sinh, vạn vật sinh linh cũng chỉ là con kiến hôi đối với hắn.

Tiên Hoàng của Cửu Trọng Thiên!

Xôn xao!

Gần như xuất hiện với Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên, ở trong không trung phía tây xuất hiện một hình tròn hoàn chỉnh, giống như một cánh cửa màu đen. Sau đó từ trong cánh cửa kia lại có một lão già cưỡi thiên mã chậm rãi tiến vào. Hắn mặc áo bào trắng, trong tay cầm một cây trường thương, gương mặt kiên nghị, trầm mặc ít nói, toàn thân trên dưới được bảo phủ bởi một khí tức thiết huyết, ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí.

Thành chủ Bát Hoang thành - Bạch Bào Chiến Tiên!

- Cá chạch có trơn lắm thì cũng phải có ngày chui vào lỗ!

Cuối cùng là không trung phía nam bị xé rách, có một con cá Côn rất lớn bơi trên không trung như đang bơi ở trong nước. Mà ở trên lưng con cá Côn này lại có một bà lão lưng còng đang đứng, tuy lưng không thẳng nhưng khí thế lại dữ dằn khác thường, trong tay chống một cây trượng đầu rồng, ánh mắt rét lạnh khiếp người đảo qua, nhìn chằm chằm vào Chủ Hắc Ám, trong mắt mơ hồ có sát khí dao động.

Vào lúc này, Phương Nguyên đã không nói được lời nào nữa.

Hắn hoàn toàn không ngờ những người này sẽ bỗng nhiên xuất hiện ở đây vào lúc này!

Bất kể mèo trắng có thần kỳ thế nào, cũng không có khả năng khiến những người này chạy tới đây nhanh như vậy được!

Vậy giải thích duy nhất chính là...

- Hắc Ám Tôn Chủ, ngươi ẩn nấp ở trong bóng tối, khuấy gió đảo mưa, Tiên Minh chủ ta lấy Đại Tự Tại Thần Ma Cung làm mồi nhử, bày ra ván cờ như vậy, cuối cùng mới dụ được ngươi ra. Lần này, trong lòng ngươi rốt cuộc nghĩ như thế nào, dù sao cũng nên nói rõ với chúng ta đi...

Giọng nói cuối cùng vang lên là ba lão già với khí cơ thâm hậu.

Đó là ba vị Thánh Nhân của Tiên Minh.

Tình hình ở đó bỗng nhiên thay đổi lớn, bốn chủ Thánh Địa lớn xuất hiện, khiến cho thiên địa ở đây dường đông cứng lại.

Đây là lời nói thật, đến cảnh giới tu vi như bọn họ, đúng là muốn xé rách thế giới này thì lại xé rách, muốn cho thế giới này đông cứng lại, vậy chỉ cần đứng trong không trung là tự nhiên có thể trấn áp tất cả pháp tắc, thời gian dường như đều dừng lại.

Phương Nguyên chợt phát hiện mình nghĩ sai rồi!

Lúc trước, hắn còn đang nghĩ, Yêu Vực và Chủ Hắc Ám âm thầm tranh giành Đại Tự Tại Thần Ma Cung, hành động và tham vọng lớn như thế, hắn trơ mắt nhìn vô số ma bảo bị bọn họ cướp đi. Đại quân Ma Biên và trưởng lão Tiên Minh lại còn ở Tiểu Quân Sơn đàm phán hòa bình với bọn họ, bị bọn họ nắm mũi dẫn đi, chuyện này hoang đường tới mức nào. Cho tới hôm nay, hắn mới hiểu được, hóa ra tất cả những điều này cũng không phải là hoang đường...

Bọn họ tới nhanh hơn trong sự tưởng tượng của mình, là vì bọn họ vốn không phải chờ nhận được tin tức do mèo trắng truyền tới rồi mới đến!

Bọ ngựa bắt con ve, hoàng tước ở phía sau!

Chủ Hắc Ám lợi dụng Yêu Vực âm mưu cướp tượng Thần Ma Đại Thiên Uy cùng Táng Tiên Bia, Tiên Minh lại đang chờ Chủ Hắc Ám hiện thân, bọn họ cũng không phải không hay biết gì về chuyện này như mình nghĩ, mà xem Đại Tự Tại Thần Ma Cung thành mồi để câu cá lớn!

Vì thế, bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ.

Không chỉ có ba vị Thánh Nhân tới, còn mời cả bốn chủ thánh địa lớn tới!

Đây là hành động thật sự!
Chương 1557 Bao vây chặt chẽ (1)

- Ha ha, hẳn chỉ có lão hồ ly Dịch Lâu mới có thể bày ra ván cờ này đi?

Nhìn thấy bốn chủ Thánh Địa lớn hiện thân, thiên địa đều ngầm chuyện động. Mà ở trung tâm của thiên địa này, Chủ Hắc Ám im lặng một lát bỗng mỉm cười, lại có thể vô cùng dễ dàng nói:

- Trong thiên hạ này cũng chỉ có Thần Toán hắn mới có thể bắt nạt được ta, làm phiền mấy vị đặc biệt chạy tới, cũng làm cho bản tọa có chút được sủng mà kinh, ta phải đặc biệt khen ngợi Tiên Minh mới được. Trước đây ta chỉ cho rằng các người ngồi không ăn bám, có tiếng không có miếng, hiện tại xem ra đã oan uổng cho các ngươi rồi...

- Tôn chủ không cần khách khí, hư danh thôi, cũng không quan trọng...

Một trong ba vị Thánh Nhân Tiên Minh có dáng người cao gầy, khoác một cái áo bào trắng, đạp lên hư không đi về phía trước, thi lễ với Chủ Hắc Ám nói:

- Tuy nhiên, bây giờ Ma Biên bình yên, thiên hạ một lòng, chính là lúc nên tập trung sức lực trong thiên hạ để chuẩn bị vượt qua kiếp nạn lớn diệt thế cứ ba ngàn năm một lần này. Tôn chủ đầy bản lĩnh, không nên gây tai nạn và rắc rối cho nhân gian, Tiên Minh ta thật sự không thể lại mặc ngươi nữa. Từ khi Tiên Minh ta tra xét được vị trí Đại Tự Tại Thần Ma Cung vẫn án binh bất động, vì muốn câu con cá lớn ngươi...

Chủ Hắc Ám bỗng nhiên mỉm cười, nói:

- Vậy nếu ta không tới?

Một lão già mặc áo bào lam trong ba vị Thánh Nhân Tiên Minh nói:

- Ma Biên đã bị quét sạch, mấy vị bằng hữu cũ Yêu Vực chịu thiệt mấy lần sẽ không dám theo ngươi hồ đồ nữa, cơ hội của ngươi không nhiều, không thể bỏ qua được Táng Tiên Bia, cho nên ngươi nhất định sẽ tới!

Chủ Hắc Ám hơi tò mò, nói:

- Xem ra các ngươi biết ta muốn làm gì?

- Hừ!

Một vị Thánh Nhân Tiên Minh cuối cùng mặc áo bào đỏ cười lạnh nói:

- Chúng ta một lòng muốn trợ giúp nhân gian đối đầu với kiếp nạn lớn, tất nhiên hiểu hơn bất kỳ người nào cách làm nhân gian không vượt qua được kiếp nạn lớn. Cho dù đại phu tài giỏi cũng hiểu giết người thế nào. Hắc Ám Tôn Chủ, ngươi đã không có cơ hội nữa, nhanh theo chúng ta trở về đi. Trên người ngươi có quá nhiều bí mật, chúng ta cũng tiện hỏi ngươi!

Trong lúc bọn họ cũng đồng thời tiến dần về phía trước.

Kiếm Thủ của Tẩy Kiếm Trì, Tiên Hoàng của Cửu Trọng Thiên, Bạch Bào Chiến Tiên của Bát Hoang thành, lão tổ tông đảo Vong Tinh ở Nam Hải mỗi người đều canh giữ một bên.

Trong giây lát, thiên địa này dường như cũng trở nên nhỏ bé.

- Không cùng chí hướng, quan niệm thì không thể hợp tác, ta không có hứng thú với chuyện với chuyện...

Nhưng thấy cảnh tượng như vậy, Chủ Hắc Ám lại không để ý, cười ha ha, bỗng nhiên chộp tay về phía Táng Tiên Bia.

Hắn chộp một cái, pháp lực ầm ầm phát ra, trời đất biến sắc, Phương Nguyên ở bên cạnh hắn, làm sao có thể ngăn cản được?

- Bớt nói nhảm thôi, ngươi đã lộ ra bộ mặt thật của mình rồi!

Nhưng đúng lúc này, trong hư không phía bắc, Kiếm Thủ của Tẩy Kiếm Trì hừ lạnh, không hề khách khí rút kiếm ra.

Một đạo kiếm quang rất đơn giản từ trên chín tầng trời đánh nghiêng xuống.

Một kiếm này nhìn như đơn giản, chỉ giây lát đã đến trước mặt Chủ Hắc Ám. Cho đến lúc này, mây giữa kiếm quang và Kiếm Thủ của Tẩy Kiếm Trì đột nhiên tách ra làm hai, gió cũng tách ra, bụi bặm tách ra, hư không cũng biến thành hai nửa.

Một kiếm này chính là pháp tắc.

Chỉ về phía nào, nơi đó lại biến thành hai nửa!

Cho dù là Chủ Hắc Ám cũng không có cách nào chống đỡ được đường kiếm quang này.

Trong bàn tay hắn chộp tới Táng Tiên Bia có pháp lực liên kết với Táng Tiên Bia, nhưng pháp lực này cũng lập tức bị chém đứt.

Mà hắn đối mặt với một kiếm này chém về phía mình, trong giây lát cũng chỉ có thể lăn người đi.

Một lần lăn này liền lăn vào trong khe nức của thiên địa, cả người biến mất.

Hắn trốn vào Thiên Ngoại, cũng tránh được một kiếm này.

Chỉ là hắn cũng không dám mơ ước Táng Tiên Bia nữa, mà lao thẳng lên không trung, lao thẳng về phía đông bắc, thân hình lúc ẩn lúc hiện, chớp mắt đã đến giữa trời cao. Khi thấy hắn sắp phá tan bầu trời cao, trực tiếp rời khỏi thế giới Thần Ma này!

- Trở lại!

Nhưng đáp lại hắn là Tiên Hoàng của Cửu Trọng Thiên.

Tiên Hoàng của Cửu Trọng Thiên từ phía đông đến, đạp trong hư không và đuổi theo vài bước đã lao đến trước mặt Chủ Hắc Ám, sau đó vượt qua, đường đườngchính chính phát ra hoàng uy cuồn cuộn, chí cao vô thượng, nắm đấm giống như bạch ngọc đánh thẳng về phía Chủ Hắc Ám.

- Ầm!

Đối diện với một quyền này, Chủ Hắc Ám tránh cũng không thể tránh được.

Nếu hắn trốn vào trong khe nứt thiên địa như vừa rồi, vậy ngay cả thiên địa ở đây cũng bị một quyền này đánh nát.

Vì vậy hắn thở hắt ra, cũng đánh một quyền về phía trước!

Hai quyền phong tiếp xúc với nhau, hư không bỗng nhiên nổ tung thành từng mảng, giống như băng trôi vỡ nátnổi trên mặt nước.

Tiên Hoàng của Cửu Trọng Thiên và Chủ Hắc Ám đồng thời lui về phía sau.

- Ầm...

Ba vị Thánh Nhân Tiên Minh nhìn thấy cảnh tượng này, đồng thời chạy tới, vung tay áo, đánh ra ba pháp bảo.

- Ngươi làm loạn nhiều năm, hôm nay cũng nên đền tội đi!

Một cái thước ngắn màu đen bay trên không trung, đánh về phía Chủ Hắc Ám.

Một lò luyện đan màu tím phát ra khói tím cùng ánh lửa chụp xuống đầu.

Một người cầm bút son trong tay viết một loạt chữ lớn trong hư không, mỗi chữ đều là bùa lớn như ngọn núi, trấn áp xuống.

- Ha ha, mấy tên cổ hủ các ngươi không làm được chuyện lớn đâu!
Chương 1558 Bao vây chặt chẽ (2)

Nhưng Chủ Hắc Ám còn chưa kịp thở, đối mặt với tiếng quát chói tai của ba vị Thánh Nhân Tiên Minh lại cười lạnh, còn chưa đứng vững, hắn đã quay người, hai tay đẩy ra ngoài, trời đất lại giống như một cái cối xay bị hắn đẩy xoay nửa vòng, cái thước đen, lò luyện đan màu tím, bùa lớn màu vàng lại bị một chưởng này của hắn đẩy ngược về phía ba vị Thánh Nhân Tiên Minh!

Ba vị Thánh Nhân Tiên Minh đối mặt với một chưởng này đều có chút luống cuống tay chân, mỗi người ứng phó với thần thông mình đánh ra.

Chủ Hắc Ám lại cười to, thân hình lao nhanh, bỏ chạy về phía hướng ngược lại.

- Nhận lấy cái chết!

Nhưng vào giờ phút này, Bạch Bào Chiến Tiên ở phía tây đã phát động thiên mã, trong tay cầm trường thương vội vàng vọt tới.

Một khi thiên mã được phát động lại có tốc độ khủng khiếp khó có thể hình dung, gần như không chờ Chủ Hắc Ám kịp phản ứng, nó đã lao tới trước người hắn. Vào giờ phút này, trường thương trong tay cuốn theo bão cát khắp bầu trời làm thiên địa đông cứng, sau đó một thương lao ngang qua trời cao, mạnh mẽ cắm vào phía sau lưng Chủ Hắc Ám lại xuyên qua trước ngực, cánh tay vừa nhấc lên, đã nâng hắn ở trên đầu trường thương.

Trong thiên địa đột nhiên lại yên tĩnh.

Các yêu tu thấy cảnh tượng như vậy, ai nấy đều khủng hoảng. Chủ Hắc Ám lại bị ba chủ Thánh Địa lớn giết chết như vậy sao?

Suy nghĩ lại, từ sau khi hắn xuất hiện đã gây ra bao nhiêu phong ba, hắn có thể chết như vậy sao?

Nhưng bọn họ còn chưa nghĩ xong, chợt thấy Bạch Bào Chiến Tiên gầm lên phẫn nộ, trường thương rung lên, Chủ Hắc Ám bị hắn chọc ở trên đầu trường thương đột nhiên run rẩy, biến thành một mảnh sương máu, mà sau khi sương máu này nổ tung, lại rất nhanh hóa thành từng luồng khí đen mỏng manh, sau đó chậm rãi tan ra trong thiên địa. Ánh mắt Bạch Bào Chiến Tiên lạnh lùng liếc nhìn xung quanh, quát:

- Đây là giả!

Không cần hắn nhắc nhở, mấy vị chủ Thánh Địa lớn và ba vị Thánh Nhân Tiên Minh đều sốt ruột nhìn quanh. Mỗi người đều thi triển ra thần thông mạnh nhất của mình, đảo qua trong thiên địa này, kiểm tra từng tấc hư không, tìm từng khí cơ.

- Thật là thằng nhóc giảo hoạt, tưởng lão thân không tồn tại sao?

Cũng chỉ trong một hơi thở, lão tổ tông đảo Vong Tình canh giữ ở phía nam đột nhiên trầm giọng quát to, từ trên lưng cá Côn nhảy dựng lên, đầu rồng trong tay gõ mạnh xuống, chỉ thấy trượng đầu rồng này bay thẳng về phía xa.

Từ chỗ thiên địa này đập thẳng về phía một chỗ khác.

Một trượng này của bà ta đập về phía một chỗ không người trong hư không.

Nhưng theo một trượng này đập xuống, khí cơ trong hư không thay đổi, lại giống như nước chảy hiện ra một cái bóng mờ. Đó chính là dáng vẻ của Chủ Hắc Ám. Một trượng của lão tổ tông này đã phong tỏa đường đi của hắn, ép hắn phải quay về trong thiên địa này.

Nhưng người ta không ngờ được, đối diện với một trượng này, Chủ Hắc Ám cũng hạ quyết tâm, đột nhiên tập trung pháp lực và không hề né tránh, cứng rắn dùng lưng nhận lấy một trượng này. Sau tiếng động nặng nề vang lên, gậy đầu rồng nện vào sau lưng hắn, hư không xung quanh hắn chấn động vỡ thành từng mảnh. Cơ thể của hắn cũng lập tức xuất hiện vài vết tích.

- Phụt...

Trong miệng Chủ Hắc Ám phun ra máu tươi.

Lúc máu phun ra, lại có thể thuận thế trở thành một đạo thần thông, mở ra một lỗ thủng trong thiên địa trước mặt hắn. Sau đó hắn mượn lực một trượng này của lão tổ tông đảo Vong Tinh ở Nam Hải, trực tiếp lao qua lỗ thủng ra ngoài, biến mất.

- Càn khôn không cửa đời không đường, không thể ngăn cản ta trốn được...

- Ha hahaha...

- Các vị, sau này còn gặp lại...

Thiên Ngoại mơ hồ có tiếng cười của hắn vọng đến, có chút suy sụp nhưng cũng có vẻ rất đắc ý.

- Đã vào trong lưới, còn muốn chạy trốn à?

Lão tổ tông Nam Hải tức giận, vỗ một cái vào lưng cá Côn, nó bơi vào hư không, lao thẳng về phía lỗ thủng đuổi theo.

Kiếm Thủ của Tẩy Kiếm Trì, Tiên Hoàng của Cửu Trọng Thiên, Bạch Bào Chiến Tiên, và ba vị Thánh Nhân Tiên Minh sau lưng bà ta đều phi thân lên, từng người dùng tốc độ cực nhanh, giống như xuyên qua từng tầng hư không, liên tiếp biến mất trong lỗ thủng mà Chủ Hắc Ám vừa để lại trong thiên địa. Thái độ của bọn họ rất rõ ràng, lần này không bắt được người này, tuyệt đối không qua...

Chuyện xảy ra gần như trong chớp mắt, đám cao nhân này đột nhiên đến, lại đột nhiên đi.

Ngoại trừ khe nứt trên chín tầng trời và ma khí tán loạn trong thiên địa, căn bản không còn bất kỳ vật gì nữa.

Lúc này, người phía dưới vẫn chìm đắm trong nỗi hoảng sợ. Vừa rồi, tuy nhìn mấy đại cao thủ giao đấu rất đơn giản, nhưng thần thông tuyệt diệu, cảnh giới cao, đã làm cho đám người bọn họ muốn cũng không có cách nào đạt tới...

Nhất là Chủ Hắc Ám càng làm cho Phương Nguyên cảm giác áp lực như núi!

Tiếng cười của hắn dường như vẫn vang vọng ở bên tai.

Đối mặt với bốn chủ Thánh Địa lớn bao vây tấn công trong giây lát đó, hắn tránh thoát một kiếm của Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì, tiếp một quyền của Tiên Hoàng của Cửu Trọng Thiên, ép lui ba vị Thánh Nhân Tiên Minh, lại lừa gạt bản thân Bạch Bào Chiến Tiên đã từng trải qua trăm trận chiến, cuối cùng vẫn cứng rắn đỡ lấy một trượng của lão tổ tông đảo Vong Tinh ở Nam Hải, sau đó mượn máu do mình phun ra để thiêu đốt, mở ra một lỗ thủng trong thiên địa, cứng rắn trốn ra Thiên Ngoại...

... Cao!

Nghĩ đến tính toán tinh tế thực lực mạnh mẽ, tâm tính ngoan độc của Chủ Hắc Ám, Phương Nguyên thực sự cảm giác kính phục.

Hắn có lòng muốn đi lên xem trận đại chiến sau đó, bởi vì hắn biết lúc Chủ Hắc Ám trốn đi có hơi đắc ý, nhưng là đắc ý quá sớm. Cho dù hắn ở trong vòng vây chặt chẽ lại thành công trốn ra Thiên Ngoại, nhưng dù sao cũng là đã cố nhận lấy một trưởng của lão tổ tông, bị thương không nhẹ. Ở dưới tình huống như vậy, bất luận hắn dùng cách nào để bỏ chạy, tốc độ đều sẽ bị ảnh hưởng lớn.

Mấy vị chủ Thánh Địa lớn kia sẽ không bỏ qua cơ hội này, nhất định còn có thể đuổi theo đánh một trận ác liệt với hắn, kết quả thế nào còn chưa biết!

Tuy nhiên mình không có cách nào trực tiếp nhìn thấy kết quả này!

Bây giờ tu vi của mình đã không tệ, nhưng vẫn không thể có được tốc độ nhanh như bọn họ!

Ép xuống tâm tư đuổi theo, ánh mắt Phương Nguyên sốt ruột liếc nhìn xung quanh.

Hắn nhanh chóng tìm thấm Táng Tiên Bia ở gần đó.

Tấm bia này đã bị Chủ Hắc Ám chặt đứt liên hệ với thế giới Thần Ma, cũng trở thành vật vô chủ, ai cũng có thể nhận lấy.

Ma bảo chí tôn như vậy, ai cướp được sẽ là của người đó!
Chương 1559 Hóa ra là ngươi (1)

Chỉ vừa liếc mắt, Phương Nguyên đã phân biệt ra được tình hình ở đó.

Tuy Tiên Minh rõ ràng đã phát hiện ra được chuyện trong Đại Tự Tại Thần Ma Cung này, chắc chắn cũng sắp xếp xong xuôi người tới cướp giật ma bảo, nhưng vì đề phòng Chủ Hắc Ám sớm phát hiện, bọn họ tuyệt đối không thể sớm cho quân mai phục ở đây, mấy vị chủ Thánh Địa lớn và Thánh Nhân đều chờ xác nhận Chủ Hắc Ám xuất hiện ở trong Đại Tự Tại Thần Ma Cung, mới từ nơi rất xa thi triển thần thông lớn chạy tới.

Với tu vi của bọn họ, tất nhiên chạy tới nhanh hơn những người khác. Cho nên, cho dù Tiên Minh thu xếp cho những người khác tới đoạt những ma bảo này, cũng cần tốn một khoảng thời gian nhất định. Vào lúc này, Yêu Vực hoặc sứ giả Hắc Ám vẫn có thể đoạt ma bảo, chạy khỏi đây.

Mình đương nhiên không thể để cho bọn họ thành công được.

Lúc hắn nhìn thấy tấm bia này, các vị thiếu chủ yêu mạch và đám sứ giả Hắc Ám xung quanh cũng đều nhìn nó. Dưới khí cơ của bọn họ đan xen, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, cho nên bọn họ hơi do dự, cảnh giác nhìn về phía những người khác.

Sau đó, trong hơi thở tiếp theo, ba bóng dáng nhanh nhất đồng thời lướt qua, vội vàng lao về phía Táng Tiên Bia.

Một người là sứ giả Hắc Ám cao gầy!

Một người là Bàn Sơn Hoang Viên mời được Yêu tổ hiển thánh!

Một người là Phương Nguyên!

...

...

Đối mặt với ma bảo như Táng Tiên Bia, Phương Nguyên tất nhiên không dám chậm trễ, dốc sức lao vọt tới trước Táng Tiên Bia. Chỉ thấy Bàn Sơn Hoang Viên và sứ giả Hắc Ám cao gầy cũng chạy tới, tốc độ lại có thể không chậm hơn mình bao nhiêu.

Hắn lập tức nín thở, tay phải dùng kiếm chém về phía sứ giả Hắc Ám, tay trái kết ấn, đánh từng đạo thần thông về phía Bàn Sơn Hoang Viên.

- Ầm!

Bàn Sơn Hoang Viên vốn có tu vi Nguyên Anh, không phải là đối thủ của Phương Nguyên, nhưng hắn đã mời được Yêu tổ hiển thánh nên thực lực tăng vọt, rất đáng sợ. Đối mặt với thần thông của Phương Nguyên đánh tới, hắn lại có thể chỉ điên cuồng hét lên một tiếng, vung quyền đập tới. Một quyền nặng nề đánh tan thần thông của Phương Nguyên. Yêu tổ mở bàn tay chộp về phía Táng Tiên Bia với tốc độ rất nhanh.

- Cút ngay!

Phương Nguyên phất tay áo, chín con Ly Hỏa Thần Long cuốn về phía Bàn Sơn Hoang Viên, đồng thời bản thân nhào qua.

- Tát luật quả, đảo hải thánh công, kỳ la ngật hồ, ba luân ba...

Nhưng vào lúc này,

Sứ giả Hắc Ám cao gầy chợt ngẩng đầu lên, hắn nói rất nhanh, niệm ra ma âm rất kỳ lạ, tối nghĩa khó hiểu, theo ma âm này vang lên, trong thiên địa xung quanh bỗng nhiên lại có tiếng ma ý cực kỳ nặng nề nhất thời điên cuồng phun ra theo, nó giống như sóng triều đánh từng đợt về phía Bàn Sơn Hoang Viên.

Trong giây lát, Bàn Sơn Hoang Viên phải đối mặt với hai thần thông lớn giáp công, hắn vừa sợ lại vừa giận.

Hắn cũng không dám lấy dùng cơ thể đỡ lấy lực Ly Hỏa, còn cảm giác ma âm do sứ giả Hắc Ám cao gầy đọc lên mơ hồ có ý áp chế mình, cho dù không cam lòng cũng chỉ có thể tạm thời lùi lại, để tránh bị thần thông của hai người này giáp công.

Khi thấy rõ Bàn Sơn Hoang Viên lùi lại, Phương Nguyên và sứ giả Hắc Ám cao gầy này lại vội vàng nhào tới.

Hai người một trái một phải đều ấn bàn tay lên trên Táng Tiên Bia, muốn phát lực kéo Táng Tiên Bia qua lại nhất thời chậm mất.

Phương Nguyên ngước mắt, sát cơ hiện lên và trực tiếp chém tới một kiếm.

Hắn đã từng thấy sứ giả Hắc Ám cao gầy này ra kiếm, biết kiếm đạo của người này rất cao, lại vừa nghe được ma âm người này đọc lên giống như một loại công pháp Ma đạo tối cao, ngay cả mình nghe được cũng cảm thấy kinh hãi, tất nhiên hắn không dám ra tay chậm trễ...

Có lẽ người này là sứ giả đứng đầu trong đám thủ hạ của Chủ Hắc Ám.

Nhưng Phương Nguyên không ngờ được, một kiếm này của mình chém tới, sứ giả Hắc Ám cao gầy lại vội vàng tránh thoát mà không đánh trả, trái lại chợt kéo áo bào đen trên người, khẽ kêu lên:

- Sư đệ Phương Nguyên, là ta đây...

- Hả?

Vừa nhìn thấy mặt của người này, Phương Nguyên hoàn toàn bối rối.

Sau khi áo bào đen được kéo xuống, người kia lại có vẻ thấp hơn rất nhiều, vẫn gầy gõ, mặt ngăm đen, trông có chút lấm la lấm lét, hoàn toàn khác với vẻ nghiêm nghị, trầm lặng lúc khoác áo bào đen lúc này, lúc này người đó tươi cười nhìn Phương Nguyên có vẻ rất thân thiết. Trong lòng Phương Nguyên có cảm giác cổ quái, dở khóc dở cười, cảm giác thế giới này điên đảo rồi.

Giọng hắn bất ngờ lại không biết phải làm sao:

- Tôn sư huynh, sao lại là huynh?

...

...

Người trước mắt không phải ai khác, chính là bằng hữu tốt của Phương Nguyên ở Thanh Dương tông, Tôn Thập Cân, Tôn quản sự.

Dù thế nào Phương Nguyên cũng không ngờ được mình lại gặp bạn tốt mấy chục năm không gặp ở đây.

Tôn quản sự xúc động:

- Không phải ta thì còn có thể là ai chứ? Không phải ta, sao vừa rồi ta còn muốn cứu ngươi!

- Sư đệ Phương Nguyên, ta không muốn nói ngươi, nhưng ngươi học đâu cái tính lỗ mãng, lại có thể ra tay với Hắc Ám Tôn Chủ, ngươi biết tu vi của người ta thế nào không? Ôi lúc đó ta khẩn trương, muốn cho hắn một kiếm lại không dám, không thể làm gì khác hơn là gọi một tiếng ta lại nói sau...

-... Thật may là người của Tiên Minh tới đúng lúc, nếu không ta thật khó xử!

-...

-...

Dường như nhịn quá lâu, Tôn quản sự vừa mở miệng lại giống như tháo cống, nói mãi không dừng.

Vừa có oán giận, lại có lo lắng, còn cảm giác may mắn.

Đến lúc này, Phương Nguyên mới hiểu được, hóa ra lúc Chủ Hắc Ám muốn một chỉ lấy mạng mình, hắn vì cứu mình mới cố ý gọi một tiếng, trước đó mình còn tưởng hắn sớm cảm ứng được một kiếm kia của Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì mới nhắc nhở Chủ Hắc Ám.
Chương 1560 Hóa ra là ngươi (2)

Bây giờ nghĩ lại, với tu vi của Chủ Hắc Ám còn không thể cảm ứng được trước, hắn tất nhiên càng không thể cảm ứng được.

Nhưng cho dù là vậy, hắn còn là nhất thời khó chấp nhận được hiện thực:

- Sao ngươi lại có thể... trở thành sứ giả Hắc Ám...

Tôn quản sự nói:

- Ta không thành sứ giả Hắc Ám, ngươi nghĩ Tiên Minh làm sao biết được tôn chủ ở đây?

- Ngươi là thám tử nằm vùng của Tiên Minh à?

Phương Nguyên thoáng ngẩn người, sau đó hiểu rõ:

- Đây là chuyện lớn mà năm đó ngươi nói muốn đi làm à?

Tôn quản sự cười gượng nói:

- Đừng nói nữa, chuyện lúc đó ta muốn làm không phải chuyện này, sau đó lại biến thành chuyện này thôi!

...

...

Hai người sư huynh đệ nói chuyện, động tác trên tay cũng không chậm. Trong lúc nói mấy câu ngắn ngủi như thế, hai người đã lần lượt giao đấu với Bàn Sơn Hoang Viên, thiếu chủ Bạch Phong tộc, thiếu chủ Đảo Dược tộc, đánh cho một đám lăn lộn...

Đến lúc này, những thiếu chủ yêu mạch kia tất nhiên cũng hiểu rõ đại thế đã mất, hóa ra Tiên Minh đã sớm phát hiện ra kế hoạch của Yêu Vực, thậm chí còn cài thám tử ở bên cạnh Chủ Hắc Ám. Nói vậy Yêu Vực cũng nhanh chóng có thay đổi lớn. Bây giờ trong lòng bọn họ cũng rất bối rối, chỉ muốn nhanh chóng cướp đoạt ít ma bảo lợi hại sau đó chạy trốn. Lúc này, thật ra phần lớn người ở đây đều để mắt tới Táng Tiên Bia.

Chẳng qua hai người Phương Nguyên và Tôn quản sự giữ chặt, bọn họ nhất thời không làm gì được.

Tất nhiên không cần nói tới Phương Nguyên, sau khi hắn luyện hóa Cửu Long Ly Hỏa, thực lực đã tăng mạnh, có thể nói là vô địch trong cảnh giới Nguyên Anh. Bây giờ chín con Ly Hỏa Thần Long bay trong không trung, lại làm một đám thiếu chủ yêu mạch tránh phía xa, trong giây lát căn bản không tới gần được.

Nhưng điều làm cho Phương Nguyên thấy bất ngờ là, thực lực của Tôn quản sự lại có thể cao tới kỳ lạ, hình như mấy chục năm nay không gặp, hắn có tạo hóa khác, không cần nói tới kiếm đạo trên người, ma âm do hắn đọc ra lại là một đạo thần thông rất kỳ lạ, hình như có lực có thể trực tiếp áp chế thần hồn của người ngoài, bây giờ miệng hắn đọc ma âm, kiếm quang trong tay tăng vọt, bản lĩnh toàn thân cuối cùng lại không kém gì mình lúc này.

- Sư huynh quả nhiên vẫn là sư huynh...

Phương Nguyên thầm nghĩ. Tôn quản sự thật sự khiến cho người ta đoán không ra, sau này mình phải cố gắng hỏi hắn cho kỹ mới được.

Mấy chục năm nay hắn rốt cuộc đi đâu, sao lại biến thành thám tử của Tiên Minh, còn lăn lộn thành sứ giả Hắc Ám dưới tay của Chủ Hắc Ám. Vừa nhìn thân phận của hắn, hình như rất quen thuộc với thích khách của Cửu U cung, điều này cũng làm người ta thấy đặc biệt khó hiểu.

- Nhân tộc đáng chết, Yêu Vực ta chỉ muốn cướp một cơ hội quật khởi, các ngươi cũng muốn phá hủy sao?

Vào lúc này, Bàn Sơn Hoang Viên vừa bị ép lui cũng thật sự tức giận.

Trên gương mặt hắn đằng đằng sát khí, hai mắt đỏ như máu. Hắn điên lên, ở lực lượng thân máu của Yêu tổ sau lưng hắn cũng điên cuồng phát động, từng đường máu ý quét ra xung quanh, giống như một trận cuồng phong sương mù lao thẳng về phía Táng Tiên Bia.

- Tôn Ma Nhi, không ngờ ngươi lại có thể phản bội Hắc Ám Tôn Chủ. Ngươi có biết làm vậy sẽ cắt đứt truyền thừa của Cửu U cung ngươi hay không?

Một hướng khác cũng vang lên tiếng hét phẫn nộ. Chỉ thấy một lão già râu tóc hoa râm từ trong Đại Tự Tại Thần Ma Cung chạy đi. Không ngờ đó là Tông chủ Đại Thiên Ma Tông kia. Lúc này lão vô cùng kinh sợ, vừa hét lớn vừa xông về phía Táng Tiên Bia.

Một yêu một ma từ hai bên trái phải vọt tới.

Hai người bọn họ đều là cao thủ, một khi vọt tới, khí cơ đã hoàn toàn ép những người khác.

Đám thiếu chủ yêu mạch xung quanh còn chưa mời được Yêu tổ hiển thánh, lúc này thậm chí không thể tới gần.

- Tôn sư huynh, chúng ta hình như còn chưa từng thật sự liên thủ!

Phương Nguyên nhìn từng tầng sương yêu và ma khí, sắc mặt trầm xuống, khẽ nói.

Tôn quản sự nghe vậy, cũng cười ha ha nói:

- Vậy hôm nay chúng ta lại một đánh một, xem ai giết nhanh hơn?

Phương Nguyên gật đầu, hai người dựa lưng vào nhau, lần lượt chờ đón đối thủ của mình.

Phương Nguyên chờ đón Bàn Sơn Hoang Viên, Tôn quản sự lại sẵn sàng đấu với Đại Thiên Ma Tông chủ, cả hai đều phát ra sát ý mạnh mẽ.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Bàn Sơn Hoang Viên tức giận, hung hăng chạy về phía Phương Nguyên. Thân máu của Yêu tổ phía sau cũng rít gào, bàn tay khổng lồ kết thành một ấn ký, hung hăng đập về phía Phương Nguyên, xung quanh nổi lên cuồng phong đều bị ấn ký này quấy đảo, hình thành vòng xoáy cực lớn.

Dù sao cũng là Yêu tổ được mạch Bàn Sơn bái tế mấy ngàn năm, chỉ đèn nhang ba ngàn năm lại tiêu hao số tài nguyên mà người bình thường lại không thể tưởng tượng được, còn lớn hơn lượng tài nguyên cho bất kỳ tu hành giả nào. Bàn Sơn Hoang Viên vốn chỉ là Nguyên Anh, sợ rằng không có tư cách giao đấu với Phương Nguyên. Nhưng bây giờ hắn mời được Yêu tổ, thực lực phát huy ra lại gần như có thể so sánh với Hóa Thần, yêu khí nồng đậm tới khó tin!

- Ngươi không quen ta nhưng hẳn có biết ta!

Phương Nguyên đón lấy trận cuồng phong hung ác của Bàn Sơn Hoang Viên, cũng trầm giọng quát:

- Hơn ba mươi năm trước, con trai ngươi đã chết ở trong tay ta!

- Ngươi...

Bàn Sơn Hoang Viên nghe được câu này cũng ngẩn người.

Hắn nhìn chằm chằm vào Phương Nguyên, lúc này, khí xanh trên thân Phương Nguyên đã rút đi, sau đó lộ ra hình dáng. Bàn Sơn Hoang Viên tất nhiên nhận ra được gương mặt này. Hắn đã từng ra lệnh cho vô số người đi nghe ngóng xem hình dáng của Phương Nguyên thế nào, ghi nhớ ở trong lòng!

- Lại là ngươi! Lại là ngươi! Lại là ngươi!

Ads
';
Advertisement