Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Chương 1451 Dưới Bát Hoang Thành, Trước Mặt Mọi Người (2)

Hiện tại là lúc Ma Biên cần dùng người, nếu như quả thật tra ra quá nhiều người...

- Phương Thần Tướng Trấn Ma Quan trở về...

Đúng lúc bầu không khí trở nên ngột ngạt, đột nhiên bên ngoài có người thông báo.

Chúng tu trong đại điện giật mình, vội vàng đi ra ngoài, đứng trên tường Bát Hoang thành, từ xa nhìn lại chỉ thấy Phương Nguyên dẫn theo một đoàn người đứng ở trên vân khí, nhanh chóng bay tới, chúng tu nghiêm túc quan sát, phát hiện Phương Nguyên không có bị thương, khí tức không những không uể oải, ngược lại càng thêm sung mãn, nhưng một thân sát khí kia, lại làm cho người ta có cảm giác kinh hãi.

- May mà hắn không bị thương gì, như vậy cũng dễ khuyên hắn...

Người đàn ông áo vải quan sát Phương Nguyên vài lần, nhẹ nhàng thở ra.

Nữ Thần Tướng Mạc Phi Lưu cũng ngưng thần nhìn Phương Nguyên, sau một hồi lâu, mới thấp giọng nói:

- Chưa chắc!

- Phương Nguyên Đạo Tử...

Chúng tu tụ tập ở trước Bát Hoang thành, không nghĩ tới bọn họ lại gặp được Phương Nguyên, thấy Phương Nguyên không việc gì, tự nhiên mừng rỡ như điên, vội vã chen chúc đi tới, cảm xúc trên mặt đều là xúc động, tức giận và một loại cảm giác như bỏ được khối đá lớn trong lòng.

Phương Nguyên thấy nhiều người chờ đợi ở dưới Bát Hoang thành, liền nhẹ nhàng gật đầu với chúng tu.

Hắn không có mở miệng nói chuyện, mà chỉ phất phất tay áo, sau lưng liền có một đám vân khí bay ra, bên cạnh có Thần Tướng tiến lên, lấy ra từng cái đầu người trong vân khí bày trên mặt đất, một tầng lại một tầng chồng chất đi lên, cuối cùng trực tiếp chồng chất thành một cái núi đầu người, mang theo vết máu, hai mắt mở trừng trừng, trên mặt vẫn còn vẻ hoảng sợ, nhìn lên bầu trời...

- Những thứ này... Đều là người hành thích Phương Đạo Tử sao?

- ... Cái này... Cái này đều là Nguyên Anh mà!

Chúng tu còn có thể cảm giác được khí tức Nguyên Anh còn sót lại từ trên những đầu người kia, trong lòng lập tức phát run.

Dù trước đó bọn họ đã nghe được một chút phong thanh, nhưng tận mắt thấy nhiều đầu Nguyên Anh như vậy, vẫn sợ hãi không thôi.

- Tiếp tục!

Gương mặt lão chấp sự Vong Tình đảo lạnh lùng, phất phất tay.

Thế là mấy vị Thần Tướng phía sau lại lấy ra một đám đồ vật, đặt ở phía sau núi đầu người, đây là tám cái mặt nạ còn vết máu loang lổ, cùng một đống phi kiếm không giống bình thường, lập loè hàn quang, không biết đã dính qua bao nhiêu huyết khí.

- Đây là... đồ vật Cửu U cung!

Trong chúng tu Ma Biên, không thiếu người hiểu nhiều biết rộng, nhìn một chút liền nhận ra được, giọng nói cũng hơi run lên.

Chúng tu nghe xong thì càng thêm phẫn uất, từ trước đến nay Cửu U cung tiếng xấu đồn xa, có thể xưng là tà đạo, thế mà cũng trà trộn đến Ma Biên?

Nhất là Ma Biên lại có người cấu kết với bọn họ, ám sát Thần Tướng?

Mặc dù chúng tu Ma Biên nghèo nàn, nhưng đều là người mười phần kiêu ngạo, bởi vì bản thân đóng giữ Ma Uyên, có công lao không phải là những người sinh ra ở đạo thống, lớn lên trong gia tộc tu hành có thể so sánh, càng không cần nhắc tới những thích khách bắt tay với Cửu U cung, cũng chính vì nguyên nhân này, nên khi bọn họ nhìn thấy thích khách Cửu U cung dám đến Ma Biên ám sát Thần Tướng, thì càng tức giận hơn.

Nhưng cho dù như thế, cũng vẫn chưa có kết thúc.

Lão chấp sự Vong Tình đảo phất tay lần nữa, lại có một đám đồ vật được đưa tới.

Lần này rất đơn giản, chỉ là hai cái đầu, một cái ấm trà hư hỏng, một bộ tử giáp dính máu.

Chúng tu xung quanh không nhận ra cái ấm trà và đầu cô gái, nhưng lại nhận ra đầu lão giả và cái tử giáp dính máu kia, có người con ngươi lập tức bị đâm đau đớn, khó có thể tin, đè nén lửa giận kêu lên:

- Đó là Vọng Minh Quan...

- Đường đường là Thần Tướng, vậy mà cũng tham dự ám sát?

Một làn sóng bị cuồng phong quấy lên, lập tức lan ra bốn phương tám hướng.

- Không có khả năng...

Không biết có bao nhiêu người, vô ý thức kêu lên.

Nhưng nhìn qua đống đầu người và bộ tử giáp kia, trong lòng như bị một ngọn núi đè ép.

- Không tốt...

Cổ Thiết trưởng lão, Mạc Phi Lưu, cùng người đàn ông trung niên mặc hắc bào kia thấy thế, sắc mặt đều biến đổi, người đàn ông trung niên mặc hắc bào kia đã ý thức được bầu không khí không tốt, sắc mặt kinh sợ, muốn vội vã tiến lên khuyên can Phương Nguyên thu hồi những thứ này...

Nhưng đúng lúc này, Quan Ngạo ở sau lưng Phương Nguyên đã giơ một cái lồng huyền kim giống như núi nhỏ đi tới, dùng sức ném xuống đất, cái lồng này nặng nề không gì sánh được, bịch một tiếng, chấn động đến mức đại địa rung lên, tạo thành một cái hố.

Một cái đầu người từ trên ngọn núi thủ cấp bên cạnh lăn xuống, dừng lại ở bên cạnh cái lồng huyền kim.

- Cái này không phải là đại sát khí Ma Biên trong truyền thuyết sao...

Có người trong đám người xung quanh nhìn cái lồng kia, liền run rẩy nói:

- ... Cửu Long Ly Hỏa Tráo ư?

Câu nói này vừa truyền ra, xung quanh liền trở nên yên tĩnh.

Loại trầm mặc kia, giống như bị một khối đá đè lên, không thở nổi.

Trong sự trầm mặc đó, giống như ẩn giấu một ngọn núi lửa, một khắc sau sẽ phun trào.

Ở trong sự giận dữ chuẩn bị phun trào này, Phương Nguyên thả lỏng hai tay ra phía sau, từ từ ngẩng đầu quan sát bên trong Bát Hoang thành, rồi đột nhiên lên tiếng hét lớn:

- Lý Thái Nhất, cút ra đây cho ta!

- Cái gì?

Lúc này, trên dưới Bát Hoang thành, từ trưởng lão, đến Thần Tướng, Trận sư, tán tu, bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất, mấy vạn ánh mắt đều nhìn Phương Nguyên, nhất là sau khi nhìn thấy từng cái từng cái chứng cứ về kẻ hành thích, càng khiến cho tất cả mọi người bị sự tàn nhẫn của trận sát cục này kinh động, bị năng lực của người phát động trận ám sát này hù dọa, sau khi bị hù doạ, chính là sự phẫn nộ vô tận, lực lượng này đã tích luỹ đến mức không cách nào áp chế, chuẩn bị phun trào giống như núi lửa!
Chương 1452 Nói Rõ (1)

Phương Nguyên hét lớn một tiếng, kinh động bốn phương!

- Lý Thái Nhất, cút ra đây cho ta!

Trong tiếng hét này ẩn chứa pháp lực, mà lại là nén giận phát ra, nên không có khống chế lực lượng.

Chính vì vậy, âm thanh như sấm, mênh mông cuồn cuộn, vang vọng bốn phương tám hướng tường thành, thật lâu không dứt.

Ánh mắt tất cả chúng tu cũng lập tức ngưng lại!

Lúc này Phương Nguyên gọi tên thái tử điện hạ Cửu Trọng Thiên, tự nhiên dụng ý đã hết sức rõ ràng.

Hoá ra là hắn...

... Thực ra có rất nhiều người nghĩ, người dám bày ra trận đại ám sát này đến tột cùng là ai?

Có không ít người đoán được là thái tử điện hạ Cửu Trọng Thiên, dù sao hắn và Phương Nguyên đều là Đạo Tử thánh địa, lại từng vì chuyện thủ tướng Trấn Ma Quan mà xảy ra tranh chấp, toàn bộ Ma Biên đều biết hai người bọn họ không hòa thuận, đoán giữa bọn họ sẽ có một trận chiến...

... Càng quan trọng hơn là, Lý Thái Nhất có bản lĩnh bày ra sát cục này!

... Vậy mà thật sự là hắn?

Không biết có bao nhiêu người, sắc mặt trở lên nghiêm túc, trong mắt chảy ra vô tận lửa giận cùng sự sợ hãi!

Giận vì hắn đường đường là thái tử tiên triều Cửu Trọng Thiên!

Đạo Tử thánh địa, thân phận chí cao vô thượng, nhất cử nhất động đều được thiên hạ quan tâm, lại có thể làm ra chuyện như thế?

Mà ngay sau đó chính là sợ hãi.

Vừa nghe đến cái tên Lý Thái Nhất, những người ủng hộ tôn sùng Phương Nguyên, nghe nói hắn bị ám sát liền giận dữ, liều lĩnh vọt tới Bát Hoang thành yêu cầu Bát Hoang thành tra rõ chuyện này đều trầm mặc lại...

Phần lớn những người ủng hộ Phương Nguyên đều là tiểu tu sĩ xuất thân hàn môn.

Mà vị thái tử điện hạ này, lại là một trong những người có thân phận cao quý nhất thế gian!

...

...

- Phương Đạo Tử bớt giận...

Phương Nguyên hét lớn một tiếng, thanh âm quanh quẩn trên bầu trời Bát Hoang thành, bốn phương tám hướng trở nên trầm mặc.

Nhưng không đợi bên trong Bát Hoang thành đáp lại cái gì, cách đó không xa, đã có mấy đạo thân hình vội vã chạy đến, tu vi đều không yếu, khí độ hơn người, chính là đám người nữ Thần Tướng Mạc Phi Lưu, Cổ Thiết trưởng lão, bọn họ chạy tới trước người Phương Nguyên, ánh mắt đảo qua đống đầu người và cái Cửu Long Ly Hỏa Tráo đã hỏng trước thành một lượt, rồi trở nên ngưng trọng.

Nhìn thấy mấy món đồ vật đại biểu vật chứng, ngay cả bọn họ cũng cảm giác trong lòng trầm trọng...

- Phương Đạo Tử, nghe nói ngươi bị ám sát, chúng ta đều lo lắng không gì sánh được, bây giờ thấy ngươi không sao thật sự quá tốt...

Nữ Thần Tướng Mạc Phi Lưu đánh giá Phương Nguyên vài lần, xác định hắn không bị thương, thì nhẹ nhàng thở ra, nhưng sắc mặt vẫn không tránh khỏi có chút nghi ngờ, thực sự khó có thể tưởng tượng, lấy tu vi Phương Nguyên, làm như thế nào sống sót được dưới đại sát khí như Cửu Long Ly Hỏa Tráo, nhưng tất nhiên bây giờ không phải thời điểm hỏi chuyện này, cô chỉ ngưng thần hỏi:

- Ngươi gọi tên thái tử điện hạ là có ý gì...

Phương Nguyên không chút thay đổi, chỉ thản nhiên nói:

- Mang lên đây đi!

Lão chấp sự Vong Tình đảo ở bên cạnh phất tay một cái, lập tức có vài vị Thần Tướng, mang theo ba cái đầu đi tới, ném xuống mặt đất, lại là ba cái đầu lâu có khuôn mặt tuyệt vọng, hôm nay Nguyên Anh đã sớm yên lặng, chết đến mức không thể chết lại, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng thần sắc diện mạo ba cái đầu này, không phải ba vị trọng thần đắc lực Cửu Trọng Thiên thì còn là ai, chỉ tiếc thiếu một cái...

Đám người Mạc Phi Lưu có quan hệ không cạn với Cửu Trọng Thiên, đương nhiên sẽ không thể không nhận ra, sắc mặt họ lập tức trở nên nghiêm túc, Phương Nguyên lấy đầu trọng thần Cửu Trọng Thiên và chứng cứ thích khách cùng nhau mang ra, còn chưa đủ rõ ràng sao?

Lão chấp sự ở một bên khẽ quát:

- Có ba cái đầu này làm chứng, chắc Mạc tiên tử cũng biết vì sao gọi thái tử tiên triều đi ra rồi chứ?

Tâm thần Mạc Phi Lưu lập tức run lên, muốn nói gì lại thôi, hai đầu lông mày càng thêm lo lắng.

Cô há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại có chút nói không nên lời, sắc mặt chỉ toàn lo lắng và khó xử.

Lúc này ngay cả Cổ Thiết trưởng lão cũng không biết nói cái gì cho phải.

Thế nhưng đúng vào lúc này, người đàn ông trung niên mặc hắc bào bên cạnh Mạc Phi Lưu, mà Phương Nguyên chưa từng gặp qua, lại bước về phía trước một bước, cúi chào Phương Nguyên nói:

- Phương Đạo Tử, tại hạ là Tần Vô Nhai nhị đệ tử dưới trướng Bạch Bào Chiến Tiên, phụng mệnh sư tôn trấn thủ Bát Hoang thành trong lúc lão nhân gia ra ngoài, việc này rất kỳ lạ, Bát Hoang thành sẽ không ngồi yên không để ý đến, đợi sư tôn trở về, chắc chắn sẽ xin hạ pháp chỉ, để lão nhân gia làm chủ, trả lại ngươi một phần công đạo, nếu... nếu là bây giờ, hành động của Đạo Tử có thiếu sót...

- Hả?

Phương Nguyên không thay đổi sắc mặt nhìn hắn một cái, trên mặt không nhìn ra vui hay buồn.

Lão chấp sự Vong Tình đảo lập tức thay hắn nói chuyện, âm thanh lạnh lùng nói:

- Vậy theo ý kiến tiên sinh, nên làm như thế nào?

Người đàn ông trung niên mặc hắc bào tên Tần Vô Nhai kia hơi nhíu, không để ý tới lão chấp sự, mà nhìn về phía Phương Nguyên nói:

- Ma Biên quan hệ đến an nguy thiên hạ, không thể loạn, bây giờ sư tôn không ở trong thành, Vô Nhai phụng mệnh sư tôn trấn thủ Bát Hoang thành, càng không dám có chút sai sót, sự tình Đạo Tử bị hành thích, mặc dù đáng giận, nhưng cũng không thể vì vậy mà làm loạn trật tự Bát Hoang thành, cho nên xin Đạo Tử kìm chế nộ khí, về Trấn Ma Quan chờ đợi, nếu không càng ngày trước Bát Hoang thành càng tụ tập nhiều người, tình cảnh rối loạn nổi lên, vậy sẽ không dễ thu thập...

Lão chấp sự Vong Tình đảo nghe xong chuyện này, cũng nhìn về phía Phương Nguyên.
Chương 1453 Nói Rõ (2)

Trên thực tế, bọn họ cũng không biết Phương Nguyên trực tiếp đuổi tới Bát Hoang thành tìm đến Lý Thái Nhất là có mục đích gì, chỉ biết trong lòng bọn họ tức giận, lại thêm cách xử lý của hắn trong khoảng thời gian này, nên cực kỳ tin tưởng Phương Nguyên, hết thảy đều do hắn làm chủ.

Muốn làm đến cùng hay hoà thì phải xem ý tứ của hắn.

Lúc này Phương Nguyên từ từ quay người nhìn về phía Tần Vô Nhai, nhíu mày, thần sắc giống như cười mà không phải cười, nhưng khoé miệng lại ẩn chứa một tia tức giận, nói:

- Ta bị người ám sát, đến đây để hỏi cho rõ, ngươi lại bảo ta không nên làm lớn chuyện ư?

Lão chấp sự nghe xong, trong lòng liền hiểu, đây là muốn gây chuyện...

Tần Vô Nhai nghe Phương Nguyên nói xong, lông mày liền không nhịn được nhíu lại, nói:

- Xin Phương Đạo Tử bớt giận, mặc dù trận ám sát này đáng giận, tội danh người hành thích không nhỏ, nhưng dù sao ngươi cũng không sao, chỉ cần để những chứng cớ này lại, sau khi sư tôn trở về, tự nhiên sẽ tra ra rõ ràng, vì ngươi làm chủ, chẳng lẽ ngươi ngay cả chút thời gian này cũng không chờ được, muốn lập tức làm long trời lở đất hay sao?

- Để lại chứng cứ, trở về chờ các ngươi điều tra sao?

Giọng Phương Nguyên trầm xuống, âm thanh lạnh lùng nói:

- Ngươi nói có lý, nếu ngươi thật lòng muốn tra, sự thật đã bày ra trước mắt, nếu ngươi thay mặt trấn thủ Bát Hoang thành, chẳng lẽ không nên bắt Lý Thái Nhất lại, chờ đến khi điều tra xong chuyện này rồi đi xử lý à?

Sắc mặt Tần Vô Nhai lập tức trở nên khó xử.

Nghĩ thầm nếu là người bên ngoài phạm tội, đương nhiên sẽ bắt giam trước, sau khi tra rõ ràng lại nói, nhưng lần này là thái tử Cửu Trọng Thiên...

Không đợi hắn mang lời trong lòng đổi thành câu nói thích hợp, Phương Nguyên đã nói tiếp:

- Nếu như ngươi cảm thấy đó là thái tử Cửu Trọng Thiên, không dám bắt giữ hắn lại, vậy tại sao ta cũng là Đạo Tử Vong Tình đảo, ngươi lại muốn ta trở về trước?

Tần Vô Nhai nhất thời yên lặng, nói không ra lời.

- Vì vậy, các ngươi có thể quản thì quản, không thể quản thì tự ta giải quyết cũng được!

Phương Nguyên nặng nề nói một tiếng, không để ý đến Tần Vô Nhai nữa, thân hình vòng đi qua, đột nhiên thanh âm nhấc lên, ẩn chứa pháp lực, thanh âm hùng hồn truyền khắp trong ngoài Bát Hoang thành:

- Ta vì Ma Biên điều tra địa thế, lại bị người tiết lộ hành tung, tập hợp người ám sát, suýt nữa chết, bây giờ ta may mắn trở về, muốn Lý Thái Nhất đi ra hỏi cho rõ, chẳng lẽ không nên sao?

Sắc mặt Tần Vô Nhai hơi trầm xuống, có chút tức giận.

Mạc Phi Lưu và Cổ Thiết trưởng lão muốn nói lại thôi.

Bọn họ không cãi lại lời Phương Nguyên vừa nói, nhưng vẫn cảm thấy chuyện Phương Nguyên đang làm có chút doạ người

Khiến cho người ta không đoán ra cuối cùng hắn muốn làm gì...

Chỉ là lần này không đợi bọn họ nói cái gì, đột nhiên phía dưới vang lên một trận ồn ào.

- Bất kể là ai, cũng không thể không có lời giải thích về sự tình hành thích!

- Thái tử Cửu Trọng Thiên thì như thế nào, dám làm ra chuyện như thế, thì để mạng lại trả...

Là chúng tu đang trầm mặc phía dưới, đột nhiên lúc này trong số bọn họ có người quát lên, một biến thành hai, hai biến thành mấy trăm, ầm ầm rung động, cuối cùng mọi người cùng nhau vung tay hô to, nhấc lên tiếng gầm vô biên.

Đám người Tần Vô Nhai đều không nghĩ đến tại lúc mấu chốt, những tán tu kia lại có lá gan như này, tất cả đều giật mình.

- Tôn thượng, mạt tướng dẫn người đến hộ giá...

- Ai dám ám sát Thần Tướng Trấn Ma Quan ta?

- Tiểu sư đệ, hai vị sư huynh tới giúp ngươi đánh nhau...

Còn chưa kịp mở miệng trách mắng, đã thấy ở phía tây Trấn Ma Quan, có một đám tiên quân vội vã chạy tới, liếc nhìn lại thì chính là nhân mã Trấn Ma Quan, người cầm đầu là Phượng Ly Trưởng, phía sau có ba vị tuyết nguyên lão ma đi theo, các vị trận sư Thiên Xu môn, trùng trùng điệp điệp, hơn vạn tiên quân chỉnh tề, cưỡi phi mã đạp không bay đến, phần thanh thế kia, thật sự làm cho người ta kinh sợ.

Sắc mặt Tần Vô Nhai đại biến:

- Vậy mà sai khiến tiên quân Trấn Ma Quan...

- Phương Nguyên Đạo Tử có công với Ma Biên, lại bị người ám sát, bất kể là ai, cũng phải giải thích rõ...

Đúng lúc này, trong hư không phía nam cũng có một mảnh người tu hành đen nghịt, có người cưỡi thú, có người đằng vân, có người điều khiển phi kiếm, nhìn một cái, gần như không thấy bờ, không biết mấy vạn người, là đám người tán tu và các loại tiểu môn lúc trước muốn tiến đến Ma Uyên nghênh đón Phương Nguyên, nhưng trên đường đi bị lỡ, bây giờ vội vàng chạy về, những người này có rất ít quan hệ với Phương Nguyên, thậm chí khi phân phối long hồn, bọn họ cũng có ít hi vọng cầm tới, nhưng số lượng lại là nhiều nhất, bọn họ giống như mây đen tràn tới Bát Hoang thành.

Mức độ uy danh, kinh thiên động địa:

- Là ai ám sát Phương Nguyên Đạo Tử, đi ra nói rõ!

Thấy đám đông xúc động phẫn nộ, lòng đầy căm phẫn, bất kể là nữ Thần Tướng Mạc Phi Lưu, Tần Vô Nhai hay là đám người Cổ Thiết trưởng lão, sắc mặt đều biến đổi, bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới bởi vì một câu của Phương Nguyên, mà những Huyền Giáp hàn môn tụ tập ở ngoài Bát Hoang thành, lại điên cuồng như vậy, nơi này chính là một trong bảy đại thánh địa, trung tâm đại quân Ma Biên, vậy mà bọn họ cũng dám đến gây sự?
Chương 1454 Cái Này Cũng Không Quan Trọng (1)

Mà người trong thành kia lại là thái tử điện hạ Cửu Trọng Thiên, một trong những thánh địa khác, tương lai sẽ trở thành thánh địa chi chủ một phương, những hàn môn này lấy cản đảm ở đâu, lại dám đứng trước Bát Hoang thành gọi thẳng tên của bọn họ, muốn hắn đi ra nói chuyện?

Đón nhận những câu hỏi này, ngay cả bọn họ cũng phải ngưng trọng, không biết vì sao.

Đối với bọn họ mà nói, hiện tại Bạch Bào Chiến Tiên không ở trong thành, mà bọn họ cũng không làm chủ được cho hai vị Đạo Tử thánh địa, cho nên quan trọng nhất là phải ngăn chặn loạn thế, Phương Nguyên không chết cũng không bị thương, vậy đã là kết quả tốt nhất, bây giờ nên tranh thủ thời gian khuyên hắn trở về Trấn Ma Quan, ngăn chặn tất cả tình thế, không để cho sự tình mất khống chế, chờ Bạch Bào Chiến Tiên trở về lại làm ra quyết định.

Nhưng Phương Nguyên lại không có ý nghĩ như bọn họ, thái độ cường ngạnh muốn gọi tên thái tử điện hạ kia đi ra.

Mặc dù bọn họ cũng ý thức được, nếu như Phương Nguyên nói là thật, thì trận ám sát này có hơn phân nửa là do thái tử Cửu Trọng Thiên an bài, nhưng cũng không thể để Phương Nguyên cứ như vậy chạy tới cửa, ngộ nhỡ đánh nhau thật, thì phải kết thúc như thế nào?

- Phương Đạo Tử, an tâm chớ vội...

Cổ Thiết trưởng lão hít sâu một hơi, thấp giọng khuyên bảo:

- Đợi thành chủ trở về, lại quyết định!

Mạc Phi Lưu cũng nói:

- Chắc chắn sư tôn sẽ cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng, nhưng hôm nay...

Đối mặt hai người bọn họ khuyên bảo, Phương Nguyên trầm mặc không nói, chỉ nhìn qua Bát Hoang thành.

Mà tiên quân và các lộ tu sĩ từ bốn phương tám hướng tụ tập ở phía dưới, thì càng tức giận, gào thét vào trong thành, điểm này có chút vượt quá dự kiến của Phương Nguyên, nên trong lúc nhất thời cũng có chút cảm giác hơi phức tạp.

Hắn hơi liếc mắt nhìn thoáng qua xung quanh, trong lòng thở dài, sau đó ánh mắt càng thêm kiên định.

Tần Vô Nhai phụng mệnh trấn thủ Bát Hoang thành, cũng là người duy nhất có hy vọng ổn định mọi người, lúc này đã không nhịn được có chút lo lắng, quát khẽ:

- Phương Nguyên Đạo Tử, Bát Hoang thành ta trùng kiến từ ba nghìn năm trước, trấn thủ Ma Biên, thống lĩnh ba trăn nghìn tiên quân, hợp thiên chi hạ không người không tôn trọng, càng không người dám gây chuyện trước Bát Hoang thành, hôm nay ngươi mang lửa giận mà đến, tụ tập chúng tu, chẳng lẽ muốn mở ra cái tiền lệ này?

- Ừm?

Phương Nguyên quay đầu nhìn hắn một cái.

Đây là lần thứ nhất hắn gặp đệ tử thứ hai của Bạch Bào Chiến Tiên, trước đó cũng nghe qua, dưới trướng Bạch Bào Chiến Tiên có bảy tên đệ tử chân truyền, tu vi kinh người, uy chấn Ma Biên, nhưng chỉ quen biết đồ đệ thứ ba Mạc Phi Lưu, lúc này nghe thấy Tần Vô Nhai nói như vậy, đáy mắt lại lóe lên một vòng âm lãnh, không nhìn rõ được tâm tư của hắn, nhưng từ bên trong có thể cảm nhận được một loại dụng ý không hữu hảo...

Những chuyện hắn đang làm đều là trước đó đã nghĩ kỹ, đương nhiên sẽ không cho phép người khác quấy rầy.

- Làm càn!

Không cần Phương Nguyên mở miệng, lão chấp sự Vong Tình đảo đứng ở bên cạnh hắn đã nghiêm nghị quát:

- Nhị tiên sinh, người bị ám sát chính là Đạo Tử Vong Tình đảo ta, người bày ra sát cục này, làm hỏng quy củ Ma Biên chính là vị bên trong kia, bây giờ Đạo Tử Vong Tình đảo ta đã có chứng cứ trong tay, muốn mời hắn đi ra nói rõ, đường đường chính chính, thuận lý thành chương, ngươi lại dám nói Đạo Tử chúng ta đang gây sự?

Tần Vô Nhai nghe vậy cũng tức giận lên, muốn mở miệng.

- Ta biết, lần này làm lớn chuyện ám sát, sẽ chọc ra phiền toái rất lớn!

Lúc này Phương Nguyên nhàn nhạt mở miệng:

- Ngươi vì công cũng tốt, vì tư cũng được, tận khả năng hóa giải chuyện này mới là suy nghĩ trong tâm ngươi, ta một đường tới đây đã thấy rất nhiều chuyện như này, có lẽ rất nhiều người không rõ chân tướng sự tình trên Tuyết Nguyên, nhưng ngươi thân là đệ tử Bạch Bào Chiến Tiên, chẳng lẽ còn không biết? Chỉ tiếc, lần này ta không có ý định chuyện lớn hóa nhỏ!

Hắn bình tĩnh nhìn về phương hướng Bát Hoang thành, thản nhiên nói:

- Nơi này không phải Tuyết Nguyên!

- Mà ta, cũng không còn là tán tu trên Tuyết Nguyên kia!

"..."

"..."

Vừa nói chuyện, hắn vừa tiến lên trước một bước, một thân pháp lực, bừng bừng tăng vọt, tinh khí như lang yên, cuốn lên phong vân đầy trời.

- Lý Thái Nhất, cút ra đây cho ta!

"..."

"..."

Một tiếng quát to kinh thiên động địa, Bát Hoang thành lớn như vậy, cũng bị tiếng hét này chấn động đến ông ông tác hưởng.

Chúng tu chung quanh, cho dù là cảnh giới Nguyên Anh, cũng phải liều mạng bịt kín lỗ tai.

Nhất thời tâm linh rung động, yên lặng vô thanh.

Sau nửa ngày, mới có một tiếng hoan hô nhiệt liệt, giống như bài sơn đảo hải vang lên.

- Cút ra đây...

- Cút ra đây...

- Cút ra đây...

Đó là vô số tán tu tụ tập dưới thành, đang lớn mật theo.

Bình thường bọn họ không dám bất kính như thế đối với Cửu Trọng Thiên, nhưng lúc này ai còn sợ ngươi?

Không nói không trách số đông, lần này nhân số bọn họ cũng rất nhiều?

Dù sao mắng hai câu cũng không mất tiền!

- Lớn mật!

Dưới cảnh tượng hỗn loạn này, rốt cục bên trong Bát Hoang thành cũng có động tĩnh, một mảnh vân khí màu vàng, từ trong thành bay lên giữa không trung, lập lòe mở ra, có thể thấy trong mây có một đám người đứng thẳng, người cầm đầu chính là một Âm Thị vẻ mặt giận dữ, chung quanh có mấy vị thị vệ quan sát bốn phía như lâm đại địch, mà ở giữa bọn họ, là một người đàn ông trung niên mặc áo bào rộng, người này chính là thái tử tiên triều Lý Thái Nhất.

- Bọn trộm cắp phương nào, dám đến Bát Hoang thành gây rồi, làm nhục thanh danh điện hạ ta?

Tên Âm Thị kia thấy một mảnh người đông nghịt, thì trong tâm cũng rất sợ hãi, nhưng vẫn ráng chống đỡ quát to.

- Rốt cục ngươi cũng chịu xuất hiện...
Chương 1455 Cái Này Cũng Không Quan Trọng (2)

Phương Nguyên chắp hai tay sau lưng, từ từ đi lên trước mấy bước.

Không để ý tới cái tên Âm Thị ngoài mạnh trong yếu kia, ánh mắt của hắn chỉ nhìn về hướng Lý Thái Nhất.

Tay áo mở ra, ba cái người đầu bay đến giữa không trung, đây chính là đầu ba vị lão tu Cửu Trọng Thiên, cũng là tâm phúc của Lý Thái Nhất.

Phương Nguyên nói:

- Thái tử điện hạ, người trong thiên hạ này đều biết, ngươi và ta cùng đi Ma Biên, chắc chắn sẽ phân ra cao thấp, trong lòng ngươi và ta cũng biết rõ chuyện này, ta vốn cho rằng cuộc đọ sức giữa chúng ta, chính là quân tử chi tranh, cần phải hợp lễ nghĩa, có lợi cho Ma Biên, nhưng bây giờ ngươi sai khiến tâm phúc dưới trướng, bày ra sát cục, tư dụng trọng khí, tại thời điểm ta giải quyết việc công mai phục ta, là đạo lý gì?

Ánh mắt Lý Thái Nhất hơi đổi, nhìn qua ba cái đầu lâu kia, sắc mặt biến hóa.

Đó đều là trọng thần Cửu Trọng Thiên, đại nhân vật có thể trấn thủ một phương, càng là một trong những thủ hạ thân tín hắn mất một nghìn lăm trăm năm thời gian mới lôi kéo được, vậy mà bây giờ lại biến mất sạch sẽ?

Coi như hắn cũng có chút đau lòng.

Nhưng dù là như vậy, hắn vẫn không có nói chuyện, chỉ giữ vững vẻ trầm mặc.

Tên Âm Thị kia quay đầu nhìn Lý Thái Nhất, muốn lấy chút ám chỉ, nhưng thấy Lý Thái Nhất chỉ trầm mặc, thì cũng khó nói, thể diện hoàng gia không thể mất, nên hắn đành cắn răng một cái, tự mình lớn tiếng quát tháo:

- Chuyện này... Nhất định trong chuyện này có uẩn khúc, nếu ngươi bắt sống bọn họ, để bọn họ trước mặt mọi người nhận tội, thì mới coi như là bằng chứng, thế nhưng... Thế nhưng người đã bị ngươi giết, trong sạch hay không không phải một mình ngươi có thể định đoạt, ta tôn trọng ngươi là Đạo Tử Vong Tình đảo, xin ngươi nói cẩn thận, không thể làm hỏng thanh danh của điện hạ...

Thanh âm sắc lạnh, the thé này quanh quẩn trong ngoài Bát Hoang thành, khiến chúng tu trên dưới thành nghe được cũng phải yên lặng.

- Ngươi... nói năng bậy bạ!

Nhưng cũng chỉ yên lặng một chút, lại nhấc lên sự tức giận càng lớn hơn.

- Cửu Trọng Thiên ngươi ám sát không thành, bị người cắt đầu, đây chính là chứng cứ, ngươi còn muốn cái gì?

- Sự thật đã rõ ràng như vậy, các ngươi còn muốn trối cãi?

- Nơi này là Ma Biên, không phải Hoàng Châu, không thể để cho Cửu Trọng Thiên ngươi một tay che trời được...

"..."

"..."

Từng tiếng gầm thét, nhấc lên sóng lớn ngập trời.

Ngay cả tên Âm Thị kia, cũng bị thanh thế này doạ cho sắc mặt thay đổi, có chút tái nhợt, bờ môi run rẩy.

Nhưng khi hắn quay đầu nhìn về phía Lý Thái Nhất, thì chỉ thấy vị thái tử điện hạ này sắc mặt tái xanh, không hề mở miệng, nên chỉ đành cắn chặt hàm răng, nỗ lực duy trì trấn định, dùng hết sức lực nói:

- Các ngươi đừng có vô lễ, không cho phép người khác nói xấu thái tử Cửu Trọng Thiên ta, chờ Bát Hoang thành chủ trở về, tự nhiên sẽ tra rõ việc này, làm gì đến lượt các ngươi ăn nói bừa bãi?

Câu nói này có chút đạo lý, nên tiếng hét dưới thành hơi trầm xuống.

Uy tín của Bạch Bào Chiến Tiên tại Bát Hoang thành là không ai có thể so sánh, nghe nói chờ ông ta trở về điều tra, thì có không ít người tin phục.

Tần Vô Nhai nghe được lời này, cũng vội vàng mở miệng:

- Nói không sai, việc này đã phát sinh tại Ma Biên, tự nhiên phải do sư tôn ta xử lý, Phương Đạo Tử yên tâm, sư tôn ta sẽ trả lại cho ngươi một phần công đạo, ngươi chỉ cần để lại tất cả bằng chứng ở nơi này, sau đó trở về Trấn Ma Quan, đợi sư tôn ta trở về, ta sẽ tự mình đi mời ngươi, tất nhiên sẽ cho ngươi một cơ hội, đối chất trước mặt thái tử!

- Chờ Bát Hoang thành chủ trở về, cũng tiện để cho các ngươi có thời gian làm rõ đầu đuôi sao?

Đến lúc này Phương Nguyên, mới nhàn nhạt mở miệng:

- Ta đã hiểu, bất kể là chuyện gì, sợ nhất chính là kéo dài, chỉ cần hơi kéo dài sẽ thay đổi, cho nên lần này ta sẽ không cho các ngươi cơ hội chùi sạch sự tình...

Tần Vô Nhai nghe xong lời này, thì giật nảy cả mình:

- Ngươi...

Hắn còn chưa nói xong, Phương Nguyên đã rút kiếm, lướt ra ngoài.

Đám người Tần Vô Nhai đều kinh hãi, bọn họ đã sớm đứng bên cạnh Phương Nguyên, muốn ở thời điểm then chốt ngăn hắn lại, nhưng không nghĩ tới, Phương Nguyên xuất thủ nhanh như vậy, không chờ bọn họ ngăn lại, đã vọt lên phía trên Bát Hoang thành, một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống, mang theo một vòng ý chí không gì không phá, chém vân khí trên trời thành hai nửa, sau đó hướng thẳng tới trước người thái tử Cửu Trọng Thiên.

- Bảo vệ điện hạ...

Chúng tu bên người Lý Thái Nhất, nhìn thấy một kiếm này, thì đều kinh hãi, liều mạng kêu to.

Nhưng thực lực bọn họ có mạnh hơn, cũng chỉ như Cát lão tiên nhân, làm sao đỡ được một kiếm kia của Phương Nguyên?

- Soạt...

Rốt cục vào lúc này Lý Thái Nhất cũng lộ vẻ giận dữ, đột nhiên tay áo rung động, quét bay đám người Âm Thị ra ngoài, sau đó trước người hắn hiện ra một vòng kim quang vàng rực, bên trong có một phương thần ấn, nhanh chóng bay qua đỉnh đầu, ngăn cản một kiếm của Phương Nguyên lại, ấn kiếm đụng vào nhau, trong nháy mắt kim quang nổ tung, kim quang giống như dòng nước, lập tức tràn ngập trên không Bát Hoang thành.

- Bất kể ngươi tin hay không, lần này người làm chủ không phải ta...

Trong nháy mắt kiếm ấn đụng vào nhau, khoảng cách giữa Lý Thái Nhất và Phương Nguyên cũng rất nhất, bỗng nhiên hắn ngước hai mắt huyết hồng lên, nhìn Phương Nguyên quát khẽ.

Phương Nguyên không thay đổi nhìn xem hắn, thấp giọng nói:

- Chuyện này cũng không quan trọng!

Ads
';
Advertisement