Lý Nhiên cố gắng giữ bình tĩnh, hít thở sâu để ngăn sự hoảng loạn trong lòng. Nhưng khi ngẩng lên, cô đã chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng trước mắt. Gã đàn ông bị thương, giờ đây đã trở nên mất kiểm soát, lao tới bắt một cô gái trẻ đứng gần đó làm con tin.
Hắn kề dao sát cổ cô gái, hét lớn: “Đừng lại gần! Nếu không, tao giết nó!”
Nhưng những tên đàn em của Bách Thời Nhiệm chỉ đứng đó, nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng pha lẫn khinh bỉ. Một trong số họ nhếch mép, giọng nói đầy mỉa mai:
“Giết đi! Cái mạng của con nhỏ đó không đáng để bọn tao phải bận tâm!”
Lời nói cay độc đó như giáng một cú đánh mạnh vào bầu không khí vốn đã căng thẳng. Cô gái trong tay gã đàn ông bắt đầu khóc lóc, tiếng thổn thức van xin khiến ai nhìn thấy cũng phải đau lòng.
“Xin tha cho tôi! Làm ơn… tôi không làm gì cả!”
Gã đàn ông càng lúc càng tuyệt vọng khi nhận ra lời đe dọa của mình không hề có tác dụng. Trong cơn giận dữ điên cuồng, hắn hét lên một tiếng, giơ dao lên và đâm mạnh vào lưng cô gái. Lưỡi dao sắc lẹm xuyên qua áo, máu từ vết thương nhanh chóng thấm đỏ.
Tiếng thét đau đớn của cô gái vang lên, rồi cơ thể gầy guộc ấy bị hắn đẩy mạnh về phía sau, va vào một kệ hàng. Các món đồ trên kệ đổ xuống loảng xoảng, rơi vương vãi khắp nơi. Cảnh tượng lúc này thật sự hỗn loạn.
Nhân lúc đàn em của Bách Thời Nhiệm lao vào bắt lấy gã đàn ông, Lý Nhiên lập tức hành động. Cô nắm chặt túi xách, bước nhanh ra phía cửa, trái tim đập thình thịch. Một khoảnh khắc trống trải giữa đám đông là cơ hội duy nhất để cô chạy thoát.
Không chần chừ, cô lao ra khỏi cửa, và ngay khi cô vừa bước chân ra, những người khác trong cửa hàng cũng ùa theo. Tiếng la hét vang vọng khắp nơi, phá tan bầu không khí của đêm tối.
Ngoài kia, xe của Bách Thời Nhiệm vẫn đỗ tại chỗ, bên trong, anh nhấc mắt lên nhìn về phía cửa hàng, khuôn mặt thoáng vẻ suy tư. Anh nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Lý Nhiên chạy ra khỏi đám đông đang hoảng loạn. Anh khẽ nhíu mày, cảm giác lạ lẫm lại dâng lên trong lòng.
Lý Nhiên lao ra khỏi cửa hàng, tiếng la hét phía sau vẫn còn vang vọng. Cô chỉ muốn chạy, chạy thật xa khỏi cảnh tượng kinh hoàng ấy. Được khoảng 50 mét, ánh sáng chói lòa từ đèn pha ô tô phía sau làm cô choáng váng. Cô giơ tay lên che mắt, chớp liên tục để cố điều chỉnh lại tầm nhìn.
“Chuyện quái gì nữa đây?” cô lẩm bẩm, bước chân vẫn không ngừng lại, nhưng sự mệt mỏi bắt đầu xâm chiếm cơ thể.
Đột nhiên, từ phía sau, một lực mạnh mẽ kéo cô lại. Một bàn tay rắn chắc chộp lấy cổ tay cô, kéo giật về phía sau khiến cô loạng choạng, suýt ngã.
“Buông tôi ra!” Cô vùng vẫy, giọng đầy hoảng loạn, nhưng lực kéo quá mạnh.
Khi cô quay đầu lại, ánh mắt của cô gặp ngay ánh mắt sâu thẳm, lạnh lẽo nhưng quen thuộc. Là anh. Người đàn ông đó. Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, cả hai như đông cứng lại.
Lý Nhiên cảm giác mọi thứ xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh. Trong đôi mắt của anh, có gì đó khó tả vừa lạnh lùng, vừa trầm tĩnh, nhưng lại phảng phất chút gì đó như sự tò mò, xen lẫn một tia cảm xúc mơ hồ mà cô không thể định nghĩa.
“Chạy đi đâu?” Giọng anh trầm thấp, rõ ràng, nhưng không có ý trách móc.
Cô không đáp, chỉ mở to đôi mắt nhìn anh. Sự sợ hãi, bất ngờ, và mâu thuẫn trong lòng khiến cô đứng chết trân tại chỗ.
“Tôi… tôi không liên quan đến mấy người!” Lý Nhiên lắp bắp, cố rút tay lại, nhưng không thể.
Bách Thời Nhiệm cúi đầu nhìn cô, môi nhếch lên một nụ cười nhạt. Cô thấy rõ sự nguy hiểm trong con người này.
Bách Thời Nhiệm không nói gì thêm, nhưng lực trên tay anh lại vô thức siết chặt hơn. Cổ tay nhỏ bé của cô không chịu nổi sức mạnh từ một người đàn ông trưởng thành. Lý Nhiên cảm giác như xương cốt của mình sắp vỡ ra.
“Đau… buông ra…” Cô rên lên yếu ớt, giọng lạc đi vì sợ hãi. Nước mắt bắt đầu trào ra, lăn dài trên khuôn mặt tái nhợt.
Những hình ảnh kinh hoàng từ những ngày qua: máu, tiếng hét, ánh mắt đáng sợ của gã đàn ông kề dao vào cổ cô gái trong cửa hàng tất cả như một cơn ác mộng quay lại rõ nét trong đầu cô.
“Tôi… tôi không làm gì cả… xin anh…” Cô lắp bắp, giọng run rẩy. Cả người cô lúc này mềm nhũn, như một con chim nhỏ bị mắc kẹt giữa móng vuốt của thú săn mồi.
Bách Thời Nhiệm dừng lại, đôi mắt vốn lạnh lùng thoáng dao động khi nhìn thấy nước mắt của cô. Anh không nghĩ mình đã siết tay cô mạnh đến thế, nhưng cũng không buông ra ngay lập tức.
“Đừng khóc.” Giọng anh trầm xuống, có chút không kiên nhẫn nhưng cũng xen lẫn gì đó như một mệnh lệnh.
Lý Nhiên càng hoảng loạn hơn, đôi mắt đầy nước ngước lên nhìn anh, không hiểu sao lời nói của anh làm cô càng thấy bất lực.
“Tôi… tôi chỉ muốn yên ổn, anh buông tôi ra… làm ơn!” Cô nghẹn ngào, giọng run run như van xin.
Bách Thời Nhiệm nhìn cô một lúc lâu, rồi cuối cùng cũng từ từ nới lỏng tay. Nhưng anh không rời đi, ánh mắt vẫn dán chặt lên người cô như một con dã thú đang chờ thời cơ, khiến cô không dám động đậy.
Anh cất giọng, khẽ nhưng đầy quyền uy: “Đừng xuất hiện ở những nơi không dành cho em.”
Câu nói của anh cứ văng vẳng trong đầu cô, như một lời cảnh báo, nhưng lại mang theo chút gì đó khó hiểu, khó đoán. “Đừng xuất hiện ở những nơi không dành cho em.” Những nơi đó là nơi nào? Tại sao cô phải tránh? Cô chỉ là một cô gái bình thường, sống một cuộc sống vốn dĩ đơn giản, nhưng từ khi mọi chuyện xảy ra, tất cả dường như đã bị đảo lộn hoàn toàn.
Cô chỉ muốn trở lại với những ngày đơn giản, nơi mà mối lo duy nhất là bài kiểm tra cuối kỳ hay những lời trêu chọc của bạn bè. Nhưng giờ đây, cô cảm thấy bất an, như thể có một đôi mắt luôn dõi theo, một bóng đen luôn rình rập sau lưng.
Lý Nhiên không biết phải làm gì. Cô không thể chia sẻ chuyện này với ai.
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ phía xa, phá tan sự im lặng của màn đêm. Ánh đèn xanh đỏ lập lòe từ xa như tia hy vọng cứu rỗi lấy cô khỏi chuỗi sự kiện đầy nguy hiểm. Lý Nhiên dừng lại, hít một hơi thật sâu, định quay đầu về phía ánh sáng đó để tìm kiếm sự giúp đỡ.
Nhưng cô chưa kịp bước đi thì cổ tay lại bị siết chặt. Một lần nữa, lực kéo mạnh mẽ của anh khiến cô mất thăng bằng.
“Lên xe.” Giọng nói kiên định của Bách Thời Nhiệm vang lên bên tai, không để cô có quyền từ chối.
Cô cố vùng vẫy, phản kháng, nhưng sức lực của cô hoàn toàn không thể so sánh với anh.
“Buông ra!” cô hét lên, giọng nói run rẩy xen lẫn sự hoảng loạn. Nhưng anh hoàn toàn phớt lờ kéo cô thẳng về phía chiếc xe.
Bị ép lên xe, cô gần như gục ngã trên ghế, ánh mắt vẫn ngó ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng xanh đỏ ngày một rõ ràng hơn. Cô biết mình nên hét lên, cầu cứu, nhưng đôi mắt lạnh lùng và cử chỉ dứt khoát của anh khiến cô khựng lại.
Cô ngồi yên, cảm giác như cả thế giới ngoài kia đang rời xa mình. Mùi thuốc nhàn nhạt phảng phất trong không khí khiến cô khó chịu, hắt xì vài cái liền.
“Lần này là chuyện gì nữa đây?” Cô lẩm bẩm trong đầu, bàn tay vô thức nắm chặt vạt áo, như thể đây là điều duy nhất cô có thể kiểm soát được trong tình huống này.
chưa kịp ổn định hơi thở, thì Bách Thời Nhiệm cũng mở cửa xe và ngồi xuống ngay bên cạnh. Không khí trong xe bỗng trở nên ngột ngạt, vừa vì sự im lặng nặng nề, vừa vì mùi thuốc vẫn thoang thoảng từ anh.
Qua lớp kính xe, cô thấy một chiếc xe cảnh sát đỗ sát cạnh xe họ. Một cảnh sát bước xuống, ánh mắt liếc nhìn vào trong xe nhưng nhanh chóng chuyển hướng khi Bạch Phong - người trợ lý trung thành của Bách Thời Nhiệm, bước ra từ phía bên kia.
Bạch Phong tiến thẳng đến tên cảnh sát, vẻ mặt bình thản nhưng giọng nói lạnh lùng. Từ tay áo, cậu lấy ra một sấp tiền mệnh giá lớn nhất, đưa đến trước mặt viên cảnh sát.
“Biết làm gì rồi chứ?”
Tên cảnh sát thoáng giật mình, nhưng khi nhìn thấy số tiền, ánh mắt hắn lập tức sáng lên, như một con thiêu thân thấy ánh lửa. Hai tay hắn run run giơ lên nhận lấy tiền, gật đầu lia lịa: “Vâng, vâng, tôi hiểu rồi! Không có ai thấy gì cả, tôi sẽ xử lý đám người hiếu kỳ kia.”
Lý Nhiên nhìn cảnh tượng đó mà cảm thấy lạnh sống lưng. Trước giờ, cô chỉ biết đến những khía cạnh bình thường, đôi khi có phần đơn giản của cuộc sống. Thế mà giờ đây, ngay trước mắt cô, đồng tiền lại dễ dàng khiến một người đại diện pháp luật nhắm mắt làm ngơ.
Cô nghiêng đầu nhìn Bách Thời Nhiệm, đôi mắt đầy cảnh giác.
“Anh rốt cuộc là ai?” Cô tò mò hỏi anh, nhưng những câu hỏi khác cứ xoáy sâu trong đầu cô, khiến lòng cô rối bời không yên.
Trong khi đó, Bách Thời Nhiệm chỉ dựa lưng vào ghế, ánh mắt vẫn giữ vẻ bình thản, như thể tất cả chỉ là một thói quen quá đỗi bình thường.
“Bách Thời Nhiệm” Anh nói mà không nhìn cô, giọng vẫn thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra.
Bạch Phong ngồi ở ghế lái, tay điều khiển vô lăng, nhưng đầu óc lại như đang lạc vào một mê cung suy nghĩ. Từng câu nói giữa Bách Thời Nhiệm và Lý Nhiên lọt vào tai cậu, rõ mồn một như những lời chất vấn trong chính lòng mình.
“Đại ca thực sự quan tâm cô gái này sao? Ngay cả họ tên của mình cũng tự nói ra…”
Đối với Bạch Phong, đó là điều gần như không thể tin được. Suốt bao năm theo Bách Thời Nhiệm, chưa một lần cậu thấy anh tiết lộ thông tin cá nhân một cách dễ dàng như vậy. Trong giới xã hội đen, danh tính là bí mật, càng ít người biết càng an toàn. Nhưng bây giờ, chỉ vì một cô gái, anh lại tự phá vỡ nguyên tắc của chính mình.
Cậu đấu tranh tư tưởng, ánh mắt thi thoảng liếc qua gương chiếu hậu để quan sát biểu cảm của cả hai người ngồi ở hàng ghế sau. Bách Thời Nhiệm vẫn giữ vẻ lạnh lùng, còn Lý Nhiên thì rụt rè, sợ hãi như một chú thỏ con vừa lạc vào rừng.
“Chuyện này không đúng… Không phải phong cách của đại ca.” Bạch Phong nghĩ thầm, nhưng cậu biết rõ mình không nên xen vào. Nhiệm vụ của cậu chỉ là đưa Bách Thời Nhiệm trở về an toàn, không phải đặt câu hỏi về quyết định của anh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất