Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi (FULL)

 

Nguyệt Vệ rất sợ hãi, phản ứng của hắn ta cũng nhanh, muốn ra tay lần nữa nhưng một miếng lệnh bài đã giơ lên trước mặt hắn ta. Hắn ta là một trong những cận vệ thân cận của Lệ Tử Mặc nên đương nhiên hắn ta biết lai lịch và tác dụng của lệnh bài này. 

Lệnh bài Đế quân, thấy lệnh bài như thấy Đế quân. 

Nhìn thấy tình trạng của Lệ Tử Mặc, Ưng sợ hãi chạy đến cạnh giường, Ưng không chút nghĩ ngợi muốn bế Lệ Tử Mặc lên, nhưng lúc đấy hắn ta cũng phải sững sờ. 

Vẻ mặt Thần y sốt ruột, đứng bảo vệ chặt chẽ trước giường, hét lên: “Bây giờ Đế quân không thể di chuyển!” 

Giọng Tần Phong Hi rất lạnh lẽo, khí thế trong giọng nói vọng vào tai khiến hắn ta cảm thấy áp lực: “Nguyệt Vệ, bây giờ ta không thể giải thích quá nhiều với ngươi, lập tức kể lại chuyện đã xảy ra cho ta biết.” 

Nguyệt Vệ nhíu mày nhìn lệnh bài trong tay nàng, đây đúng là lệnh bài Đế quân, nhưng bây giờ mắt Đế quân nhắm nghiền nhìn như đang ngất xỉu, ai biết được có phải nàng đã tìm được trên người Đế quân không? 

Trong lúc do dự, một giọng nói yếu ớt nhưng cũng bình tĩnh vang lên từ trên giường: “Nói đi.” 

Đế quân vẫn còn tỉnh táo! 

Nguyệt Vệ và Ưng Vệ lập tức mừng rỡ nhìn về phía Lệ Tử Mặc trên giường, nhưng vẫn thấy hắn đang nhắm mắt. 

“Chủ nhân! Ngài sao rồi?” Hai người rất sốt ruột. 

“Bây giờ chỉ có ý thức của hắn là còn tỉnh táo, cơ thể không thể cử động được, ngươi có chắc là muốn kéo dài thời gian nữa không?” Tần Phong Hi lạnh lùng nói. 

“Nguyệt không dám!” Lúc này Nguyệt Vệ không còn nghi ngờ nữa, lập tức nói: “Sau ngọn núi ở khu nhà lao có người đột nhập, có tổng cộng ba mươi sáu người đột nhập, không rõ thân phận, công phu cao cường, bên phía Hoa Kiến Công không ngăn cản được, Tầng Đình Minh đã dẫn quân đến, Nguyệt ra lệnh cho bốn tổ Giáp Ất Bính Đinh bảo vệ điện nhất trọng và điện nhị trọng. 

Ám vệ của Lệ Tử Mặc bảo vệ một mình hắn, nhưng Tứ Vệ thêm cả bốn tổ thị vệ có thực lực mạnh mẽ Giáp Ất Bính Đinh, tổ Giáp là mạnh nhất, nhưng nghe nói lần trước 

đi tìm hoa Mê Chi đã khiến tổ Giáp tổn thất nặng nề, nàng không biết bây giờ tổ Giáp còn bao nhiêu người. 

Từ trước đến giờ điện nhất trọng và điện nhị trọng do binh lính của Tầng Đình Minh canh gác, nhưng bây giờ kẻ địch xông đến lại mạnh như thế, muốn ép Tằng Đình Minh đến chi viện cho khu nhà lao, vậy thì điện nhất trọng và điện nhị trọng chỉ có thể để bốn tổ Giáp Ất Bính Đinh bảo vệ, trong điện Cửu Tiêu vẫn có mấy người không thể không bảo vệ. 

Điều Nguyệt Vệ và Ưng Vệ lo lắng chính là trong điện tam trọng này chỉ còn ám vệ bảo vệ, bây giờ chủ nhân lại đang bị như này, lỡ như đối thủ còn có kế khác thì sao? 

“Các ngươi đến đây để làm gì?” Tần Phong Hi nhận ra trước đấy Nguyệt Vệ đại nhân có chuyện muốn bẩm báo. 

Nguyệt Vệ nhìn nàng nói: “Thân phận của Tuyết đặc biệt, kẻ địch sẽ đến tấn công khu nhà lao trước, Nguyệt muốn xin Tần cô nương ra lệnh, có thể ra lệnh đưa Tuyết đến điện tam trọng để bảo vệ nàng ấy an toàn trước được không?” 

Bây giờ bọn họ vẫn chưa biết những người kia đến đây vì ai hay nhằm vào thứ gì, nhưng kẻ địch đều biết Tứ Vệ của Phá Vực, nếu để bọn họ vào khu nhà lao nhìn thấy Tuyết, lúc này Tuyết còn đang bị thương nặng, lỡ như bị bọn chúng bắt hay giết thì đấy chính là một sự sỉ nhục đối với Phá Vực. 

Tần Phong Hi cũng biết điều này, tuy nàng không có chút thiện cảm nào với Tuyết Vệ, nhưng nếu để nàng ta xảy ra chuyện trên địa bàn của mình thì sẽ rất mất mặt, bây giờ Lệ Tử Mặc đã đưa cho nàng lệnh bài của hắn, đương nhiên nàng sẽ phải bảo vệ thể diện của hắn. 

Nghĩ vậy, nàng lập tức nói: “Ta cho phép! Nguyệt Vệ đại nhân tự đi làm chuyện này đi.” 

“Tạ ơn Tần cô nương.” Nguyệt Vệ liếc nhìn Lệ Tử Mặc, trong ánh mắt lộ ra sự lo lắng: “Chủ nhân ngài ấy... 

“Giao chủ nhân cho ta đi, những chuyện tiếp theo ta sẽ giao cho Ưng, ngươi đi đi.” Tần Phong Hi nói. 

Nguyệt Vệ gật đầu, nhanh chóng chạy đi. 

“Cổ độc của chủ nhân tái phát à?” Ưng trầm giọng hỏi thần y. 

Thần y lắc đầu: “Để quân bị trúng chú thuật Tây Cương.” 

“Cái gì?” Ưng nghe thấy thế thì sợ hãi, sau đó là tức giận: “Sao lại thế được!” 

Trong suy nghĩ của hắn ta, buổi chiều Đế quân mới trúng chú thuật, bởi vì trước đấy hoàn toàn không có chút dấu hiệu nào, nhưng hôm nay Lệ Tử Mặc vẫn luôn ở trong 

điện Cửu Tiêu, sao lại trúng chú thuật Tây Cương được? 

Lẽ nào trong điện Cửu Tiêu có người lẻn vào? Hơn nữa còn có thể đến gần Lệ Tử Mặc? 

Hàng lông mày rậm của Ưng nhíu chặt, quỳ một chân trước giường, khoé mắt hắn ta hơi đỏ, nhìn Lệ Tử Mặc, giọng điệu đầy đau đớn: “Chủ nhân, tất cả là tại thuộc hạ vô dụng!” 

“Đứng dậy đi.” Lệ Tử Mặc vẫn luôn tỉnh táo, hắn lại cố nói một câu. Ưng hiểu ý của hắn, hắn muốn nói hắn không trách bọn họ, bảo hắn ta đứng dậy. Hắn ta vội vàng đứng dậy, nắm lấy cổ áo thần y: “Sao vẫn chưa cứu chủ nhân đi?” 

eyJpdiI6IlViTXZxdks5YVFNSnAzQ0VnQzRoTGc9PSIsInZhbHVlIjoiSDJtYmRaYUFvNlRnYWd6V2JQUXd4QWpKK0JxdVJRT1A3RjJyMURSVmFaemhSZEVxTmlKU25HblwvQlk5UFdtWnZEekpsdXFwUGUxQXQ1YWtnYmM0WEpDc0MrUjlpalZ1dkplOUNpc01FRWoxTHBndjJLRVZnNFNCTXljc1V1bWhaNm9CNFlOeFlwV1ZRejZuOGlaYklOUGo1eFhINkRXbmx1K0ptejJ6SlQzRT0iLCJtYWMiOiJhZWJjYThiMjRmN2Q2NGZkY2ViMjAzNGZlZjYxZWMxZDM0YmI0YjBjZjllZWYyY2UyZGVmMWFmZGFlOWVjNjYwIn0=
eyJpdiI6IlJhMHowTzlid01cL1JtWVozcUJQVGdBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImhHK21yY2J0M0I1NzVhYnZNXC9vanBcL3J0czJtRCtEZEdaS3JudXlnd0Jtem1FMjNIVUpBeDRkdFF6aW5ZTnpyS2xvK0R5NFNcL09EUzk2R0J2bDFBS2xoNlRHSDhDTTErenJINklVWWl3UGI3ZXh5WEhxT2kxM2xHVDZPdzUzcnNNbXJRQnVucXRQb1U0N0haUmExQU9SWWpwbXJ4cjlqYVRYMDZNZ3hVeXpKa2JaNVFoZzErXC9sV3BqODVVSkFydUVSR2c2Vm5pWmxNZWFHM05GMk1mTzhDaEVDU01zYVBnVTJCNEJnQlZwc2N0eVRMdXhkdGE0ZkVIOEF4SXdMRHdFeWgyRXMxKzJQbXJFXC91cjNESndcL3NxR2NQM1B2WWZ6S1FCajIwM0xtUFBwUGl0bFU1Tkpsc051SFNDMm4yZU9GOFwvR1d5aHFrbEhUZUIydHNTUzRXdVRZMjZJdWlWTHFOWkJ6KzNpcElubDYzeXA2NmJUYW5pVXdhYmIxZ0V6YUZ2dEFkSDRYYmdiM1NIakRJMkM2RFozSVFnRjh4YzN6VkNJVUpOM1RCMDBVcWNsOEJMdVlIKzNGaFcrZlVXRlJTN0lZcnBVdHlSWnNOb1FaNmNVYlVWbUYwNnB0bUwzQTA5eGszYzN2NkVPa2c0ZGE2NlNSc0xJRUljeWhIalExRUFKZzh1QjJLRWgyQVdwZTR4NExDUUM5dk9na01tZlRzMjNpMit2SFRKVmRVS1oyVjlYU2orMlFXeStZZXB1cDRMb1MrWlRwTVI3RFlNOWV0cWlZREc2M0hGUlwvMkZFdHdxbEpueDFEUFFsXC9TN1c4T3AxNVJwTDI4a05CQit6d0lzUFM4S2h1aG5QXC9IWGh4WUVySCsxSDhKR2pyWWlDeEJKSTQxMzMwMmZVUUwrWmlYeEFIblwvOFJCUlNSXC9hbys1Z3hobzZYSWVBcUtIUG5MbUlGbTNjOXF2aVhQY2t2c0tBMkJaZVlaSWNqTE5tWFhKRXdZaE9jd3ExdE14SmVtSUR5aFYxMzRYWmE0bDJHOHNLaDd3QWVaVWRmVUNyZG1RdWd5TlpUbTZzV0VmTjcrR2lNR1dMdXlSKzFRU0ZNTlN2UHY4ZE1KTmh4Q2tZRWlXekxhcVNBPT0iLCJtYWMiOiJlZGYxZWFlNDE4ZGE3OWMyMDk0ODQ1OGE2YjVlYzNkMDE0NGY3MzJiMDQwMjg2OWZhM2QwMTNjY2RjYzVkYzFmIn0=

“Chủ nhân đúng là được người ta sủng ái thật đấy, bây giờ trong cơ thể ngài ấy có đủ từ độc, cổ đến chú, ba loại này còn thiếu một loại nữa là đủ để gom một bàn chơi mạt chược trong người hắn rồi.” Trong bầu không khí này, Tần Phong Hi lại bật cười.

Ads
';
Advertisement