Hoa Thống lĩnh phụ trách tổ ty hình của Phá Vực, bình thường y rất hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác, cả ngày chỉ ở trong ngục để nghiên cứu những hình phạt
tra tấn. Tính cách quái gở, chẳng mấy khi mở miệng nói chuyện, lại càng ít uống rượu tâm sự với bạn tri kỷ. Sắc mặt lúc nào cũng lạnh tanh không chút cảm xúc, nhìn ai cũng như muốn bắt người ta đi hành hình tới nơi, đã lầm lì rồi còn nguy hiểm dị thường. Thế nên là, ngoài Lệ Tử Mặc bị người trong điện Cửu Tiêu sợ nhất ra thì người còn lại chính là Hoa Thống lĩnh.
Hơn nữa việc Hoa Thống lĩnh phụ trách chấp chưởng tổ ty hình không phải chuyện đùa. Đã từng có không ít kẻ trà trộn vào Phá Vực hoặc muốn đến ám sát Lệ Tử Mặc, một khi rơi vào tay y đều không thể gắng gượng được, y được xưng là có thể moi được tin từ những tên tử sĩ cứng đầu nhất.
Thủy lao rắn nước này thực ra cũng là kiệt tác của y. Con mắt giám sát là do y thiết kế, trong lỗ còn kẹp ngọc lưu ly được mài giũa cẩn thận có thể mở rộng tầm nhìn và nhìn rõ tình hình ở phòng giam bên cạnh, đồng thời cũng rất kín đáo.
Ấy thế mà bây giờ một cô nương mới chỉ vào đây được nửa canh giờ đã phát hiện ra con mắt giám sát này, y không khỏi đứng bật dậy.
“Ngươi nói thật không?”
Thị vệ lau mồ hôi lạnh đổ ròng ròng do vừa bị Tần Phong Hi dọa: “Thuộc hạ chắc chắn, nhìn nàng ta như thế rõ ràng là đã phát hiện ra cái lỗ đó.”
“Thái độ của nàng ta sau bước vào thủy lao rắn nước như thế nào?” Hoa Thống lĩnh lại hỏi.
“Cứ đứng thẳng băng trên cột đá thôi. Nàng ta nhắm mắt, không làm gì cả, đứng bất động, bình tĩnh vô cùng”
“Nhắm mắt lại? Bình tĩnh vô cùng? Chẳng phải bảo nàng ta là một thị nữ, không có võ công gì sao?”
“Dạ, nhưng mà.” Thị vệ cũng không biết phải nói sao, bởi vì nhìn Tần Phong Hi thực sự rất giống thị nữ. Vẻ ngoài yểu điệu, dáng dấp xinh đẹp. Thế nhưng không ngờ là từ sau khi bước vào thủy lao rắn nước, nàng không những không la hét như những người khác mà thậm chí còn giữ nguyên được tư thế đứng trên đó. Hắn ta còn chưa nhắc tới việc chứng kiến ánh mắt Tần Phong Hi nhìn mấy con rắn nước đầy khinh bỉ. Đúng vậy đấy, khinh bỉ chứ không phải sợ hãi.
“Hay đấy, ta phải đi xem thử mới được.” Hoa Thống lĩnh vuốt cằm rồi bước ra ngoài.
Dĩ nhiên là y sẽ không tiến thẳng tới buồng giam của Tần Phong Hi, thay vào đó là tới buồng giám sát ở bên cạnh. Hoa Kiến Công đi tới trước con mắt giám sát rồi dí mắt vào đó, nhìn thấy người phụ nữ đang đứng trên cột đá.
Nàng rất trẻ trung, tuổi tác cùng lắm chỉ mới tròn đôi mươi. Thứ người khác ấn tượng đầu tiên chắc là gương mặt của Tần Phong Hi, nhưng y lại để ý tới đường cong yểu điệu của nàng. Mặc dù nàng đang đứng ở một nơi như này, dưới chân là một hồ nước đầy rắn nước bò ngoe nguẩy nhưng dáng đứng lại rất thoải mái. Cơ thể thả lỏng, vai đứng thẳng, eo bị dây trói lại càng toát lên đường cong lả lướt quyến rũ. Dáng đứng như thế này, đừng nói với y là trời sinh có được, bởi chỉ có người luyện võ quanh năm mới có thể tu luyện được đường cong uyển chuyển tuyệt đẹp như thế thôi. Chỉ cần nhìn thôi cũng có thể cảm nhận được sự dẻo dai và linh hoạt của cơ thể này!
Vậy nên, y đoán cô gái này hẳn đã phải trải qua nhiều năm rèn luyện. Tất nhiên là chưa thể chắc chắn được có phải là luyện võ hay không, bởi vì vũ giả cũng có thể tu luyện được như thế. Vũ đạo cũng là một cách để rèn luyện thân thể.
Nhưng nhìn dáng vẻ bình tĩnh này của nàng thì chắc không thể đơn giản là vũ giả được?
Thực ra Tần Phong Hi cũng muốn tỏ ra sợ hãi, nhưng ngẫm nghĩ một hồi lại đành bỏ cuộc. Muốn giả vờ phải giả vờ suốt mười ngày, đứng ở cái chỗ bé bằng bàn tay này mà muốn tỏ ra hoảng sợ thì chắc nàng phải cố gắng lắm mới run chân run tay khóc thút thít được, thế này còn khó hơn cả việc truy đuổi một tên trùm buôn thuốc phiện trong rừng mưa nhiệt đới nữa, thôi thì đành từ bỏ. Để giả vờ mà khiến mình mệt mỏi thì thà không làm còn hơn.
“Này, người ở đằng kia, ngươi đã nhìn đủ chưa? Chi bằng mời ta ra ngoài ăn cơm mà để nhìn tận mắt đi.”
Hoa Thống lĩnh nghe Tần Phong Hi nói vậy thì hơi sững người, sau đó là đầy vẻ hứng thú. Hơn nữa, y cũng chắc chắn rằng nàng đang nhìn về phía này để nói chuyện, đúng là đã phát hiện ra bọn họ.
“Thú vị thật, quả nhiên là một người phụ nữ thú vị. Đưa nàng ta ra đi.”
Thị vệ nghe xong không khỏi sửng sốt: “Thống lĩnh, nhưng mà nàng ta phải bị nhốt trong đó mười ngày.”
“Trước đây Đế quân đã nói rồi, ngục giam trong Phá Vực đều do ta làm chủ.”
“Vâng thưa thống lĩnh.”
Thị vệ vội lui ra ngoài đưa Tần Phong Hi ra.
Cây cột dưới chân Tần Phong Hi chậm rãi xoay ra phía cửa, nàng thầm thấy mừng rỡ, hóa ra trong ngục giam này còn có người thú vị như thế, lại dám thả nàng ra thật. Mặc dù không biết có mời nàng bữa cơm không, nhưng cho nàng đi vệ sinh cũng là tốt rồi.
Đến khi được đưa ra ngoài sảnh và nhìn thấy người đàn ông ngồi ở đó, Tần Phong Hi suýt thì bước hụt ngã nhào xuống đất.
“Sao hả, cả ngàn con rắn còn không sợ mà lại sợ ta?” Hoa Thống lĩnh nói với giọng mỉa mai.
Tần Phong Hi cố bình tâm rồi lại bất giác ngó nghiêng y một lúc, sau đấy mới lắc đầu bảo: “Sao phải sợ ngươi? Ta như vậy là vì gặp ma giữa ban ngày thôi.”
Hoa Thống lĩnh quanh năm ở trong khu tù lao này, đôi khi còn ở lại phòng giam hoặc tầng hầm âm u cực kỳ lâu nên da của y rất trắng, phải gọi là trắng đến nỗi không được bình thường. Hơn nữa y còn gầy gò, mặt không có tí thịt nào. Ánh sáng âm u trong mắt lóe lên, lại còn mặc áo bào trắng, nhìn không kỹ còn tưởng Bạch Vô Thường ngoi lên trần gian dạo phố.
Nhưng Tần Phong Hi hụt chân không phải vì chuyện này, mà là tướng mạo của người đàn ông này nàng thấy rất rất quen!
Lúc đó nàng không hiểu, những người này rõ ràng không hề quen biết nàng. Nàng thậm chí còn dùng khả năng của mình để thử thăm dò nhưng lại chưa từng tìm được một ai. Dưới cái nhìn của nàng, tất cả những người này đều không tồn tại, là do lão đạo sĩ vẽ ra thôi, tại sao cứ bắt nàng phải nhớ kỹ những gương mặt này chứ?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất