Bá Chủ Thiên Hạ - Lạc Thần (FULL)

 

 “Còn không phải sao? chỉ trách chàng quá ưu tú khiến người ta ghen ghét…” Nam Cung Uyển Dung có nén nụ cười, u sầu phụ họa cùng hắn nói ra.  

 

Đám người đứng xung quanh sắc mặt cổ quái, lúc này mới hiểu là chuyện gì…thì ra Ngọc Trần tướng quân ngăn cản không cho Văn Lang vào thành, chẳng lẽ đúng theo lời hắn nói, tướng quân nhà mình sợ đối thủ nên tìm cách gây khó dễ sao?  

 

Lạc Nam đột ngột thay đổi sắc mặt, chỉ Ngọc Trần chanh chua mắng chửi:  

 

“Thổ Chiến Đại Hội được tổ chức trong thành, ngươi lại không cho ta vào lấy gì tham gia? Lại vô liêm sĩ nói ta sợ? bổn công tử nhổ vào…”  

 

Sắc mặt Ngọc Trần đỏ bừng dữ dội, hắn chỉ muốn gây khó dễ Lạc Nam một chút mà thôi, mong muốn tên này phải cầu xin mình để được vào thành…nào ngờ kẻ này tinh ranh như vậy, trực tiếp đem chuyện tham gia đại hội ra nói.  

 

“Ngươi…bổn tướng quân chỉ làm theo quy củ!” Ngọc Trần chỉ có thể phun ra một câu như vậy…  

 

“Quy củ? tốt lắm, ta rời khỏi thành, Thổ Chiến Đại Hội xem ra cũng chỉ như vậy…không tham dự cũng được!” Lạc Nam cười haha nói lớn một tiếng tràn ngập xem thường, âm thâm vang vọng khắp thành, kéo Nam Cung Uyển Dung xoay người rời đi…  

 

Đám dân chúng Bạch Đế Thành sắc mặt trở nên hết sức khó coi, như ăn phải con ruồi, khó chịu vô cùng.  

 

“Khoan đã!” Một âm thanh kinh hô lên…  

 

Vừa xoay người lại khóe miệng Lạc Nam nhếch lên nụ cười đắc ý…  

 

“Ngươi và thê tử có thể vào thành!” Ngọc Trần nghiến răng ken két nói ra, thật mong đến Đại Hội để nghiền Lạc Nam thành thịt vụn.  

 

Hắn thề, sẽ cho tên này hối hận vì ngày hôm nay.  

 

“Ồ? Không phải ta phạm vào quy củ sao? được phép vào thành rồi à? Tướng quân đừng làm ta sợ nha!” Lạc Nam ra vẻ khó tin nói, nụ cười trên mặt lại tủm tỉm đáng ghét vô cùng.  

 

Ngọc Trần nhìn vẻ mặt của tên khốn này, nắm tay siết chặt nổi đầy gân xanh, cố gắng giữ bản thân bình thản nói ra:  

 

“Bổn tướng quân quên mất ngươi là khách của Đại lão, mang theo bao nhiêu người vào thành cũng được...”  

 

“Ừm, vậy đa tạ Tướng quân rồi…bất quá khách nhân của Đại Lão mà ngươi cũng quên, chắc trong lòng chẳng xem Đại Lão ra gì đâu nhỉ?” Lạc Nam tùy ý nói một câu, kéo tay Nam Cung Uyển Dung nghênh ngang mà vào…  

 

Ngọc Trần bị lời nói của Lạc Nam xém chút tức hộc máu, lời này nếu truyền đến tai Đại Lão, chỉ sợ hắn không có quả ngon để ăn…  

 

Đại Lão ngoài thực lực hùng mạnh ra, còn là người xuất thân từ Hoa gia – đệ nhất gia tộc Bạch Sa Hoàng Triều, so với Ngọc gia của hắn mạnh hơn đâu chỉ một bậc…  

 

“Hì hì, không ngờ chàng cũng có một mặt như vậy…” Nam Cung Uyển Dung rốt cuộc không nhịn nữa mỉm cười, kéo chặt tay hắn…  

 

Từ lúc gặp Lạc Nam, nàng chỉ thấy hắn anh dũng thiện chiến, bao che thê tử, lạnh lùng sát phạt với địch nhân…chưa gặp hắn dùng miệng lưỡi hơn thua với người khác bao giờ.  

 

“Nhất biến ứng vạn biến, haha!” Lạc Nam cười tươi rói, mang theo mỹ nhân ngắm nhìn cảnh tượng phồn hoa nơi Bạch Đế Thành.  

 

Thật khó có thời gian yên tĩnh hưởng thụ phồn hoa như vậy...  

 

Nam Cung Uyển Dung bồi tiếp hắn dạo chơi tham quan cả ngày, Lạc Nam đem những chuyện mình làm trong thời gian qua kể với nàng, khiến Nam Cung Uyển Dung cảm nhận được sự tôn trọng và chân thành từ hắn, ánh mắt càng thêm mê ly…  

 

Trên tay Lạc Nam là một thanh kẹo bông gòn, hắn như đứa trẻ nhe răng liếm láp, thỉnh thoảng đút cho giai nhân đi cạnh bên…  

 

Nam Cung Uyển Dung đành lườm tên này một cái, nhẹ vén khăn che mặt cắn một ngụm nhỏ, một góc nhan sắc lộ ra khiến người hai bên đường trừng to cả mắt…  

 

Ngoài Hoàng Hậu nương nương và tiểu công chúa, đây là nữ nhân xinh đẹp nhất bọn hắn từng may mắn gặp được a…  

 

“Ta từng hứa với U Quỳnh và Linh Lung, một ngày sẽ dẫn hai nàng ấy xem chốn phồn hoa trên mặt đất, đáng tiếc hiện tại U Quỳnh đang bế quan…mà Linh Lung chưa thể hóa thành đôi chân nhân loại…” Lạc Nam tiếc nuối tâm sự.  

 

Nhân Ngư tộc lần đầu giao phối với chủng tộc nào thì đuôi cá có thể thay đổi giống như chủng tộc đó…hắn và Hải Linh Lung vẫn chưa kết hợp nên nàng ấy vẫn chưa có được đôi chân…  

 

“Chính là hai nàng sao? nhờ tiếng đàn hát tuyệt diệu ấy mà thực lực của thiếp mới tiến bộ nhanh chóng như vậy đấy…” Nam Cung Uyển Dung biết ơn nói…  

 

Tiếng hát của Nhân Ngư vang vọng không gian, giúp tinh thần của nàng luôn ở trạng thái minh mẫn, tốc độ hấp thụ Linh Khí tu luyện cũng gia tăng rất nhiều lần.  

 

Lạc Nam gật đầu công nhận, chợt mang theo Nam Cung Uyển Dung đến một tiệm trang sức lộng lẩy…  

 

Hắn muốn lưu lại kỷ niệm bên cạnh mỗi thê tử của mình.

“Lệ Nhân Các, không tệ!”  

 

Lạc Nam nhìn bảng hiệu cửa hàng trang sức, mỉm cười gật gù nói...  

 

Lệ Nhân Các nhìn qua rất lộng lẫy khang trang, người ra vào tấp nập, phần lớn là nữ nhân…hiển nhiên nơi đây chính là một thiên đường mua sắm của các nàng.  

eyJpdiI6IkpTMzZHMFowNmEyV3M5c3B4TFpiK2c9PSIsInZhbHVlIjoicFNPY08wU05wY016UEZVa1AxWXNmdWVqMU11MExPaHhEUDNBQXpRUkZGYUVYUEpJZkM0cUt6WnQzMFd0UzUxZCIsIm1hYyI6IjIzYzk2ZjU5NTc1MjVmOWEzYTRmZDk0ZmM3MWZmN2NmMDM4ZmQzNGZjZDMyNGU4N2YwN2ZlZWNjNWVmYjA4YTIifQ==
eyJpdiI6Ilwvd3R3dENYWm4zSU1nY2wxYXFEN1FnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjljVTlXZ05TK1g4aXB6Z0I2elwvT0d5d2xvRTZIZ3JmWDlzYUdtZFZIZVFuVHdUZVlaY0t2TUx1d1M5Uk1FYmZkdFBJOFY2QVhsc2VIOVwvWU1LUVpueWV6MTMwTnM0dHpWVFVReGFZVmk3eHRoTzJCd21MODl1QzVOQXFXWXFaQUhMVGF4NjhvaXJrNmhRV0xDdjJWaTJCdmxxQnljMFh0NmRadXFXU2x1VVJ2aGVNUnZJaWFPUjVVOUhUSWhua1Y2MmtVTTVTM1dhVkNQeVEwZ1EzSnZGb2NLMlkzaXN4MlVrYWNCbmo5TTBEbVZUN1ZDaFB1RjJKbkJDblY5Qkd2S3JxRklyKzRveTgyTGNXUXBFd3BCSnlwM2dISEVPTEZNeGRoVVBjUkxvZ2w4U3JMdm41RTVvN3hqdDViQVRzazVsNWptVlMxdUc0SVEzTkZmcEtSM0txZXgwd3pUTjZxeG1xc1F5cnVHcGRjVmI3OVdwWDV0eFdxeTFQK3YzeWlDOWlsankzTGJUYUtsc1pmZnF0WkFBU29sWXZ5UHZBZFFpYWxGY09HYjdkVENLck9UTVcwQjFHWmwwaUh1WFNjMnNEc000TmJ1QTVjMUU5YzFSUFpWbmN6TmJiUnJUdDR0dTJZcTFNdTg5eTZrckhneVdUXC9MMjFcL2VkSGdtR2cyayIsIm1hYyI6ImM5YWUwYzBjNDIwMWZlYTljZjU0Y2RkMzVjZDUwZmJjMDZlODM2N2FjODU5NzBhYjRjOGVkZTQ1MWMyNDgxZTEifQ==

“Kính chào tiểu thư, công tử…” Một thị nữ xinh đẹp ăn mặc kín đáo thấy Lạc Nam cùng Nam Cung Uyển Dung tiến đến vội cung kính cúi chào. 

Ads
';
Advertisement