Bá Chủ Thiên Hạ - Lạc Thần (FULL)

 

 Đem hai chân thon dài không một khuyết điểm khoác lên vai mình, nhục côn nhắm ngay khe thịt ướt đẩm đánh sâu vào…  

 

“Nhóp nhép…”  

 

Âm thanh nhầy nhụa vang lên, rất nhanh tiểu huynh đệ được bao trùm bởi vô số thớ thịt ấm nóng tuyệt diệu, trong cơ thể nàng như có vòng xoáy siết chặt lấy hắn vậy…  

 

Lạc Nam không nhịn được nữa, phần hông mãnh liệt vận động, tiến hành trùng kích…  

 

“A…Ưm…ưm…thoải mái…cảm giác này thật khó tả…” Hoa Thanh Trúc hai mắt mê ly, môi thơm thở gấp xen lẫn rên rỉ, không chút tiết chế nào…  

 

Tiếng rên của nàng đem toàn bộ không gian vang vọng, Lạc Nam thấy nàng hé mở môi đỏ, nghịch ngợm cúi người xuống hôn lấy…  

 

“Ư…” Lần đầu hôn môi khiến hai mắt Hoa Thanh Trúc mở to, cái lưỡi quái ác kia đang tham lam tiến vào, thám hiểm khắp cái miệng nhỏ ngọt ngào mát lạnh của nàng…  

 

“Thật ngọt, thật thơm…cam lộ cũng không sánh bằng miệng nàng…” Lạc Nam truyền âm khen ngợi, đem đầu lưỡi của nàng tham lam quấn lấy…  

 

U cốc được nhục côn của hắn ra ra vào vào, miệng thơm lại bị lắp đầy, đôi gò bồng đào được tận tình xoa nắn khiến Hoa Thanh Trúc như lên mây xanh…  

 

Nàng rất có thiên phú trong chuyện nam nữ, vậy mà lắc lư phần hông đón để hắn dễ dàng tiến vào tận cùng nơi sâu nhất, đầu lưỡi trúc trắc đáp lại nụ hôn nồng cháy…  

 

Hai người lâm vào si mê…  

 

“AAAAA, Sướng…”  

 

Không biết qua bao lâu, khi tốc độ ra vào của Lạc Nam ngày càng mạnh mẽ, một tiếng rên mê người vang vọng, Hoa Thanh Trúc chính thức lên đỉnh, tiết thân lần đầu tiên, toàn thân rung rẩy hết sức dữ dội thở hổn hển, ngửa mặt lên trời tràn đầy thỏa mãn…  

 

Lạc Nam cảm nhận hạch tâm của nàng co rút kịch liệt, hắn vẫn còn cứng ngắc ngạo nghễ, chưa có chút dấu hiệu bại trận nào…  

 

Bất quá đây là lần đầu nên Hoa Thanh Trúc có phần mệt mỏi, Lạc Nam vẫn giữ nguyên tiểu huynh đệ bên trong u cốc chật hẹp, ngã người xuống đem thân thể tuyệt mỹ của nàng ôm vào trong ngực…  

 

Yêu thương liếm láp mồ hôi đọng trên gương mặt mềm mịn, cẩn thận chỉnh lại mái tóc hoàng kim có phần rối bời của nàng…  

 

Hoa Thanh Trúc lúc này giống hệt một tiểu cô nương, nàng cũng cao gần m8, bất quá thấp hơn hắn một đoạn, vừa vặn đem đầu vùi vào ngực Lạc Nam, không dám nhìn hắn…  

 

Lạc Nam cũng biết nàng xấu hổ, trong lúc ôm nàng, bàn tay vòng ra phía sau sờ nắn bờ mông nảy nở, tận hưởng cảm giác mỹ diệu…  

 

Hoa Thanh Trúc hít thở mùi vị nam tính trên cơ thể rắn chắc của hắn, trong lúc nhất thời khép hờ đôi mắt đẹp, tận hưởng nam nhân chăm sóc vuốt ve…  

 

“Ta liệu có nên cảm ơn Cực Băng Ma Quân?”  

 

Hồi sau, Lạc Nam rốt cuộc mở miệng trêu chọc…  

 

“Ngươi…còn dám nói?” Hoa Thanh Trúc hừ lạnh một tiếng, răng ngọc ngà cắn mạnh vào đầu ti hắn.  

 

Nàng chỉ dùng lực đạo bình thường, Lạc Nam lại vừa đột phá Ngũ Chuyển Hậu Kỳ, đương nhiên không cảm thấy đau đớn, trái lại hưởng thụ mỉm cười.  

 

“Lần này xem như tiện nghi ngươi…sau này không được như thế nữa!” Hoa Thanh Trúc mở miệng căn dặn.  

 

“Ồ? Tiện nghi ta là sao? rõ ràng ta là người bị cưỡng hiếp…nàng là một cái nữ sắc lang!” Lạc Nam ra vẻ ủy khuất nói, nước mắt lưng tròng, bộ dạng như một tiểu tức phụ bị ăn xong lau sạch.  

 

“Vô sĩ!” Hoa Thanh Trúc tức muốn nổ phổi, lại không tìm ra cách phản bác.  

 

Nhớ lại lúc nãy mình đè hắn xuống, gò má nàng nóng như lửa, bên dưới còn đang bị lắp đầy đó.  

 

Bất quá với tâm cảnh của một Hợp Thể Trung Kỳ, nàng rất nhanh hạ quyết tâm trong lòng:  

 

“Sau lần này sẽ lẫn trốn không gặp hắn, mọi chuyện coi như chưa từng phát sinh!”  

 

Hai người gặp nhau thời gian quá ngắn, tình cảm lại chưa đủ sâu đậm, huống gì Bạch Liên Hoa tồn tại chính là vết ngăn lớn nhất giữa cả hai.  

 

Lạc Nam như nhận ra suy nghĩ của nàng, cười hề hề nói:  

 

“Dù sao nàng cũng không phải mẹ ruột của Liên Hoa, chúng ta có gì phải ngại?”  

 

Hoa Thanh Trúc lập tức xù lông nhím: “Ai không phải mẹ ruột? Tiểu Hoa do đích thân ta mang thai chín tháng mười ngày sinh ra!”  

 

Sắc mặt Lạc Nam trở nên cổ quái, bàn tay tìm xuống địa phương nhạy cảm của nàng sờ soạng, thỉnh thoảng trêu trọc lớp cỏ bạch kim, mở miệng thắc mắc:  

 

“Vậy tại sao nàng lại còn?”  

 

“Tiểu Hoa là do ta sinh mổ!” Hoa Thanh Trúc biết hắn ám chỉ điều gì, cắn cắn môi nói ra.  

eyJpdiI6IkJXR1FyZW5tT214d2xcL2NCWFhpNlp3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImdMR2htWkc5N3kxRlJBTkkyMTMxK1wvdkNrVm0wMGFnSGZaVlJPS1wvQm5nQkFsbkpEaXluSWIzUStNWEh6bG9hViIsIm1hYyI6ImU4MjhjNzM4MGVhZTc1OWI2ZmNiMTAyYjVjZWQ0YWUxMmFkZDQ5NjRmMTgyZjhlOTI0NzNkZmY5MDM4NWMxMDcifQ==
eyJpdiI6ImhOdXdwNzlqb2RIUEZXSURscHJIMVE9PSIsInZhbHVlIjoiSmNBUFhPeE1GaFM1THR2VmNOWlJ4a3locGRmOUtYVzZ0aDR4TVpmRjZ0MitJWHZ3cDNzdVRMUGlla3RZYmEwVzNseGJCdEg0V0hsdmVqaWJYdGJiQWZDU0NoYlhFU29jUGVQdG54cjV5bDR1eFNcL01CVHgxMWgxVFVGQVJVQVpUcXdMVG1EYUx2WVJjcldDcXF6blp4Tlh3dEQ3N29yV1NcL0ZPMTFIdTJOaFlTZ3k5MVNaaTlSaTBhN2JPNGdKQ0R1MUhLaWdndWFucW5BV1JOOTZUUzhUZkNkbXdLTWdaU0xTZm9zWFlTNDAweXhJRjBkSFc3SEVLK0xodmFmTVFPT041MkUzb3pYa0JTWFdwbWZXc3lkcXdHZFRpWnpycFgrUm9lWHRucnhERnJhdERxNFZpSm9cL0lxS2NLdEpqRTZOaW1iWE9kS1JJNlwvY0NHQ3UzNVwvMU90T3hNclJFWmpXb2lzNEJiRjV5Wms9IiwibWFjIjoiNTFmZDA3MTg0OWEwOWM1MzhjNDcyNTRhZTNjMmFmNmJjYjU4YTIyNjM1MjAwMzlmZmNiNGQyOThlYjE1NmJhNCJ9

“Quan hệ của nàng và Bạch Sa xem ra không đơn giản a…” 

Ads
';
Advertisement