Bá Chủ Thiên Hạ - Lạc Thần (FULL)

Khác với hai tên đệ đệ có phần hấp tấp của mình, Bạch Thiên càng ra dáng người thừa kế ngôi vương, khí độ trầm ổn bất phàm, ẩn ẩn có khí phách của Bạch Sa Hoàng Đế…  

 

 

Đối với đứa con trai cả này của mình, Bạch Sa Hoàng Đế rất hài lòng, mặc dù không phải do Hoàng Hậu sinh ra, nhưng tại triều đình không ai phản đối khi Bạch Thiên lên ngôi Thái Tử.  

 

Bạch Thiên tuổi tác chỉ mới 600, một thân tu vi đã đạt đến Luyện Hư Hậu Kỳ cường giả, con trai của Bạch Sa Hoàng Đế và Ân Phi - phi tần được sủng ái nhất thời điểm hiện tại…  

 

Ân Phi chính là một trong ba vị phu nhân cao quý có mặt ở đây, hai người còn lại phân biệt là Mạn Phi cùng Tâm Phi…  

 

Trong đó Mạn Phi là mẫu thân của nhị hoàng tử Bạch Liệt, Tâm Phi lại là mẹ của tam hoàng tử Bạch Dương.  

 

Có thể nói, bàn yến tiệc này như một bữa cơm gia đình, chỉ thiếu thốn một nhân vật lẽ ra cũng phải có.  

 

“Phụ Hoàng, Mẫu Hậu lần này bế quan lâu như vậy sao? ngay cả Liên Hoa trở về cũng không nhìn thấy…” Bạch Liên Hoa rầu rỉ không vui, nàng rất nhớ Mẫu Hậu của mình đấy.  

 

Bạch Sa Hoàng Đế chưa kịp trả lời, Ân Phi đã chen vào một tiếng:  

 

“Hừ, nữ nhân kia ham mê tu luyện đến mù quáng, ngay cả nữ nhi của mình trở về cũng không xuất hiện một lần!”  

 

“Còn không phải sao? bệ hạ bề bộn tại thân, rất lâu mới có dịp sum vầy, nàng vậy mà không thèm nể mặt!” Mạn Phi cùng Tâm Phi lên tiếng phụ họa, đối với Hoàng Hậu tràn ngập bất mãn.  

 

Ba tên Bạch Thiên, Bạch Liệt và Bạch Dương giả vờ câm điếc uống rượu, đây không phải chuyện bọn hắn có thể xen vào…  

 

Toàn bộ hoàng cung ai cũng biết, Hoàng Hậu tính cách luôn lạnh lùng cao ngạo, quanh năm bế quan, trừ khi là chuyện cực độ quan trọng…bằng không sẽ không xuất hiện.  

 

Chính vì thế mà mối quan hệ giữa các vị quý phi cùng hoàng hậu không quá tốt, khích bác nhau là chuyện thường.  

 

Bạch Sa Hoàng Đế hơi nhíu mày, bất quá không tiện trách cứ…chỉ có thể nhìn Bạch Liên Hoa an ủi:  

 

“Hoàng Hậu lần trước cùng Phụ Hoàng liên thủ trấn áp Dị Thổ nên có chút thương thế, cần phải bế quan chữa trị là điều dễ hiểu…đừng nên trách nàng!”  

 

Bạch Liên Hoa lắc đầu, ôn nhu thủ thỉ:  

 

“Là do Liên Hoa không tốt, nếu ta sớm trở về hơn một chút…mẫu hậu sẽ không bị thương!”  

 

Lời nói thiện lương đến cực điểm khiến mọi người đau lòng, Bạch Liệt và Bạch Dương hận không thể lập tức ôm nàng an ủi…  

 

“Haha, may mà có tiểu công chúa của trẫm trở về, bằng không lần này Phụ Hoàng phải tốn không ít sức!” Bạch Sa Hoàng Đế mỉm cười một tiếng…  

 

Không rõ nguyên nhân tại sao, nhưng khi Bạch Liên Hoa vừa sinh ra, tiếng khóc của nàng đã mang theo một lực lượng kỳ diệu, có thể khiến lòng người bình tĩnh, rột rửa sát khí cùng chiến ý, chạm đến trái tim người khác.  

 

Trong các Cổ Tịch, hoàn toàn không có ghi nhận về khả năng đặc biệt đó…trên dưới Hoàng Triều đều tán đồng đấy là món quà trời ban cho Tiểu Công Chúa thiện lương của họ.  

 

Nhờ có Bạch Liên Hoa…mà các cuộc tranh đấu tưởng chừng như đẫm máu xảy ra đều được giải quyết êm đẹp, lâu dần lâu dần, Tiểu Công Chúa đã trở thành một loại tính ngưỡng của toàn bộ Hoàng Triều…  

 

Vì lẽ đó nên nàng mới được toàn dân yêu mến như vậy.  

 

Nếu nói tại Bạch Sa Hoàng Triều, danh vọng của Bạch Liên Hoa thậm chí có thể sánh ngang Bạch Sa Hoàng Đế đấy.  

 

Mà Dị Thổ kia những năm này ngày càng hung hăng bạo động, trong thời điểm nguy cấp đều là nhờ Bạch Liên Hoa dùng giọng nói của mình để ôn nhu khuyên nhủ, trấn áp cảm xúc táo bạo của nó…  

 

Nhờ thế mà Bạch Sa Hoàng Đế cùng với các cường giả của Hoàng Triều có thể dễ dàng trấn áp, phong ấn Dị Thổ…  

 

Lần này cũng là trường hợp tương tự…Dị Thổ nổi giận bạo động, muốn phá vỡ phong ấn…Bạch Sa Hoàng Đế và Hoàng Hậu sắp ngăn không được, vội vàng cử Lục Lão cùng Bạch Điểu Quân tiếp đón Bạch Liên Hoa trở về, dùng giọng nói trời phú của nàng trấn an cảm xúc táo bạo của Dị Thổ, sau đó Bạch Sa Hoàng Đế một người thành công trấn áp.  

 

Bạch Liên Hoa cắn cắn môi hồng, mái tóc bạch kim nhẹ nhàng lay động, lắc lắc đầu nhỏ mở miệng:  

 

“Cứ thế này cũng không phải là cách, Đại Hùng nó có lòng khao khát tự do mãnh liệt, một ngày nào đó chỉ sợ ngay cả Liên Hoa cũng không thể khuyên nhủ nó!”  

 

Cổ Hùng Trấn Ngục Thổ oai phong lẫm liệt, vào miệng Bạch Liên Hoa lại bị gọi với hai từ “Đại Hùng”, nghe như thú cưng vậy.  

eyJpdiI6InV0K0dQREhpZzRROTFyXC83OVNIY0hRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Imx2alJRdkEwb2lKd2s0TXRkVW9WZnNmVVdvdm1GYlFpWEpGRGc5QVZFR1A3WVwvY2tDek96XC9wSVUyN0NOMXVhQiIsIm1hYyI6IjA5MDgyYjdiYjIxZGU0ZmFmM2FmNzdiOGNiN2Y0NTlhMjI3YmNjODgzNTc2YjJiNmE2MTQyMmZlOTFhMmY1NDcifQ==
eyJpdiI6Im83dk5EZmo0dmljSGREUyswcWQ1Mnc9PSIsInZhbHVlIjoiNnBcL0tkdUluMVpia1ZrYTBnN2dWTCt3MXZ5d1FsMXlZNDBEWXFOMzk2NXZ0YTJENUVMUDdzRlM5UUFQYmdaNk9WMTdtcXBCOUorVVdIVUFBOWRGM2w4aTMrQUNGYUQzR3BrZ09ud3ZUbUNmMXdHSGpFVWtDUEhxQkluVUlFeFhoU3hKOXNxVFV0YkhKWlBlaURuOU96bkoxMkdvdCs0Z1JhZVlVVFwvdmkzVnNrU0pmN1c0SHBxRTM3aHJuVVwvU1dmcGh3MHFhcEtybTEwZHRoVjVQTThsV1d4cmRpXC9wbDF4ZzV3d20rTVwvdFgwRmRSZkk2UHJGY0kzS1FvNG1KWlhodzNUMFZ2WHNnajd5dE5QU2R1b0cxMGgyZlwvRU4xNlpjVCs3OTYrKzFVYlRtdkkwRXRIaG9BREdYQm9aMVwvbVlxZjNKZ08wV2tcL01iMTU4dEFIUkVUZlZHeUFzTzNrYzdUWnNIMXFJN3BKVzJqVUtTNFhCZ3ltUWZveGNOMG13VGtaTXFhQkdGTXdaZExHME5JUjBGdG8wNG51SUZlN0huQ0ZiUXJcL3lUZ0haVFpKZ3pQOWk5T0I2R3J2ZGhqb2FaVnJvVzA0OHdiNEV5bjFZOXVJcmtRaVE9PSIsIm1hYyI6ImYyOTJkOWViYTRhY2JjZjE0MTk5OWQwODEyYTc5M2I3OTUwZTAzY2ZmYWI5YWY4ODYwYWQ2YTkyOGFlM2E2MDkifQ==

Ads
';
Advertisement