Không biết qua bao lâu sau, vạn vật trở về yên tĩnh, vô số người lau đi mồ hôi lạnh trên trán, chật vật mở mắt ra…  

 

Không có hiện tượng không gian hoàn toàn băng liệt như tưởng tượng, cũng không có thiên địa đổ nát hay biển cả khô cằn…  

 

Tận thế không hề diễn ra như dự kiến…  

 

Chỉ có vô số phù văn lấp lánh huyền ảo hình thành một đại trận xoay tròn như có thể phong thiên tỏa địa bao trùm xung quanh trận đại chiến kia…  

 

Chỉ là đại trận lúc này đây cũng xuất hiện vô số vết rách lớn nhỏ, thê thảm cực kỳ…  

 

Nhìn thấy tình cảnh này, vô số cường giả Hải Châu cung kính hô lên: “Bách Linh Hiệu Trưởng?”  

 

Lạc Nam sắc mặt ngưng trọng, ngẩng đầu nhìn lên thiên không…  

 

Một nam tử trung niên thân mặc bạch bào, khí độ ung dung, diện mạo giống Bách Hiểu Sinh đến tận bảy phần…  

 

Trong lòng bàn tay hắn, phù văn luân phiên vận chuyển, mái tóc rối bời, diện mạo phong trần mệt mỏi…  

 

“Hoan hô, là Bách Linh Hiệu Trưởng – Bách Vô Sinh thi triển đại trận ngăn cản dư ba chiến đấu của Độ Kiếp Kỳ cường giả bảo vệ Hải Châu chúng ta!” Một tên cường giả sùng bái hét ầm lên…  

 

“Không hổ là cường giả đỉnh cao Hải Châu Đại Lục, lại là Bát Cấp Chiến Trận Sư, có hắn tại…không ai có thể gây rối!” Một lão già cảm thán nói…  

 

Đám người nghe vật bừng tĩnh, nhìn về nam tử trung niên bằng ánh mắt sùng bái…  

 

Bên trong trận, Võ Tam Nương ung dung mà đứng, thân thể lười biếng vươn vai, chiến ý trong mắt không giảm…  

 

Ở phía đối diện, Đan Diễm Cơ và Đan Thiên Hành khóe môi xuất hiện một tia máu, gương mặt âm trầm…  

 

Bọn họ vẫn ăn thiệt thòi sau lần giao tranh, nữ nhân kia quá mạnh…  

 

Đương nhiên chưa đến bước đường cùng, hai người sẽ không sử dụng đến các loại Đan dược tăng chiến lực khủng bố của Đan gia…  

 

Dù sao những vật như vậy đều có tác dụng phụ không nhỏ…  

 

“Tiểu tử, không có sao chớ?” Võ Tam Nương không thèm liếc mắt nhìn xung quanh một chút, ngay cả Bách Vô Sinh xuất hiện cũng không quan tâm, ánh mắt ẩn chứa nhu hòa hướng về phía Lạc Nam…  

 

Phốc…  

 

Lạc Nam vừa nghe, chợt đau đớn sắc mặt vặn vẹo, ngã quỵ trong lòng Á Liên Nga, cố gắng cắn lấy đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi, chỉ về phía nam tử âm nhu vốn đã trốn về phía xa tít, hấp hối thở hổn hển:  

 

“Sư phụ, đồ nhi…để ngươi thất vọng rồi, bị hắn đánh trọng thương…không còn sức để nói chuyện…”  

 

Nói đoạn lại cắn nhẹ đầu lưỡi, phun thêm một ngụm máu, thê thảm cực kỳ…  

 

“Vô sĩ”  

 

Đám người trong lòng mắng to, tiểu tử này vừa rồi còn một bộ dạng sinh long hoạt hổ, hiện tại sư phụ vừa đến lập tức trở nên trọng thương, có chuyện nào hoang đường hơn hay không?  

 

“Ngươi…” Nam tử âm nhu vừa nhìn thấy bộ dạng vô sĩ của tên này, không nhịn được hai mắt trợn trắng nói không nên lời…  

 

Á Liên Nga và Tinh Linh Nữ Vương sắc mặt cổ quái, hành động cắn đầu lưỡi của Lạc Nam đương nhiên không thoát khỏi cảm ứng của hai nàng ở khoảng cách gần…  

 

Võ Tam Nương trong mắt cũng xuất hiện ý cười, bất quá ngoài mặt lại âm trầm đến nhỏ máu, nhìn đám người Đan gia giận quá hóa cười, gằn gằn từng chữ, chấn động Hải Châu:  

 

“Lão nương dạy đồ nghiêm khắc, hắn mặc dù chỉ mới Hoá Thần, nhưng nếu bị Luyện Hư Viên Mãn đánh chết lão nương cũng không quan tâm…”  

 

Đám người giật mình trong lòng, đây nào chỉ là nghiêm khắc? rõ ràng là hành vi điên cuồng a…ngoài trừ yêu nghiệt như Lạc Nam, ai dám lấy Hóa Thần Hậu Kỳ đối kháng Luyện Hư viên mãn?  

 

Đối với cách thức dạy đồ đệ của vị nữ cường nhân này vừa sợ vừa phục, trách không được đào tạo nên tiểu tử này khủng bố như vậy…  

 

Chứng kiến biểu hiện của đám người, Võ Tam Nương cười lạnh chế giễu:  

 

“Hết lần này đến lần khác người Đan gia các ngươi không có chút liêm sĩ, lấy Hợp Thể Kỳ trưởng lão truy sát tiểu bối Hóa Thần Kỳ, Đan Diễm Cơ cùng Đan Thiên Hành, hai ngươi nếu không cho lão nương câu trả lời hợp lý, hôm nay đừng hòng rời đi!”  

 

Đám đông nghe vậy âm thầm gật đầu, Đan gia hành động lần này quả thật không thể đồng tình, nếu cử tiểu bối trong tộc đánh bại Lạc Nam sẽ chẳng ai dám ý kiến gì, đằng này cử nhân vật cấp trưởng lão sống hàng ngàn năm truy bắt một tên tiểu bối, hành vi có chút quá phận…  

eyJpdiI6IjlGRm1OTXA1V09MbHNEVFYxNkZNYlE9PSIsInZhbHVlIjoienhYWVh5ZVVVZXhiY01DZVpzblh2Y3k5XC9tWjdvXC9QcXk1SU5lY1ZyKytBbVREVDJ4YWttT1lhaEpFNmxVRWR1IiwibWFjIjoiNGE4OTIzODNkNGQzOTNiMjIwZDMzZjk3N2MzNmM0NWNkZDJmOTIzMDE5NzVjZWQ1YTAwMzljNGEzZGUxZWQ1YiJ9
eyJpdiI6Ijkyc0s3ZTViR2RncHJXVWtHMVwvV3RnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkNhVjVMa2pZWEg0dTZoNGRGZVprMFQrSEQ0RjVKWXVKMVhZbnZYZzdHTVpmdVRYSFwvMDFsYmlBRlZXb3VOOEp2XC9YaUZicHVrbUNvM2FqRUVKanpkXC9nZzJ1VERaeW5DRFRhd29cL050UGVQK2dMcjVpZHFJdWlpNzJQSnY3WERhNWEwNWNhMlhONmg5ZGpDN3pzUU5sUGpjREhHY05aWCtaaTFsYmVRd25wRHdoK1o2ZjA0OXFibzFIaE5XZ1RKaU1LMjNUaDZsQzRtUmN0UTI3SzNLNmViZ3RuTWNQaU1weWgrOEZNQ3VYWm4rUk5MakU4XC9GNmRUMEpOajF4c3FDQWVEUmRmNHdFMWNORmVcL3FLQzN5XC9jRGpXMlpFbzJKYjFpMk1qQTYzQ2t0c1pzNjBiNklqWERrem5aM2p4MTI1S3AxMjV6YzVNYnpIeUNQVVNmeHJjalNmYTIxN1Y1eUdNYnlHek1peXJ1QjgzbXMzVEhqekx5UTRoT096SWo0RzZUVmgwNTl3XC8xUE4wMFRpV3VldVwvRGoxQXloa2dQXC9tRlwvbXhtUFBpS0ZFaHNGTElTV0VscUpFYU5BZkhzaUN0OVBBcDBFTjVRTTZwRHRDRFFOXC84VFwvUE5lY1Rmd2xVOTJra2FTT0NUNmk5ZTZhakNTZEV5bzZ6bUdOa1o2MVNiUHpOV1wvV1lTZCttUndcL1dWS0lrZlRTT2tDK2VkZVpLczQwTUI3WkdrNll6VTNaak9JZmZDRkxvQjNYekRMSUxsVUdIQStabHJzRUwrTFNoXC9BZDJXYnZOTHFkZTNYb3IzQ2V1TmhCeURGaGh1QlNWZkxDQmFlV2h2OHJiN24yRDA1SEVsTTl4MHl6MkJKcldrekJQUUt2bFVKTHZUTEhXMGtMSXRhTXNGR3EwR2x4SWdMSkN3NHQ0ME93cGZOeXRYWCIsIm1hYyI6ImU5OTg4Nzk2MjhlY2ZkNGEwYWQ1OWZmZmJlMDkwZmY4ZTczYzA1NmYxYjNhYjBmOGFhYzRkNWExNDJkNmIzYTIifQ==

Chưa kể Võ Tam Nương rõ ràng là một khối thiết bảng, Đan gia vô số năm chưa từng ăn thiệt thòi như vậy… 

Ads
';
Advertisement