“Công tử từ đâu có bức họa này, thật sự rất xinh đẹp…”  

 

Dùng ánh mắt nghi ngờ hỏi thăm Lạc Nam, Ái Tâm cảm giác được tên này và Thủy Linh Tiên Tử nhất định có quan hệ nào đó…huống hồ bức họa này lại dùng một thủ pháp hoàn toàn lạ lẫm khiến nàng thích thú, nữ nhân và biển cả trong tranh như có thể đặt chân ra thế giới bên ngoài vậy…  

 

“Tại hạ là người hâm mộ trung thành của Thủy Linh Tiên Tử, vì quá tương tư nên tự vẽ tranh của nàng ấy mà thôi…để tiểu thư chê cười rồi…” Lạc Nam thản nhiên vuốt ve mặt tranh, lúc này cẩn thận thu vào…  

 

“Ba xạo…” Ái Tâm trừng mắt nhìn, nàng mới không tin có kẻ tự tưởng tượng lại vẽ ra bức tranh hoàn mỹ như thế…  

 

Bất quá với tính cách hiếu kỳ của thiếu nữ, vội vàng nhìn hắn cười rạng rở hỏi:  

 

“Công tử ngươi có thể vẻ cho ta giống như vậy hay không?”  

 

Lạc Nam gật đầu, lại lắc đầu, ra vẻ chuyên nghiệp mở miệng: “Ái Tâm là Ái Tâm, Thủy Linh là Thủy Linh…không thể họa giống nhau, tranh tại hạ muốn vẽ phải thuộc về riêng tiểu thư…”  

 

Ái Tâm ngẫm nghĩ lời của người này, nhất là câu Ái Tâm là Ái Tâm của hắn khiến nàng cảm giác được tôn trọng và công nhận…trong lúc nhất thời, hai mắt híp lại thành trăng lưỡi liềm…  

 

Nàng hơi suy nghĩ một chút, trước ánh mắt kinh ngạc của Lạc Nam, từ nhẫn trữ vật lấy ra một bếp lò rèn hừng hực lửa…  

 

Nhếch miệng cười một tiếng, một khối quặng sắt xuất hiện trên lò, bàn tay nàng cầm búa cứng cáp, Hỏa Linh Lực bao phủ thân búa, bắt đầu chăm chú gõ xuống…  

 

KENG  

 

Lạc Nam vội vàng lấy ra giấy bút, hình tượng thiếu nữ Luyện Khí bên cạnh biển thật sâu cuốn hút hắn…  

 

Hồn lực tập trung đến cực độ, bắt đầu phát họa…  

 

Lúc này hắn mới hiểu vì sao Ái Tâm để một đầu tóc ngắn…là do khi rèn thân thể uyển chuyển của nàng phải dùng toàn lực, đôi chân định trụ, lắc lư theo từng nhịp gõ…tóc dài sẽ hơi bất tiện…  

 

KENG KENG…  

 

Theo ý niệm của Ái Tâm, khối quặng sắt dần dần thay hình đổi dạng…  

 

Một thanh trường kiếm gần được hình thành, động tác của Ái Tâm quả thật rất tỷ mỉ chăm chút, lần lượt là vài loại nguyên liệu bình thường được nàng bỏ vào trong lò…  

 

Thông qua quá trình khống lửa mà đem chúng nó hòa tan…lại kết thành hình dạng như ý muốn…  

 

Toàn bộ tinh thần như tập trung vào tác phẩm trong lò nung, gương mặt rạng ngời khi được làm việc mình yêu thích… rất có khí độ của một đại tông sư khi còn trẻ…  

 

Vài giọt mồ hôi xuất hiện trên làn da trơn bóng, bộ mông tròn lắc lư theo mỗi cú đập búa…  

 

Lạc Nam nhìn như si như say…tác phẩm cũng dần hoàn thành trong tay hai người…  

 

Ái Tâm là Lục Cấp Luyện Khí Sư, lúc này chỉ đang luyện chế một thanh Huyền Cấp Hạ Phẩm trường kiếm…vì thế thời gian rất nhanh đã có thể hoàn thành…  

 

Khi trường kiếm màu thiên thanh lóe sáng dưới ánh mặt trời, cũng là lúc Lạc Nam cùng nàng thu hồi thành phẩm…  

 

“Công tử mau cho ta xem…” Ái Tâm hoạt bát cười duyên, tiếp nhận tranh vẽ từ trong tay hắn…  

 

Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt nàng sáng lên như tiểu tinh tinh…  

 

Bên trong bức họa…bên cạnh biển xanh mênh mông…một mỹ nữ phương Tây với thân hình linh hoạt đang nhẹ nhàng vung búa, lò lửa đỏ hồng, váy trắng tung bay, vài giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, gương mặt ửng hồng cùng ánh mắt ẩn chứa niềm say mê vô hạn đối với quá trình Luyện Khí…  

 

Tất cả đều quá chân thật…từng loại màu sắc, từng gốc cạnh, từng đường nét đều hoàn hảo…  

 

Ái Tâm thậm chí tưởng rằng người trong tranh thật sự có sinh mệnh…  

 

“Đa tạ công tử…có thể thay ta đặt tên cho nó hay không?” Ái Tâm nhìn Lạc Nam yêu kiều hỏi thăm, thầm nghĩ họa sĩ tài ba như hắn nhất định sẽ có cái tên rất hay…  

 

Lạc Nam một tay nâng cằm ra vẻ nghiêm túc, cuối cùng cố gắng nín cười nói:  

 

“Gọi là Ái Tâm Gõ Búa Bên Biển đi…”  

 

Ái Tâm lập tức sững sờ, chợt bắt gặp tên này đang phồng miệng cố gắng nhịn cười, nàng tức giận đến thở phì phò, xoay đầu đi nơi khác không thềm để ý đến tên vô lại này…  

 

“Haha”  

 

Lạc Nam lập tức ngửa đầu lên trời cười to một cách sảng khoái…thiếu nữ này thật thú vị…  

 

Toàn bộ tinh thần tập trung vào bức họa, càng nhìn càng thấy hài lòng, thậm chí mở cái miệng nhỏ nhắn cười thầm duyên dáng…  

 

Rốt cuộc nàng cũng chú ý đến một chi tiết khác biệt trong tranh…  

 

Một hàng chữ nhỏ như ẩn như hiện ở gốc phải, nếu không tập trung quan sát sẽ không nhìn thấy…  

 

“Đam Mê Vô Hạn?” Ái Tâm lẩm bẩm đọc lên hàng chữ, lại nhìn sang gương mặt tràn đầy năng lượng của mình khi luyện khí…  

eyJpdiI6Iml3ZXg5Y1lVZWxZNXlKNFNOOXd1UXc9PSIsInZhbHVlIjoiUzhZSXkwcHFIYXBHclVxQlFvSzUxeXplbXdTM0RFdjJ3N2FIcGtLdFo0NG9sWjJLZmxEejloakJ1UEYzaENCMSIsIm1hYyI6IjczNWEyZDg3YjZlNGZjM2Y4ZWNlY2YzNzNjNDAwZWE1NmI4NDMwN2NlOTg1ZWRlNDI4ZDhkNTU2OTNkMDNkMjcifQ==
eyJpdiI6IkNPNGJicFNpeGxMSTQ5K2JkRW0rdEE9PSIsInZhbHVlIjoiRGJFdXkrcG9TeGVSSlVIR01RM3F3dFVaSmxsU1dcL3k1SjByMmVVMUxQZlRlR0kxeVdOYlg5cG9CUDNoZ1Uza1U0QURLMXcwbHVSY25lN3RKcE9IVUdZMlhsYWUrK014WmFpcit4ZVV1dktpNTVUZW5KQ3FwS05wVm1wVlwvNm5ONFhQcXFmYzdrc1wvY1lUWHpNRlpQRUgwazRGSWJaalpRYVJEMll0eURwbm5SeGRrUDdTVGF3d041UDRpa1ArTWdiTmFCWTlZM2VIS0lvNHRlODFzbVpFZnpWMFJCSlNFZnZ4VHc2TjdsY2NOQkZYR05YS0NrRHZXV01keEZxQk9RTzlHd29udTh0WFNWckR3NE5SMnUyNmc9PSIsIm1hYyI6IjU0ZWY0Y2NjYTVjNGU2ODc1ZGZkZWU4ZTA1M2IyZDI1YjMxM2M3MDczMWU2YjM4ZTZjYTk5ZWNjZjZhNDZhY2YifQ==

“Thì ra công tử đã đặt tên cho nó…sao còn trêu chọc ta?” 

Ads
';
Advertisement