Bá Chủ Thiên Hạ - Lạc Thần (FULL)

 

 Lúc này Lạc Nam mới biết nàng cá này to lớn đến cỡ nào, quả thật không thể dùng hai từ khủng bố để hình dung…làn da màu xanh đậm sáng lấp lánh, đôi mắt to tròn đen láy chớp chớp hết sức ngây thơ…hoàn toàn không có dáng vẻ của một Thất giai a…  

 

Theo kiến thức hiện có, cái lỗ trên đỉnh đầu vừa tống hai người ra ngoài chính là lỗ mũi dùng để hô hấp của Côn Minh Nguyệt…  

 

“Thôi kệ…ra đường lỗ mũi so với đường bài tiết tốt hơn nhiều lắm…” Lạc Nam lẩm bẩm an ủi mình một tiếng, ôm lấy Hải Linh Lung bay lên không trung…  

 

“Á”  

 

Hải Linh Lung đưa tay che mặt thốt lên, lần đầu tiếp xúc với ánh nắng mặt trời khiến nàng có phần không quen…  

 

Bất quá rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, thân thể yểu điệu bơi lội trên không trung, đuôi cá vàng rực dưới ánh nắng càng thêm lộng lẫy…  

 

Lạc Nam nhìn mà mê say…hắn thật sâu bị cuốn hút trước dung nhan như thiên sứ của nàng…  

 

Vội vàng quan sát xung quanh, tránh để kẻ hữu tâm phát hiện hành tung của họ…  

 

Cũng may nơi này giữa biển cả mênh mông, không có một bóng người…  

 

“Minh Nguyệt tỷ tỷ, mau thu nhỏ lại…Linh Lung mang ngươi đi chơi…” Hải Linh Lung hạ mình leo lên đầu cá, nép sát miệng thủ thỉ…  

 

Ánh mắt của Cá Voi hiện lên ý cười thích thú, trước ánh mắt của Lạc Nam, cấp tốc thu nhỏ lại…  

 

Mười trượng …chục trượng…một trượng…  

 

Đến cuối cùng, toàn bộ hình dáng trở nên như một con cún nhỏ, tung tăng nhảy vào lòng Hải Linh Lung, lè lưỡi liếm liếm má nàng…  

 

Hình tượng quái dị đến cực điểm…  

 

Đường đường là một Thất giai yêu thú, biến lại nhỏ xíu như tiểu sủng vật, so với Tiểu Sư không hơn không kém, để mặc Hải Linh Lung bế bồng…  

 

“Được rồi, chúng ta có thể vào nhà…” Hải Linh Lung vuốt ve đầu cá voi, hướng hắn diệu dàng nói…  

 

“Muốn tham quan thế giới loài người không?” Lạc Nam cười đề nghị…  

 

“Để khi khác…hiện tại muội muốn giúp Minh Nguyệt tỷ tỷ làm quen với hoàn cảnh mới…” Hải Linh Lung tràn ngập hạnh phúc cười …  

 

“Không thành vấn đề...” Lạc Nam gật đầu, hai người một thú lại biến mất trên mặt biển…  

 

Và thế là bên trong Linh giới Châu, Hoan Lạc Hải đã có ba thành viên…một đôi mỹ nhân ngư xinh đẹp như tiên cùng một “tiểu cá voi” Thất giai Côn Minh Nguyệt…  

 

Giữa đại dương bao la hoang vắng, một nam một nữ say sưa hôn nhau, thời gian và không gian như động lại trước mặt bọn họ…  

 

Nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần, một đầu tóc xám khói nhẹ nhàng rủ xuống ngang vai, đôi môi màu tím trơn bóng mặc cho nam nhân chiếm lấy…  

 

Chính là Lạc Nam và Thủy Nương Khanh…  

 

Sau khi cảm giác miệng lưỡi đôi bên bắt đầu khô khốc, hai người mới lưu luyến tách rời môi, trao cho nhau ánh mắt nhu tình…  

 

“Thiếp trở về…chàng hiện tại đang là tâm điểm của đại lục, vạn sự đều phải cẩn thận…” Thủy Nương Khanh ánh mắt ẩn hiện một tia lo lắng, mím môi căn dặn…  

 

Lạc Nam vuốt ve gương mặt trái xoan mịn màng, trong mắt ẩn chứa một tia thổn thức…  

 

Bọn họ gặp nhau chỉ vài tháng thời gian, từ lúc đôi bên còn khách sáo lễ độ đến khi đồng sinh cộng tử, cuối cùng đồng chung chăn gối, lấy được trái tim của nàng…quả thật như một giấc mộng…  

 

Một giấc mộng đẹp khiến người trầm mê, không muốn tỉnh lại…  

 

Bất quá đại sự luôn quan trọng nhất, vai trò của Thủy Nương Khanh trong quá trình phát triển của Hậu Cung là không thể thay thế…  

 

Đôi nam nữ phải tạm chia xa…  

 

“Khi nào nhớ ta cứ truyền tống trở về, phu quân luôn sẳn sàng bồi tiếp nàng…” Nhìn vào đôi mắt như bảo thạch kia, Lạc Nam ôn nhu dặn dò…  

 

“Thiếp sẽ…” Thủy Nương Khanh hiếm khi không phản bác lời hắn, mỉm cười gật đầu, xinh đẹp hết phần người khác…  

 

Ngay cả bản thân nàng cũng khó có thể tin, sống gần hai trăm năm, lại dễ dàng bị một nam tử lấy mất trái tim như vậy…  

 

Hắn đối xử chân thành phóng khoáng, hắn không giữ lại chút nào chia sẽ với nàng, khiến nàng cảm giác được nam nhân này chính là chỗ dựa của đời mình…  

eyJpdiI6IjRtZnhoSUgrRkZkS05ORTVmb2JmM0E9PSIsInZhbHVlIjoienNKTDVrN0NxSXJUNUNpTjRmMWhWWDh1eFloVHVkR09pT0wrQWcwZzZPekJLZFlpdTZqVUJPOU1lRzNhRE9WcSIsIm1hYyI6IjdlMzA3MGI3ZGZjZmJkM2QyYzFjYjQ5N2FlNGUwOTBhNzcwODUyOTY3ZmI4ZGM2MTFiMzRlNzEzOTM1OWJmZTIifQ==
eyJpdiI6IlJlK0FWQXpTalduUTBLN2laUW5Pd3c9PSIsInZhbHVlIjoiM1VTcForeEFGb0o0cEtuUnZ4RTVLSjljOHFsVnVDRUJVYnFOaU5ma3JDOUpyQ1hNY1dNM0JzdXU5TUJkRXFsR210eGUyNUlmZkhoZ043UmNhdzFKdkNDMWxjNjlBd2h2QmtxaENKcmU5dXV1bVcxMFIrcDdHUEd5dzlTSThrSUtYeWs0UHpiRld0ZTZSMm4rV1VtUmNGUFFVVWhuSnlcL0JnaEMrYUFEdEpqdjR0YTJURmVvQ1JMWnN5UmJRTkxFVmxNc2RoZnNcL1NkR01WV0VMSDZKSUV0TUYzTWhWSjlVUDh5N0JrUjBjNlNKV1J2bnFHUUNXRWM4MXluYVNMN0I3SFVwN3I4Wis2RTdpXC84eTN6eFVmc1VaRlk0Sit6NktTWUl4aFB1a01ZcWlieFo1eWQ1WGU5MXA1UlwvWm10RVZ3MnM0TitKKzNjZ1J4ZWxyVGJVeUo5MDA2VFhqXC9XR3dBNWY4OExBTXZGbTJhWmZRdEw3TlFlWFhRSTMwd210U3ZhNER2M3JnWjNVdnNaQTBPTUFHSWxcL1hyck5TZG9lK0d2TGF4ejBHS3BSSVhpRmwzYW5kMStJbTl1ZVVMZ1wvWnBhdktpRWo2b0o1NWJNRWVHdm9rMjJqYlM5NitFZHNSVXZjN1JVVXNmN2s1eHp2SnJXb3paSERYd2JmZmRpTTFSXC8wN2J1Nk5XRW8yYjRPOUpqNVwvdGVlWmNWK0wrRk5HR3dEZlhnWmVYTVdTRThEckt2c1ptdHVmSFBMZHJRTFllcWtqOExFa2FjdmkrNzhwMGxJbHJidEFUeUZCSSttSGdYTTRLd0xKaHhzdz0iLCJtYWMiOiJiYzQ4ODBjZDU2NWM5ZjMzZTQ2YjMzMWQ5ZTUzODNjOTJlYTg1MWYzZDkxM2MxN2ViMzA0NWQ1MmU5NGQ1N2E5In0=

“Không cần quá mức ép buộc mình…tu luyện không thể nóng vội được…” 

Ads
';
Advertisement