“Không thể, với trạng thái hiện tại của nàng, luyện hóa nó sẽ bạo thể mà chết…dù là ta song tu cùng nàng cũng sẽ bị vạ lây, nhẫn nhịn đến Hợp Thể đi…” Lạc Nam lắc đầu căn dặn, nhét bình ngọc vào tay nàng…
Thủy Nương Khanh đã trưởng thành, tâm cảnh của Luyện Hư Kỳ hắn có thể tin tưởng…
“Thiếp nghe lời chàng!” Nàng gật đầu, đè nén cám giỗ luyện hóa thứ khủng bố này, đem bình ngọc thu hồi vào nơi sâu nhất của nhẫn trữ vật…
“Có Lôi Lân Bá Thương Quyết đã đủ cho nàng tu luyện trong thời gian tới…” Lạc Nam gật đầu, ôm lấy eo thon của nàng…
Keng…
Trường thương rớt trên mặt đất, Thủy Nương Khanh ánh mắt mê ly, trái tim ngập tràn cảm động thủ thỉ:
“Thiếp yêu chàng chết mất…”
Lạc Nam hùng phong tái khởi, một lần nữa đem thân thể mê người ôm lấy…
Xuân sắc đầy phòng…
…
“Lạc Nam ca ca ở nơi nào nha?” Tiểu nha đầu Á Nhi dụi dụi con mắt, chợt lóe lên sáng ngời…
“Thật nhiều Linh Dược…”
Nàng như hồ điệp tung tăng nhảy múa, chạy đến Linh Dược Điền…
Linh Dược Điền vừa được gieo trồng, có cảm giác ủ rủ…
Á Nhi thấy thể mỉm cười, bàn tay nhẹ phất, vô số Mộc Hệ Linh Lực nhẹ nhàng ùa về, bao trùm cả Dược Điền rộng lớn…
Ánh sáng màu xanh lục lóe lên rực rỡ…
Thần kỳ xảy ra…
Chỉ thấy vô số gốc linh dược đang ủ rủ đột ngột tràn trề xuất sống, giường như chúng nó vốn được gieo trồng ở đó vậy…
“Phù phù, thật mệt…” Á Nhi mệt mỏi ngồi bẹp trên đất, lấy ra Linh quả Lạc Nam mua cho nàng, miệng nhỏ mở ra cắn một ngụm…
Nằm dài ra đất…
Một lần nửa khò khò ngủ say…
…
Một ngày còn lại qua đi…
Lạc Nam nắm tay Á Nhi xuất hiện trong Đa Bảo Các…
“Đây chính là Tụ Huyết Thảo cùng Phục Hồn Đào công tử cần…”
Thành Bích cùng Bảo Kiều lộng lẩy xuất hiện…
Trong tay hai nữ là hai hộp ngọc đậy kín, đưa đến mặt Lạc Nam…
“Đa tạ hai nàng…” Hắn nhận lấy thu vào Linh Giới Châu, không quên mở miệng:
“Giá cả bao nhiêu, ta sẽ thanh toán!”
Hai nữ nhìn nhau, nhoẻn miệng cười nói:
“Sau khi cùng cao tầng thương lượng, Đa Bảo Các chấp nhận cùng công tử làm ăn lâu dài, hai thứ này xem như quà tặng ra mắt…”
“Làm vậy ta rất ngại…” Lạc Nam cau mày nói…giá trị của hai loại này ít nhất cũng 30 vạn Cực Phẩm Linh Thạch rồi…
“Chúng ta hợp tác trăm ngàn năm, nếu công tử ngại thì ngày sau cho Đa Bảo Các nhiều ưu đãi một chút…” Hai nàng che miệng cười duyên…
Lạc Nam gật đầu chắc nịch…chỉ cần tương lai Đa Bảo Các không làm ra chuyện gì có lỗi với hắn, hắn sẽ xem bọn họ là bằng hữu…
“Không biết có tin tức về các thứ còn lại hay không?” Hắn vẫn không quên những nguyên liệu khủng bố còn lại đấy…
Thành Bích và Bảo Kiều tiếc nuối lắc đầu:
“Thời gian quá ngắn, chúng tôi chưa kịp thu thập thông tin…”
“Là ta đường đột rồi…làm khó hai nàng quá…” Lạc Nam áy náy cười tỏ vẻ không sao…
“Công tử quyết định rời đi chứ?” Thành Bích mở miệng…
“Đúng vậy…không biết đám con ruồi bên ngoài thế nào rồi?” Lạc Nam cười nhạt…
“Một phần mất kiên nhẫn rời đi, một phần đấu đá với nhau vì vật phẩm, nhưng đa số vẫn chờ công tử ra mặt…” Bảo Kiều khinh thường cười, hiển nhiên đối với hành vi của đám người kia không vừa mắt chút nào…
“Mặc kệ bọn hắn, ta muốn truyền tống rời đi…” Lạc Nam kéo tay Á Nhi, đưa ra quyết định…
“Được…thành trì cách Nga Mỹ xa nhất gọi Đô Thành, nằm trên Nhật Đảo, bất quá vẫn thuộc phía Tây Hải Châu Đại Lục…công tử có thể lập tức sử dụng…” Bảo Kiều đưa tay mời…
Lạc Nam theo hai nữ tiến vào giữa đại sảnh Đa Bảo Các, nơi có các truyền tống trận lấp lóe ánh sáng…
Trước sự hướng dẫn của Thành Bích, hắn cùng Á Nhi tiến vào bên trong…
Tia sáng lóe lên, thân ảnh hai người lập tức biến mất…
“Ngày sau gặp lại…tin chắc hắn sẽ tiếp tục cho ta bất ngờ…” Thành Bích hai mắt hơi thất thần, lẩm bẩm một tiếng…
Bảo Kiều trầm mặt…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất