Bá Chủ Thiên Hạ - Lạc Thần (FULL)

 Thủy Nương Khanh hít sâu một hơi gật đầu, dùng Dị Hỏa thiêu đốt da thịt đương nhiên khủng bố, bất quá trong tình huống này đương nhiên không còn cách nào khác…  

 

 

Lạc Thần hít sâu một hơi, ba loại Dị Hỏa cùng lúc xuất hiện trên tay…cũng chính là Đế Diễm của hắn…  

 

Không gian trở nên vặn vẹo và hóa thành hư vô trước sức nóng kinh khủng của nó, nhìn về chữ “Phong” trên tấm lưng trần tuyệt diệu kia, hắn cắn răng…bàn tay mang theo Đế Diễm ấn vào…  

 

“AAAAA”  

 

Vô tận đau nhứt truyền đến da thịt, Thủy Nương Khanh chỉ cảm thấy đau đến không muốn sống, hàm răng nghiến chặt…  

 

Xèo xèo…  

 

Âm thanh thiêu đốt không ngừng bá đạo tàn phá, Phong Ấn trên lưng nàng dần dần tan biến…Cùng với đó là da thịt và máu huyết trên lưng của Thủy Nương Khanh không ngừng mất đi, Lạc Thần thậm chí có thể nhìn thấy Bạch Cốt bên trong…  

 

Thủy Nương Khanh hai mắt khép hờ, ý chí kiên định chống chọi với cơn đau rát khủng bố…  

 

Khác với Lạc Thần, nàng không phải chủ nhân của Dị Hỏa, muốn mượn lực lượng của nó để phá giải Phong Ấn thì phải gánh chịu nổi đau xác thịt…  

 

Dù sao thì Phong Ấn bám trụ lên lưng nàng…  

 

Nếu không hoàn toàn tiêu hủy phần lưng, làm sao có thể phá giải?  

 

“Cố lên bảo bối…còn một chút thôi!”  

 

Lạc Thần nhìn bộ dạng thống khổ của nàng mà trái tim tê rần, hận không thể thay thế nàng gánh chịu, cắn răng đẩy nhanh tốc độ…  

 

“Hừ hừ…” Thủy Nương Khanh nằm co quắp trên mặt đất, phần lưng đã biến mất hai phần, thê thảm đến cực điểm….  

 

Cùng lúc đó, tu vi Luyện Hư Sơ Kỳ cũng dần trở lại…  

 

Trước ánh mắt của Lạc Thần, trong cơ thể nàng, một làn nước quỷ dị màu Xanh Lục mang theo vô tận niết bàn lực nhanh chóng xuất hiện, bao trùm lấy vết thương trên lưng Thủy Nương Khanh…  

 

Niết Bàn Linh Thủy của nàng…  

 

Từng tế bào mới được sinh ra, tốc độ không quá nhanh chóng, nhưng lại khiến Lạc Thần vui mừng…  

 

Vết thương do 3 loại Dị Hỏa để lại không phải chuyện đùa, dù có là Luyện Hư Kỳ bình thường thì cũng phải tịnh dưỡng vài tháng…  

 

Nhưng Thủy Nương Khanh sở hữu Dị Thủy, theo ước tính của Lạc Thần, chỉ cần bốn đến năm ngày nàng sẽ hoàn toàn khôi phục…  

 

Tốc độ như vậy đã rất khủng bố…không hổ danh là Niết Bàn Linh Thủy, có thể Niết Bàn tất cả vết thương…  

 

“Nương Khanh, còn đau không?”  

 

Hắn cúi xuống sắp xếp lại mái tóc có phần rối bời của nàng, vuốt ve mồ hôi lấm tấm trên má ngọc, ôn nhu hỏi…  

 

“Đỡ hơn nhiều rồi, bất quá cơ thể ta hiện không có sức lực…” Thủy Nương Khanh thở hổn hển, đôi môi màu tím mê người không biết từ bao giờ đã tái nhợt, dù đã khôi phục tu vi nhưng vết thương vẫn rất nghiêm trọng…  

 

Bất quá toàn bộ lực lượng của thân thể lúc này đã tập trung để điều trị vết thương dữ tợn, ngay cả sức động đậy đầu ngón tay cũng không có…  

 

Lạc Thần nghe vậy, diệu dàng bế lấy nàng, bàn tay nhẹ vung, hàn loạt Linh Thạch xuất hiện nằm rải rác xung quanh, gia tăng tốc độ khôi phục của Thủy Nương Khanh…  

 

Nhìn vết thương dữ tợn của nàng đang bắt đầu chậm rãi lành lại, thỉnh thoảng lau đi mồ hôi trên thân thể nàng…  

 

Nhìn nam nhân tỷ mỉ chăm sóc, Thủy Nương Khanh trong mắt lóe lên một tia phức tạp, khép lại đôi mắt tiến hành vận công…  

 

Thời gian chậm rãi trôi đi…  

 

Hắn cứ ngồi ôm nàng như vậy, cho đến ngày thứ 3…  

 

Vết thương trên lưng Thủy Nương Khanh đã kết vảy, chỉ còn lại ngoại thương, nàng xoay người đứng dậy, từ tốn mặc vào y phục, che lắp đi thân thể mê người trước ánh mắt tiếc nuối của hắn…  

 

Lạc Thần thở dài một hơi buồn bả, nàng đã trở lại là nữ Luyện Hư cường giả, thực lực cũng khôi phục tám phần mười…  

 

Khoảng hai ngày tiếp theo sẽ khỏi hẳn…  

 

Đó là nhờ Dị Thủy và số lượng lớn Linh Thạch mà Lạc Thần bỏ ra…  

 

“Còn không mau mặc lại y phục?” Thủy Nương Khanh thấy tên này vẫn còn trần truồng ngồi trên mặt đất, lườm hắn một cái, thản nhiên bước ra khỏi phòng…  

 

Lạc Thần xoa xoa mũi, cũng đứng dậy mặc lấy y phục…  

 

…  

 

Đứng cạnh lan can thuyền, Thủy Nương Khanh dang rộng hai tay hít thở mùi vị của biển, hiện tại vừa lúc bình minh…mặt trời vừa ló dạng, thỉnh thoảng có đàn cá heo tung tăng nhảy múa, những chú hải âu bay lượn trên bầu trời…cảnh tượng nên thơ đến cực điểm…  

 

Cố gắng xua tan hình ảnh của những ngày ngắn ngũi vừa qua, cưỡng ép ngăn lại trái tim đang đập nhanh, nàng biết vẫn còn một trận chiến quan trọng phía trước…  

 

Nhưng viễn cảnh hiện tại đã sáng sủa hơn nhiều, ít nhất bọn hắn đã không còn bị Phong Ấn, không còn là cá nằm trên thớt mặc người khác mổ xẻ…  

 

Cũng đồng nghĩa với lần này nàng đặt cược đúng rồi…  

 

Kẻ địch vẫn chưa biết chuyện này, đó là một lợi thế rất lớn…  

eyJpdiI6ImpZblQ2b0U1V3V1dFd4eGExdk9JS3c9PSIsInZhbHVlIjoiMGtueWhTdWJjM05FS0NIdDRQZ0g2WVcwMnE5U1JCQXN5eklqVjRsVjlFelwvNmYwZjRGU3Nmb01ieXdhVjJ6ZXIiLCJtYWMiOiI2MDVmYmY2MDQyN2FkYTViZDVkOTY5YmU2MzI4OWNhZjFlMzk2NWM0ZTAyZGRjODc3ZjQyZDgyZjlhOTkxYzc3In0=
eyJpdiI6InpwMXJOQWZOaUVGdlJBRkpnVEtJemc9PSIsInZhbHVlIjoiXC9jSnVsaEFoU2sxcWtiUHBheTR3UmR0UDNOaWcyYTk2Wmdpc3k2Mk9jYVVGcG10M1RrcEc3aHZYcnFFZUQ2WFFiRllFZTBLSEhYN1ZXNk1UUDhXMkxpbkdjeWZWdzg4U0djaVwvUVErSzBLR3hSdnU0bUxoZHpVbWZOQnJHQ3ZcL2RQTXRhWEFheWd1QnZrXC9KbnJxd0VDZz09IiwibWFjIjoiZmEyNDU0YTUyNzg3YmMwOWZlODNkYTQ1MTM4MjIzNDYyNmE1MWNkNTg2MGVhMmM1ZjBjYTYwY2EwNTg2MzFmNCJ9

Ads
';
Advertisement