Lạc Thần thấy mắt nàng bắt đầu ngấn nước, cười nói:
“Ta cũng không nói chúng ta phải chết trong lần này a…”
Tròng mắt Thủy Nương Khanh lóe sáng, môi thơm mê người hỏi:
“Ngươi có biện pháp?”
“Có thể thử một chút…bất quá phải chờ đến tối…” Lạc Thần cũng không tiếp tục trêu chọc nàng, gật đầu cười nói…
Hức hức…
Thủy Nương Khanh rốt cuộc đặt xuống tản đá trong lòng ngực, trong vô thức nhoẻn miệng cười xinh đẹp…xem ra nàng đánh cược lần này đúng rồi…
Nụ cười như trăm hoa đua nở, lại ẩn chứa hương thơm của u lan, khiến Lạc Thần say mê ngắm nhìn cùng hít thở…
Lúc này Thủy Nương Khanh không tiếp tục đối chọi với hắn, tâm tình nàng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, thản nhiên đối mặt với hắn, nhẹ nhàng vuốt mái tóc màu xám khói mê ly…
“Sở hữu Thủy và Lôi linh lực, trách không được tóc nàng có màu đặt trưng thế này, rất đẹp…” Hắn cười khen ngợi…
Thủy Nương Khanh kiêu ngạo nhếch miệng, việc sở hữu hai loại thuộc tính và mái tóc có màu đặc biệt này là một trong những điểm kiêu ngạo của nàng, nam nhân này ánh mắt không tệ…
Lạc Thần cũng không tiếp tục nói, nam nhân mà…đôi khi nói nhiều quá cũng không tốt…
Cả hai im lặng nhìn mặt biển hồi lâu, ánh chiều tà dần buông xuống…
Con thuyền cũng đã di chuyển khá xa Hồng Đảo rồi…
Rốt cuộc… thở nhẹ một hơi, Lạc Thần lơ đãng hỏi:
“Dường như quan hệ giữa nàng và phụ thân không được tốt?”
“Không!” Thủy Nương Khanh lắc đầu, hai mắt nhìn về xa xăm nơi có chứa đầy ký ức, nàng lẩm bẩm nói:
“Quan hệ giữa ta và phụ thân luôn rất tốt…chỉ là hắn không phải…”
Nói xong câu đó, nàng bỏ đi…
Lạc Thần xoay người, nhìn bóng lưng của nàng dần xa, cuối cùng tiến vào căn phòng cho đến khi khuất khỏi tầm mắt hắn…
Chợt…
Một thân ảnh phong hoa tuyệt đại xuất hiện bên cạnh hắn…
Xé rách hư không đi mất…
…
Đêm tối buông xuống…
Bên trong căn phòng giữa biển khơi bao la, thỉnh thoảng từng cơn sóng đánh vào mạng thuyền, âm thanh du dương đến lạ…
Lạc Thần và Thủy Nương Khanh đối diện nhìn nhau, hai người đồng thời ngồi xếp bằng trên đất…
Trong ánh mắt tò mò và mong đợi của Thủy Nương Khanh, âm thanh sột soạt vang lên…
Lạc Thần bắt đầu cởi từng kiện y phục trên thân…
“Bốp”
Thủy Nương Khanh nâng lên bàn tay trắng như phấn, muốn tát vào mặt hắn, bất quá bị tên này dùng tay chụp lại…
“Nàng làm gì? Tự nhiên sao đánh ta?” Lạc Thần ngơ ngác hỏi…
“Ngươi…cởi y phục làm gì? Đừng tưởng hiện tại ta không thể phản kháng!” Thủy Nương Khanh làm ra tư thế phòng thủ…
Lạc Thần nghe đến đây lườm nàng, thản nhiên nói:
“Tu luyện đến Luyện Hư Kỳ sao tâm cảnh non nớt quá vậy? ta còn quen biết một nữ cường giả chỉ xem thân thể là túi da nữa đấy!”
“Mặc kệ ngươi!” Thủy Nương Khanh nghiến răng, hừ một tiếng:
“Không cho lý do hợp lý để cởi y phục, ta không bỏ qua cho ngươi…”
Lạc Thần dở khóc dở cười, xem ra suy nghĩ của Luyện Hư mỗi người mỗi khác nha, cũng không phải ai cũng cực phẩm trong tư duy như Nguyệt Kỳ của hắn…
“Không cởi làm sao hủy phong ấn? một lát nữa y phục bị hủy mất cũng vậy thôi, chi bằng hiện tại cởi luôn!”
Thủy Nương Khanh hít sâu một hơi, nàng muốn nhìn xem tên này làm sao giải được Địa Cấp Viên Mãn phong ấn…
Kiên nhẫn tiếp tục ngồi, nhìn y phục trên thân hắn bị thu vào nhẫn trữ vật, da thịt chắc khỏe đến cực điểm dần dần hiện ra…
Từng múi thịt săn chắc nhưng gọn gàng linh động, loáng thoáng ẩn hiện gân xanh, làn da trắng không kém gì nữ tử, lại thêm thân hình cao ráo, cơ thể cân đối khiến hắn không khác gì tạc tượng…
Đừng tưởng chỉ nam nhân mới có hứng thú với cơ thể nữ nhân…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất