Bá Chủ Thiên Hạ - Lạc Thần (FULL)

 Lạc Thần trầm ngâm không đáp, sở dĩ hắn cứu Hải Hồng Phải là vì Đại Hồng Cước (Thủy Hồng Cước) có nguồn gốc từ môn phái này…  

 

 

Thủy Hồng Cước theo Lạc Thần chinh chiến đã lâu, nhiều lần giúp hắn đối địch, nên hắn khá có cảm tình với Hải Hồng Phái…  

 

Huống hồ ngoài trừ Thủy Hồng Cước, công pháp Thủy Hải Chân Quyết hắn mua cho tiểu nha đầu Liễu Mộng Mộng tại Liễu gia tu luyện cũng có nguồn gốc từ Hải Hồng Phái…  

 

Theo một mặt nào đó mà nói, Lạc Thần có duyên với Hải Hồng Phái đấy…  

 

Thấy hắn trầm ngâm, Thủy Mặc trong mắt lấp lóe một tia sùng bái, vội vàng nói tiếp:  

 

“Tiểu đệ nhìn đại ca không phải người của Hải Châu Đại Lục, nhất định là cần tìm hiểu tinh tức nào đó, Hải Hồng Phái có thể cung cấp toàn bộ cho ngươi!”  

 

Lạc Thần nghe vậy, không tiếp tục chần chờ nữa, gật đầu nói:  

 

“Vậy tại hạ xin làm phiền quý phái một phen!”

Đứng trên đầu thuyền Cá Heo, nhìn biển cả bao la không thấy điểm cuối, thỉnh thoảng lướt ngang từng hòn đảo đông đúc, từng đàn hải âu bay lượn trên bầu trời, Lạc Thần thư thái hít thở một hơi…  

 

Hai chiến thuyền Cá Mập Đen trở thành chiến lợi phẩm, do đệ tử Hải Hồng Phái cầm lái, lần lượt đi sau…đám hải tặc bị bắt sống toàn bộ phong ấn tu vi, trở thành tù nhân…  

 

Tốc độ di chuyển trên biển của chiến thuyền nhanh chóng vô cùng, hoàn toàn không kém khả năng phi hành của tu sĩ Nguyên Anh, chẳng qua lượng Linh Thạch làm nhiên liệu cũng tiêu hao không ít…  

 

Sau khi kiểm kê thương vong, Hải Hồng Phái tổn thất hơn mười Nguyên Anh Kỳ tu sĩ, vài chục Trúc Cơ cùng Kim Đan, Hóa Thần Sơ Kỳ cũng tổn thất hai vị…  

 

Toàn bộ người còn lại đều bị thương, bất quá tính mạng đã được đảm bảo…  

 

Bị thương nặng nhất không thể nghi ngờ là Thủy Mặc, sau khi thành công mời Lạc Thần ở lại, hắn đã ngất đi…hiện tại được đám hậu cần của Hải Hồng Phái chăm sóc…  

 

“Tiểu Thần, đây là lần đầu thiếp đến Hải Châu…”  

 

Một nữ nhân kiều mị đến cực hạn đứng cạnh Lạc Thần, tựa đầu vào vai hắn, miệng thơm như lan nhẹ nhàng thủ thỉ…  

 

Nàng chính là Tô Mị…  

 

Đến khung trời mới, hắn có ý định mang hai nữ Tô Mị và Tiêu Thanh Tuyền ra ngoài tham quan vui chơi mở mang kiến thức, nhưng Tiêu Thanh Tuyền từ chối…  

 

Thiếu nữ này say mê Luyện Đan đến cực điểm, vậy mà vùi đầu vào đống Linh Dược hắn mua cho nàng ở Bạch Ngọc Thành, hiện tại vẫn còn chìm đắm nghiên cứu, không chịu ra ngoài…  

 

Đối với chuyện này Lạc Thần cũng chiều theo ý của nàng, Tiêu Thanh Tuyền đã chấp nhận dùng đến số Linh Dược đó đồng nghĩa với nàng đã không xem hắn là người ngoài, đó là một bước tiến lớn trong quan hệ của hai người…  

 

Lạc Thần cũng rất khôn khéo, khi mang Tô Mị ra ngoài là lúc hắn cưỡi Tiểu Sư rời đi, nói với người của Hải Hồng Phái là đón một vị bằng hữu,…nhằm tránh việc sở hữu Không Gian chứa người sống bị dòm ngó không cần thiết…  

 

Hải Hồng Phái cũng chưa thể khiến Lạc Thần hoàn toàn tin tưởng đấy…  

 

Đương nhiên khi hắn và Tô Mị ngồi trên thân Tiểu Sư quay về thuyền, người của Hải Hồng Phái được một phen trợn mắt há mồm trước vẻ đẹp tuyệt trần của nàng, một số thiếu niên non nớt trẻ tuổi càng là hai mắt mơ màng, buồn cười vô cùng…  

 

Nghĩ đến đây, Lạc Thần chỉ cảm thấy rất đỗi tự hào, đem vòng eo thon của Tô Mị siết chặt vào lòng, kề tai nàng diệu dàng nói:  

 

“Một ngày nào đó ta sẽ mang tất cả các nàng đặt chân đến mọi ngóc ngách trên thế giới này, chiêm ngưỡng sự hùng vĩ mà thiên nhiên mang lại, kiến thức các chủng tộc cùng những nền văn hóa khác nhau…”  

 

Tô Mị hai mắt mê ly, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mượt mà dài đến tận bờ mông đầy đặn, nhoẻn miệng cười nhìn hắn:  

 

“Thiếp tin chàng!”  

 

Bất chợt Lạc Thần cười hỏi: “Chúng ta hiện tại có được xem là hưởng thụ tuần trăng mật không nhỉ?”  

 

“Tuần trăng mật là gì?” Tô Mị ngây thơ vô số tội…  

 

Lạc Thần vỗ vỗ trán, thầm nghĩ quên mất thế giới này không có một vài khái niệm, bèn giải thích cho nàng:  

 

“Tuần trăng mật là chuyến du lịch mà phu thê dành cho nhau sau ngày kết hôn, để lưu lại những kỷ niệm của đôi ta trong sự thân mật…”  

 

“Xí” Tô Mị nghe hắn nói mà tim đập thình thịch, gương mặt đỏ bừng bĩu đôi môi mộng đỏ, cúi xuống lí nhí nói: “Cứ xem là vậy đi…”  

 

Lạc Thần trông thấy bộ dạng đáng yêu của nàng, cười ha ha một tiếng, nâng cái cằm trơn bóng mê người lên, không hiểu nguyên nhân vì sao, Tô Mị không có thể chất Thiên Sinh Mị Cốt, nhưng vẫn có một cái gì đó rất cuốn hút hắn, mùi vị nữ tính từ cơ thể nàng nồng đậm vô cùng…  

 

Rốt cuộc hắn không nhịn được nữa, cúi đầu hôn xuống đôi môi quyến rũ…  

eyJpdiI6InVRWStEVUhoNnYyYm50dHhjVG95VkE9PSIsInZhbHVlIjoiYlNlK21vVlZMd3E1aTZCb2VmZHRjbzdPR2k4eTNpbVB5UW5uUjdwQUVzRTNLZjVPQVZmdmpDVXBSMDFWZFE3ZiIsIm1hYyI6IjMwMGExNjcxMWRmMTAyM2FkMGYyZmNjNmYwMmQwODdmZTEyNzNmMDA4ZmJhZDZhOTE2NzUyZTBjNGJiYzk5MmQifQ==
eyJpdiI6IlE5cmhnN0pnSzJ3TENhSFVld0ptbkE9PSIsInZhbHVlIjoiUll1UVBhVUxQUTlQVGgzYUcwalJtU2RKNkdPVk5nS3gxZUpcL0R5WUtzeFZxcFM1dThXRUpsdWtvYzRoUkplXC9YbW9wakNcL3BTYnB4Zkt4RURhNGsxXC82SHdKSHY5NXdnZzEydTVWXC93UU1tditiQUFJV2c4RU5SOXMyR3hUUk5yWiIsIm1hYyI6Ijg2Y2IzYmRiYWRhNWEwZDc4N2IxMDIxOTcxOTNjMWI3OTYzNWYyZmNiMGNhNWU5MWY1OTUwMDc3MzExMDcwYTAifQ==

Ads
';
Advertisement