Ngay cả hứng thú quan sát cái chết của đám yêu thú cũng không có…
…
Nơi sa mạc hoang vu trong Bí Cảnh…
Hai thân ảnh thần bí phủ kính dung mạo, y phục tung bay phất phới, bọn hắn là người của Thiên Sơn Tiên Cảnh…
Nhìn thảm trạng một bầy Thỏ Nâu nằm la liệt trên mặt đất…
“Vương Lân, không phải đã nói đối với Yêu thú hiền lành ăn thực vật ngươi không được hạ thủ sao?” Sau lớp vải che mặt, tiên âm truyền ra, trong trẻo tinh khiết như đóa tuyết liên trên đỉnh Thiên Sơn vậy...
Người được gọi là Vương Lân lắc đầu ngao ngán, chỉ có thể thở dài nói:
“Chúng ta đặt mục tiêu là Thánh Linh Bảng vị trí đầu, nếu không tàn sát, sao có thể thành công đạt được? đúng là lòng dạ nữ nhân!”
“Vậy ngươi có thể đi một mình!” Nữ nhân có giọng nói như tiên nhàn nhạt đáp lại một tiếng, thân ảnh đã biến mất giữa sa mạc mênh mông…
“Hừ, nếu không phải ngươi là vị hôn thê của ta, lão tử đã không thèm nhịn ngươi!” Vương Lân cười lạnh một tiếng, tiếp tục tàn sát vô số yêu thú, gia tăng điểm tích lũy của mình…
…
ẦM ẦM ẦM
Vô số lôi đình trên thiên không nện xuống mặt đất, phạm vi công kích cực lớn, hàng loạt sinh mệnh dưới mặt đất hóa thành tro bụi, bao gồm cả yêu thú và vài tu sĩ xấu số…
Giữa không trung, cẩm y thiếu niên ngạo nghễ mà đứng, đôi mắt sáng ngời lấp lóe lôi đình, cao cao tại thượng nhìn chúng sinh bị đồ sát…
Nếu Lạc Thần có mặt ở đây, sẽ nhận ra người thiếu niên này là đệ đệ tiện nghi của hắn, Lạc Vũ…
Không biết từ khi nào, trong mắt Lạc Vũ chỉ hiện lên thân ảnh người thanh niến bế mỹ nhân, dẫm đạp 98 bậc thang kinh sợ toàn trường…
Sự phóng khoáng và lòng dạ hào hiệp đó khiến một người nhỏ nhen như hắn cảm thấy căm ghét và khinh bỉ…
Cầm lên Thẻ Bài trên tay, nhìn Điểm Tích Lũy đã vượt quá gấp đôi con số 1000…
Lạc Vũ tròng mắt híp lại, cười lạnh một tiếng:
“Ca ca của ta, rất chờ mong cảnh tượng ngươi bị dẫm đạp dưới chân đây…!”
…
Bên trong Hang Động…
Nơi này rộng rải vô cùng, vậy mà ngoài trừ đá và đá ra không còn bất kỳ thứ gì khác…
Cũng phải thôi, thử hỏi một lãnh thổ của Yêu Thú Ngũ Giai Trung kỳ thì ai dám xâm phạm? càng đừng nói chi đám dơi hay chuột bọ các loại, chỉ với khí thế của Ngũ giai đã khiến chúng nó sống không nổi rồi…
Vì lẽ đó mà Lạc Thần và Tô Mị một đường đi tới, mặc dù bên trong tối đen nhưng với tu vi Nguyên Anh, điều đó quả thật không là vấn đề gì quá lớn…
Càng vào sâu bên trong, nhiệt độ không khí càng tăng cao, mùi thơm của Linh Dược cũng ngày một nồng hơn…
Tô Mị bắt đầu xuất hiện cảm giác ướt át, làn da trắng nõn như ngọc của nàng nhàn nhạt ửng hồng cùng lớp mồ hôi lấm tấm, trông mê người đến cực điểm…
“Nàng đẹp quá!” Lạc Thần không nhịn được phải mở miệng khen ngợi…
“Lắm chuyện, tập trung đi!” Tô Mị liếc mắt, nép mình vào sát hắn, cảm giác bàn tay nhỏ bị nắm chặt khiến nàng an tâm không ít…
Rống rống…
Càng vào sâu, âm thanh rống to càng vang vọng, nhưng kỳ quái là con yêu thú này chỉ lên tiếng uy hiếp mà không có ý định ra ngoài tấn công kẻ thù xâm nhập…
Rõ ràng là nó muốn canh chừng sát bên cạnh gốc linh dược kia, không có ý định rời khỏi dù chỉ một chút…
“Không biết loại linh dược gì có sức hấp dẫn lớn như vậy?” Tô Mị càng thêm tò mò lẩm bẩm…
Tô Mị nhẹ gật đầu đồng ý…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất