Trình Huy và Dương Hạnh Nguyên có với nhau hai người con, một trai và một gái. Đặc biệt là cô con gái Trình Nhật Hạ rất thân với Thương Đình Nguyên. Hai đứa trẻ này làm gì cũng có nhau. Sinh chung phòng, đi học chung trường, còn chung lớp nữa, nói chung là như hình với bóng.
“ Mẹ, mẹ ơi hôm nay con muốn đến công ty của ba” Nhật Hạ bám lấy váy của Dương Hạnh Nguyên không cho cô chú tâm đọc kịch bản
“ Đến công ty của ba? Con đến thăm ba hay đến thăm chú Thương?” Dương Hạnh Nguyên hỏi
“ ba và chú Thương luôn ạ”
“ Đúng hơn là con muốn gặp Đình Nguyên chứ gì? Mẹ đẻ ra con mà Nhật Hạ”
Hiện tại đang trong kì nghỉ hè, Thương Đình Nguyên đi học suốt ngày còn anh trai cô bé là Trình Thành Nhân thì được gửi về nhà ông bà nội chơi rồi. Trình Nhật Hạ thì rảnh rỗi quá ở nhà chán vì không biết làm gì. Hai tuần rồi hai đứa nhỏ chưa gặp nhau.
Dương Hạnh Nguyên cười tươi nhìn con gái, mới học lớp 3 thôi đó. Hai đứa nhỏ này cứ thân như thế có khi cô và Tô Tĩnh Tuyền làm thông gia luôn không chưng
[…]
“ Baaaaa” Chu Nhật Hạ chạy cái ào vào văn phòng của Trình Huy
Trình Huy đang chăm chú xem qua một bản kế hoạch thì nghe thấy tiếng gọi lanh lảnh của con gái. Anh ngẩng lên, vừa kịp thấy Nhật Hạ lao vào như một cơn gió, bám lấy chân anh.
“Nhật Hạ, cẩn thận! Con chạy như thế không sợ té à?” Trình Huy đặt tài liệu xuống, cúi người bế cô bé lên.
“Con không sợ, con nhớ ba quá chừng!” Nhật Hạ ôm cổ anh, cười híp mắt.
Dương Hạnh Nguyên bước vào ngay sau đó, tay cầm túi xách, vừa đi vừa lắc đầu.
“Đúng là chỉ có ba con là quan trọng nhất. Hôm qua mẹ đi quay phim đến tối muộn mới về còn bảo nhớ mẹ cơ mà.”
Nhật Hạ lè lưỡi, vòng tay qua cổ Trình Huy, nũng nịu:
“Con nhớ cả mẹ và ba. Nhưng ba làm việc ở đây vui hơn, mẹ ở nhà chỉ có đọc kịch bản thôi, chán lắm!”
Trình Huy cười lớn, vỗ nhẹ lên vai con gái:
“Con đến công ty ba không phải chỉ để thăm ba, đúng không? Nói thật đi, con muốn gặp ai nào?”
Nhật Hạ ngại ngùng vùi mặt vào vai ba, lí nhí nói:
“Con muốn gặp Đình Nguyên. Hai tuần rồi tụi con không gặp nhau.”
Dương Hạnh Nguyên đứng bên cạnh, bật cười trêu chọc:
“Đấy, em nói có sai đâu. Ba con chỉ là cái cớ thôi, mục tiêu thật sự là Thương Đình Nguyên!”
“Nhật Hạ, ba thấy con càng ngày càng giống mẹ con, giỏi biện minh lắm.” Trình Huy khẽ nhướng mày, ánh mắt lại đầy yêu chiều.
“ Nhưng mà…con muốn gặp Đình Nguyên thì phải đến nhà của chú Thương chứ. Đến công ty làm gì?”
Ngay lúc này, Tô Tĩnh Tuyền đẩy cửa bước vào trên tay mang theo một sấp tài liệu
“ Trình Huy, hồ sơ vụ án lúc sáng anh xem qua chưa? Đưa cho tôi”
Cô khựng lại khi thấy Trình Nhật Hạ đang được Trình Huy bế bồng
“ Ủa? Nhật Hạ?”
Nhật Hạ quay lại, nhoẻn miệng cười tươi rói:
“Cô Tĩnh Tuyền! Con đến đây thăm ba, thăm cả cô nữa nè!”
Dương Hạnh Nguyên cười khúc khích, bước đến gần Tô Tĩnh Tuyền:
“Cô bé này đến công ty không phải chỉ để thăm ba nó đâu. Mục tiêu thật sự là con trai của cậu đấy!”
Tô Tĩnh Tuyền nhướng mày, đặt sấp tài liệu lên bàn:
“Đình Nguyên? Mấy hôm nay cậu nhóc cứ bảo nhớ Nhật Hạ, còn than thở không ai chơi cùng.”
Nhật Hạ nghe vậy, đôi mắt sáng rực:
“Thật hả cô? Đình Nguyên cũng nhớ con ạ?”
“Nhớ chứ. Hai đứa suốt ngày dính lấy nhau, giờ xa một chút là nhớ thôi.” Tô Tĩnh Tuyền mỉm cười, dịu dàng xoa đầu cô bé.
Trình Huy đặt con gái xuống, cố tình làm vẻ nghiêm túc, đôi lông mày nhíu lại:
“Này! Hai đứa chỉ có thể làm bạn thôi, nghe chưa?”
Nhật Hạ ngẩng lên nhìn ba, chớp chớp đôi mắt to tròn, giọng lí nhí:
“Bạn thân thôi mà ba. Con hứa không làm gì hết, chỉ chơi cùng thôi!”
Dương Hạnh Nguyên đứng bên cạnh cười khẽ, nhéo nhẹ vào tay Trình Huy:
“Anh đừng nghiêm trọng hóa vấn đề. Hai đứa nhỏ chơi chung từ bé, giờ anh lại trêu con gái như thế, làm con sợ bây giờ.”
Trình Huy nhướng mày, nhìn vợ:
“Anh đâu có trêu. Phải nhắc nhở trước chứ, phòng xa là tốt nhất. Sau này mà thằng nhóc đó gọi anh là ba vợ chắc anh điên mất” Trình Huy nói thì thầm vào tai Dương Hạnh Nguyên
“ Được bản sao của Thương Triết Viễn gọi là ba thì anh phải mừng chứ?”
“ Ừ nhỉ” đột nhiên Trình Huy hai mắt sáng bừng
Đúng rồi ha, được thằng con quý tử của sếp tổng gọi là ba thì ván cờ này Trình Huy thắng đậm.
Tô Tĩnh Tuyền bật cười, xen vào:
“Thôi được rồi, để cô đi đón Đình Nguyên rồi cùng rủ chú Thương đi ăn lẩu nhé. Được không, Nhật Hạ?”
Đôi mắt Nhật Hạ lập tức sáng rực, giơ hai tay lên reo vui:
“Vâng!!! Ăn lẩu! Con thích ăn lẩu lắm luôn!”
Trình Huy nhìn cô bé, không nhịn được bật cười, khẽ lắc đầu:
“Con gái ba đúng là tham ăn. Thương Đình Nguyên gặp con chắc cũng chỉ chịu thua thôi.”
Nhật Hạ vui vẻ nắm tay Tô Tĩnh Tuyền, vừa đi vừa tíu tít:
eyJpdiI6ImNzWndMSzFhTFZYa0pjT093UFNLTEE9PSIsInZhbHVlIjoiWll4NHVFWUdpd3lVMWlwdkMrK3JCUHhPclFvd1BnUHVEXC9XSSsrdW1zYmJRMXpIM2JZQWMyK1E4cDhtUTZzUit2dlZoeU5BS295Y1c2aytZb3Q2WTVwKyszOEZtWXpWenMrWDN5UmE5ZlFOakpWSkJNcEY1ZVVITkRNSVRpUnNwZWtISFg1WWtaK2tPVzdoMWEzckxvNlJDdTRnTFFtampFME9HZTR1SWhtRWFNTXlGUFJsNmc1MTJyVUNCZVVIOTc0Uk9CYVVWenNvWDhSWU1JcjdLM1p1ZmRod0ZUdUpLOFlaQ3JseUJhXC9vTklsQ3lmTXBPSWg4czlybzZkZGRPc3FGaHRiQnhkb014TEVQOFlMeWE3ZzhXYUVtN21QTE0zQXJZd21hcVQ2c0lUaFpXcEZ2TTByR25XNmV6am4rdXhROE9cL3dvbGc2OFdVNWVtcEcyZ2RWaFVtVVZFV0J0QW5ka2JZUlFNNmdsSXU3TjBHdkhSTkpjNEFuY2l5V3hKV1JKQ3RKUUpxbnBTb3ZFc1NYMHBNekVnczQrUWtsTG1EREQ4V2FEbXVHQ3RCQXJ5VUswNnpoRDZ5VWI2aW5lMTY2ZkFzbVhjYXdHR0VlZHFIREpZKzg2N1F1Ukd3M3UxVE9sTDNJTTlQdFVicis2QkdDUThzUGF5S0ZOWWJCamZsTmlYaFZkSHRwaHA5YlFjNHFPOUdUVXdiM2orckRBT2RTWGVYSUhcLzFBakFIdVB4a0RaV3BzeGtcL0tpSDRLeW9GdDE4dENvbXV3ejFCMDBVdFVPNUYxNWF6dmFOdE1ZeVBDcmZxVmJ1dUVVcFZPMmdpZHlqc0xyWVVpdFZXRFJiRnl5MFYxQTRZNEg3TVhBTEsyZVM4cVFvWnFDdEJZMkhUY2tlb3l6UGVNTm44bHdiRGVaa1dVNktEUHFRdTVYM05XVWpWTlBjalZsa2dSc1o1OUpOUFRJelB3RW80ZkQwSUg1MXhnYWdCNDRVeWtlcFY4M2d4TFVQOURNMDRDR1dncFhuNGVkVXl6TlwvWGgxVEhidGttTWlTaEdtXC9mZnpWdEY4RUhtU1R0dFZcL2ZOOFZiamVmSHJIaGZ1UG5SVk9EYWNtZG1mcm9iUVM3em9EUXlMZXFLb3hnYlJYMHpMbzVuekpWOFNsUllIYzZFOWgzN0JEYkdkSFhXUklyZHVUUUwwdExiSkFxYWdvSVJkNlFHeXVVXC95bHV6dnpIWEpBb0Z6OFBXWTZVbjl6d2YxMEdtd1puOVY5YU41RWNDbzlaRHNKS2VRemMxXC9vK2ZLdzhjRDVxVkxRVThXODFxMEIrUXppYzdvNzVNTkFrRVo1S0Vscmc5aUM2UGk1WnF3VE8xeGp5clRPWU8wTjdGOGl1ZmxnajU4a0JtQlNjZTZ2SlBvQTdmcStaXC8wNjFPazRGcUVYdDY4XC94eGRZT1NHaGxDRGttZEJjWXN2OTJaZnE3Y3hMRVwvMXFHdzhXR012ZzcxeDZVTmhyQ09lSGZKZzNLRVY0V0JxWXVZcWdZSVY1b2s5blFOSG9icmgybFlPMjhMMktxZ3g4c1I3aHozMmpoWmNjcGFWK2FFajJPSGQ5RFdqTXdmdHJGRFI4bmg5cGpZUndRUCtxRW03VnVzWk5WOWJ5THlad0RPMFVlWFZ0QWpkUXBVdEdWWEJya1h0XC9JN1lkMG81RzhHbnNqZmNcL2JaaFRaVFdPMzNPRTJvOUdmZjlKZzA0R28zYjBUNWE0R0EyNFNMOURSNE93ZnVcL3Y2eWhLcWlJRFFIeUNMbEJTV0FVZ0k0VlMxTzhhNTNCMzN6YmFhamd5YjNKODdqOUd3WmpmOGtyUTlUSE1MWVRRSXVDVlVJUDZLUmVob1E3dERnTmlobko5QVhsdWpvRXhOem42XC9HRkpcL1BFdFpRUERWT2RORlpMOHM4WnBZenlKblphYnJqNmZKSEUydWVNdGxHaEVsNlhiOU5cL2xhZ01CYzlLUWRhSURGZlNaUnBrOENqcWtabGRJRU1aRWxPSWJucjh1YWU5U0lucE9xMzEzbHBQUk9VWlpYNEoySmpnODRlamFWTHNWVUc0UlU3bkhPXC9pa0ppb3VxNUlBOTVpaEVqdnJyUStWTDNIV1BTRm04MDdiXC9XWmNBbmZcL2NyRW5ibUtJTWFLME9ETEE3ZDMyanpyRUg5XC90YmJzT3MyNXl4cXpOTDJLTjFVaVgxcVYyXC9uUUcyZENOK1JqZGFJYXUwSHZBUU91KzJuRUFERG51Ritac091OWZRXC9SWVozRFNFeDV4cTEzZ1BKcm1vR08wbk1EQmszbnI4N3laOWM5dVRmMllSRndwZjJ5T01KTjdJdVQzOTRzcldhd1Y3SDVaam1SYTN5T3RUNmtyZ2ZtR2xPYStJbWk1RWpaN2ZNZ1hZQmEzYkhhRmhHRlwvbDI3N2Y3aGVwV1VyMVJmblwvR1JreStwWUc1QlFYem1oNW82NDU4dmw1VTNqVjh6YlBtYk55RHNBbjJ2cGxscTA2QmZodnZnS1FKUGxKajF5VVh0Sm92XC9ZWFJ2UE1lckhCVHZLUTJIN2RSWk1MRDdkcWRUMHlvQ1hHVmtSZWRjZE0rc3dcL0xoelBWWXhoVE03eG9NVFhhV2hWdlAyNGo0Z2lWVExWWW11QWxWTkdCYUQxS3pSNkFJWFwvYXBsVVwvdWc1UTM2MWNcLysxUVwvWDA5cnNnYlQxWUFWU2hYckF0SDhiM0E3YUxlSG40bWF5OG5mUU5VR3lJK2hnem1zQmMxenZ6Qk41aWVKY0tKaUh5cTB6ZHpEUFB3OW9ZN3FvQkdoWjlVbkU3YUUzcWxVaTY4TkY2UTh6SXJmZDZodGJJN1o5QkRYMEpoU1Jzc2JZd2NKZFFFSkd2RGh2enVKTkpJUkV2cmh6MDc4UE9LY05HVHltVWpBM2xUZmFDaGFWdWk4aTlJa2FrRjZcLytmR1p1WDVHWldFNElJakdhNUl6WUpPNU02UlNDYWNXWnFUeG5vYU13N3BkTWIzdFVPV0k2UVMzYW5ONG9RbFU3aWxNbzN0dVlhK1wvYUJTeExGdEhBZkhncm1EMGtUb3J0WXN4SUNtb3cyaUFiZTUwSzkxVTlNUk4xS25rNjdHUUFONlp3WWpFOEJOWmJ0QktUT3hBZGtCMGpSZlwvNER4Nncyb2JBcEF1WDhMUGlLbVoxVFwvTURSdTV6b0xWajI3MUdhdnFwd0I0XC9HcWw1NTNUbmxoU0tmV2E0OEdwSE5LYUlUSFFkdzdvVHZjUDgzZ2JJdThjQjVoQ1Z5dURrR212elpmaFIxeHNzR29zTkxkZDdrK1dPd3NRdFE5cjJxaEpUOFRITFI1K1pUdXJ0a3RndWRCNkZISUVFUzRHN0hzY3U1SHZCRjVqSmdrZHh1Qngxcks1MWwzbDM0eDc1RzArUE5HYWtrM3JLTUlRQkxOcUYwUDBSUEExbzZJdTZXTDhUdkJjd1UybytZaDlSSm44NjRiMko1S2NkckViam9ZWGpKbkVkbGVsMUhwVmNrdGlHUXRzS0RjM3k1em51MXBjZHUyeG93Q0JcL0ZvbUhzTFREZjg1V0Z4WnAxbVkyU3Roa0k2QmdvbFJjcHhwbXUzQVMrMUZGOGxKWVNZZmFFM1lLVkRZdkdxZXgxekdzZ0p6U3A5aHFDUnl1R1M1S05Od05iVjNTcW9IbkE1UEtsbFwvU3p4Y2RaaUg2aEc2VHF1aG9ZQjkrXC9hbjNIRHFVY3l4YmtIR0g2OHZsXC9OREtyc2p0Zml5V2QzUWpHVmtUWXJUVzVBPT0iLCJtYWMiOiJjOWM1NjVkZjY5MTE0NGM3NWU4YmYyZmJhNDUzZWMwMWM1NjY1ZjU1Zjg5Zjk2MDRlMjc0NDZmMjIxODNjMTkxIn0=
eyJpdiI6IldUMTlmRkdCRWxIamViV2pCemtnYXc9PSIsInZhbHVlIjoiWjR2YmhVODd6K0NaaUVDVDVvYldVcDRmVTdETUhyS3p0N3ExdWxXMTMxeUxkekRCZVBOd3oyUU9ZbkNsd0NIMDRUSHBpUGg0ejk3d294clZPdVwvM3dvWFByZXpDemQ2TW5jS3VLUXA4c01LaDQ5ck5xNFJqczRuR2VrNjVmNFJOck5GM1FzaW14RjBzN3dmQnBlUWNpZE9GXC9VN0lSaVloaE0zZ2huQitUM0pYcDEzNHVubHhjUXRkdEgzYWhITzZBXC9OWVJhYUkyaG8rZDNkbnZCMWhzNTJXU1JSbTdJSFVXQ2k2cGFZMHhpSlpSVUQ2VXB2dDc4dVk2M21QRW1lMjEyRmVDd0lJOFFmSFJQc3hzeEVWQmo5dEZcL1ExTGZQamU5THU0Y0hoR2V4VFhISzF1OGhEU1wvYkt2WlBZU2p5SlhsTGN5a0Juc095UFNrTVh5NThYWDh5bVhaUk9cLzd6dzN3VHE5VzQ2V1RzWlFYdVB5NVBFeHpORmhWck9PeUpBQzNxT0xjQklKR0w2TlYwTTdZV0FtbE9qQTQ1TnNJNUlpZVA0dmxYWklZNW5vb0hESERicWtTeTdPMkpCZFNzTmE4cHlBZzdPaFZLclErS25GSWU2NnhqV3FDMGppdEZIR0pcL0FBWldCXC91WVZEVEdZSWY4Yzd2WWVUaWx0TnR0T1FqKzhFM09paDYxOGpZeTlQQ2hUSHBhODhuVWRsclIyK3pzMDJ5UGtqaXc4eThwTXZJSVdERDl4cUhHa0ZOVlwvWUEwTUZzRFJhRWp0QXVkVUdXYStjODRmZ1ZKWE82VE1sOWNHSjAyY1Y5cVJOTzVtR2UxN0w4eUpUVjdURGREZ0hEMmRpSXFMMndJMmFicW0zd25SbFwva3Jzd3JZYkUrVk5iTUx4WDBUT3c5NStCTXZDM2RMK05nekFBbUM2WHJ5OGpqYXlDU2VYTnVyemNFNDgxWjlNN2pjRmd1WWIzWm9lekU2OUlWUlNldkMwQ3UrNFdFeXpWMVg3dVwvdkNuTnRab0ZtRUoyK1BjXC8wQkUzYlVmc0ZDV21IbkF3dllScmk1TGZDTlNKa1B5RCtzd25BYVZwWXFwMDVYMGxDQkVsSnVZdWE0YlluN1kwUFM1Sk5JbG0xUUVGRFwvbFlYQTYwQUxDNDM5dEVLdTNJanBoeWE4NUNlVDJUTGErSnZGTXJXSWE0RFwvWmI5ZEJacVBuWWZRYXZVY20yXC9yNmtDOWNSOVdyRDVCTlZyR0xmY2NnVW5takxpWCtHV3JnQVllNFlMM2VjS2tGOVRWQjFOXC80WnJ4Vm5TNGM1UERqNnVINEpYSTc1S094WDFlUmNJWlF1TWoxbzVKVnBFMWhXOWFsNEF1QW1lYkpPeWxPanlmY2lDakg0bkZ1TFBtbm9seDFuMm1IdFZEZUdpNlhcL2pISzBUSUpYQTFzY1hqNzdUbkxEaHA1Z1VjQVhha2pGa2tHbDZ4ckRXdnRaTXRqb2Jrc2dFemV3UkRJOTV1Q3J1WDZOYllXbTRjaGxvOGJqdkw3eHRzUDN0aFlaNGMyM3hrYWVDK2pcL0g3SVBCajFMakplRktDc25yYlhQXC9ZM3BKeThCaFwva2ZMYlA4Yk9reDZOT1JDQ0g0bGhsa3d0Q2RLMGNMVkN6VGMyMXdCOHJnbVwvT3kyTnFERVVwbVdtV0xzaHg5bm55SW9uZmpoMUFRWXFIM2RqVFRLRlJDYXRObWtqVUVcL2NzdU5MckxHU3BsV1pcLzBQNGxhc2s5bDN6N2I5RUlYUGhUVkpxREdxd3JRYXl6NjI5RFY4U0VVWkMrN2F6SVNsVm52MFlrUjFNcEtadUlVVk1oUG40Y3FpMG8rOWMxUUNYdDJyeStTSHExR05kVkltNTJGVXVFWUVGaVdDYXFIZU1VVnBrY1ljcEhVcjhSdUJXbXY2blVHc0JncU5lWXhFOXlrRzlKR0VTYW5UNDNVQXZTK3dHRFRSTWxGSHFkZ3hPNXFWellaRFFjeGRaRGFXd0FQM2JxYWdkYVZyd2d4MDVQd09ScDFGZUhDWEV6YmZHVkNhdEhqU0tZSlZkQStzaTRZYkNcL2g0TTBTR1BJMFFQNmZUaytXTk1mNStcL1ZxWDBPbXlcLzBTbzB3QlZDQWVVSVVJb2d6T2wydWdjdjRNa2kySVp3dlJtSlwvZE1jaHE3V1JcL1pBcVBzSzZ3OTRXUnJ0RHFiZFZkT21KcUk5MHJJTEpSRkhGZ1FvcjNqU3ZjMXpmTXpYNnl3SlllRUVZRVp4QmJiVlVtS1d6UTE5RnhBN1wvdTBRZmlZUlp5YTBIdTlVUE90RFRZQzhhRmxYM3VuYjEzZXNITUdldVFxaHNueHhoaUZqazBFT1k4OFVibmVMekN3VHllamFUT3VVbUJacXVNRk0yKzdSRXlZQm5naHUxUlVqTjFSUVNEaGRzTUNDTmh5dWcydWRDVEJXS1VLeldyTmhXUVB0MW1NTEt6S1NBbVBvTWJQcENXN25kVTI2blhBbG82VGdsU25JNDUzOHkweGF3VElBRGh3VitUT3YxSnlZWlhrRWtzWTNSRU5mYzhFMU5ySDVRYzRXK3JiWnBxSVUrUUxVaDR0N0xzWUxBc1wvcDJ1NjVwVHJTNnFGZUdOdldQTEJ2VHMrU0ZydmxRRHpwRHdzeUxwWVNwYzZFdGNFOVA1SGlVRDVGVXk3VmhnekFVWEdrN0xTazR1SXoyaGxNXC90RDlRY21cL0IrQ1ZtVHVlSGRQcCtHc2VhbloxSlcyYkt5THRSSzJBSk5PTm9MVmtUNVJtenRqVmk2a1hCdFhzUEc5ZjMzYXI3aGR4aElSdkJRRzdobW1sYzM3dW5OTjYzTVJKR09xV3A1NklpN1RzZzgyQzQrQW1GRUFBS2UzZFdWOExKd0tWNkg0SjUxOGZRdFNCWGt0N2tEUmQ3SGhsWlNFNWZUR0sxSEtaVGVWWHl0dU80SHlJazdaSnBxbk9cL0JFQTU3TVNGR3QyYlRTZXZRZ3NEZDl3a09ESzVFNCtGcis2MytBamlFYlVJMlc0V1Z0RzY5YWFwODBrNHlFRUFyOTNzQ2k4QVJCdWQ2WWZVUjVBSkxINW5JYktkZDRLaEdXSmk3RFwvOFlVbTZzVnVmSlRVb0E9IiwibWFjIjoiZTJkYmNmNjc0ZDg1MjJkNDQ1ZTUzOTFhYWI2MDk0OGYwODI0ZTI1NDhhYTJiZDVlZDJiZGE2MGY1MTlkMzZkZiJ9
Thương Triết Viễn bật cười, liếc mắt nhìn cô con gái của bạn thân vợ và vợ mình, rồi thở dài như cam chịu:
“Được rồi, đi thì đi. Ăn lẩu thì ăn lẩu! Nhưng mà em dặn anh nấu cơm, giờ lại đòi ăn lẩu, cơm thừa thì ai giải quyết đây?”
Tô Tĩnh Tuyền hất mặt, đáp ngay:
“Anh nấu thì anh ăn! Hay là để Đình Nguyên ăn, con trai của anh chứ ai?”
Nhật Hạ nghe vậy liền cười khanh khách, kéo tay áo Thương Triết Viễn:
“Chú Thương, mau lên, con đói lắm rồi! Đi ăn lẩu thôi!”
Thương Triết Viễn bất lực gật đầu, đưa tay vẫy hai người đi theo:
“Được rồi, đi nào. Xem ra hôm nay tôi không có quyền quyết định gì hết.”
----------------