Ba mươi năm nữa... Lúc đó nàng đã năm mươi tuổi rồi...
Ở độ tuổi đó, nàng còn làm gì được nữa?
Vương thúc thì lại vô cùng hào hứng: “Đại tiểu thư thật sự muốn luyện sao? Nếu người thật sự muốn luyện, ta sẽ dạy người. Khoan nói đến việc thành tài, rèn luyện cơ thể cũng tốt.”
Vân Hiểu Tinh xin thứ cho kẻ bất tài, tìm bừa một lý do để từ chối. Nghĩ đến đời này mình lại không có duyên với cao thủ tuyệt thế, trong lòng nàng lập tức nặng trĩu, vừa về đến phòng mình đã bước vào phòng thí nghiệm.
Không thể trở thành nữ hiệp thì nàng lùi một bước truy cầu việc khác vậy, làm một mỹ nữ không được sao!
Phấn trang điểm thời xưa thật sự quá lừa người, bột gạo trang điểm chứa chì thoa lên mặt, dùng gan lợn để tẩy trang. Làn da của nguyên chủ tốt như vậy cũng bắt đầu nổi mụn rồi!
Không thể chịu nổi nữa!
Vân Hiểu Tinh biến đau thương thành động lực, vùi đầu vào sự nghiệp làm đồ trang điểm!
Bên này nàng vội vàng nghiên cứu phấn trang điểm, cách đó trăm dặm lại có người đang ngồi ngay ngắn trước gương, cố hết sức muốn xóa lớp mụn thật dày trên mặt, hết lớp này đến lớp khác, nhất định phải điểm tô cho nhan sắc bảy điểm trở nên hoàn hảo, không thể nhìn thấy một chút tì vết nào.
Đinh Đang hết lòng hết dạ khen ngợi: “Trắc phi nương nương ngày càng xinh đẹp, điện hạ nhìn thấy nhất định sẽ rất vui.”
Tề Lâm Mạn nhìn mình trong gương, hài lòng gật đầu: “Điện hạ tới rồi à?”
Đinh Đang nhỏ giọng nói: “Lời hứa của điện hạ đáng giá ngàn vàng, ngài ấy đã đồng ý dùng bữa tối với người thì đương nhiên sẽ đến.”
“Huynh ấy cứ bận rộn lên một cái là không nhớ ăn cơm, nhất định phải để ta trông chừng mới chịu ăn một chút.” Tề Lâm Mạn thở dài như trách móc: “Ngày nào ta cũng phải quán xuyến chuyện trong nhà, còn phải trông nom huynh ấy, cũng không biết đang bận việc gì.”
Đinh Đang lập tức nói: “Nương nương là người nằm trên đầu quả tim của điện hạ, lại thương xót cho điện hạ, đương nhiên muốn san sẻ với ngài ấy.”
Tề Lâm Mạn vui vẻ ra mặt, giận dỗi nhìn Đinh Đang: “Ngươi nói nhiều quá đấy, nhưng bây giờ trong phủ không có chủ, ta cũng chỉ có thể cố gắng gánh vác, đợi đến một ngày...
Giọng nàng ta ngưng bặt.
Nhớ tới vị trí Hoàng tử phi vẫn chưa được quyết định, trái tim Tề Lâm Mạn liền khó chịu như thiêu như đốt.
Từ lúc con khốn Vân Hiểu Tinh kia rời đi, vị trí Hoàng tử phi vẫn bỏ trống, bên ngoài có bao nhiêu người đang nhìn chòng chọc vào vị trí này. Mặc dù sư huynh chưa bao giờ nói với nàng ta, cũng chưa từng có ý định cưới Hoàng tử phi, nhưng nàng ta nói gần nói xa lâu như vậy, sư huynh cũng chưa từng hứa hẹn đưa nàng ta lên làm chính thất.
Thời gian như nước chảy, nếu cứ tiếp tục chờ đợi như vậy, không biết còn phải đợi bao lâu.
Quan trọng nhất là, bây giờ nàng ta vẫn chưa từng động phòng với Tiêu Quân Hạo! Không có con, ngay cả tư cách đưa ra yêu cầu với hắn nàng ta cũng không có!
Thấy sắc mặt Tề Lâm Mạn sầm xuống, Đinh Đang hoảng sợ đổi chủ đề: “Nương nương, điện hạ sẽ lập tức tới ngay, chúng ta cài cây trâm nào đây? Vẫn là điện hạ thương nương nương, nhiều đồ trang sức như vậy, cũng không kém quý nhân trong cung là bao.”
Cuối cùng Tề Lâm Mạn hoàn hồn lại, tùy tiện liếc nhìn: “Cây trâm vàng kia đi, dù sao cũng là đồ Hoàng hậu nương nương thưởng, đồ ban thưởng trong cung chính là tinh xảo.”
Đinh Đang vội cài trâm vàng cho nàng ta, trâm cài tóc chiếu sáng rực rỡ, càng tôn lên dung mạo xinh đẹp của nàng ta, cử động một chút sẽ đung đưa, lộ ra vẻ đẹp liễu rủ trong gió.
“Điện hạ đến!” Bên ngoài có người thông báo!
“Sư huynh.” Tề Lâm Mạn dịu dàng quỳ xuống.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất