“Mười tuổi tu vi Nguyên Anh, thế gian chỉ có một mình Hối Hối.”
Nhìn thấy tiểu nha đầu mặc váy công chúa màu trắng khoanh chân ngồi bên bờ hồ, Ngọc Tú thán phục nói.
Vô Hối tu luyện Thất Thập Chân Công của Thất Thập Tông, luyện hoá 5 loại Thiên Địa Dị Vật mà nàng mang về, tu vi nhảy vọt như tên lửa, ngưng tụ một tôn tiểu nguyên anh trong đan điền, chính thức đột phá Nguyên Anh Kỳ.
Lạc Nam nghe thế buồn cười, mười tuổi Nguyên Anh có là gì, rất nhiều kẻ vừa mới ra đời đã là Thánh Đế, Chí Tôn... thậm chí một số tồn tại vừa xuất hiện tại thế gian đã là Cấm Kỵ.
Những trải nghiệm như thế phải tự thân khám phá, trải qua mới thú vị, Lạc Nam sẽ không nói trước làm mất đi hứng thú trên con đường sau này của Ngọc Tú.
“Nói đến đứa bé này cũng rất đáng khen.” Lạc Nam tán thưởng nói:
“Quá trình luyện hoá Dị Thuộc Tính rất là thống khổ, tuy có đan dược của ta phụ trợ nhưng tuổi còn nhỏ như thế đã có thể cắn răng vượt qua, rất đáng khen ngợi.”
“Từ khi mất đi phụ mẫu, muội cảm thấy Vô Hối trưởng thành hơn nhiều.” Ngọc Tú đau lòng nói:
“Muội cũng là cô nhi nhưng còn có gia gia bầu bạn, trong khi đó Hối Hối...”
“Nó có chúng ta.” Lạc Nam nói.
“Đúng vậy.” Ngọc Tú nhoẻn miệng cười.
“Muội cũng tranh thủ bế quan đi, tài nguyên đạt được lần này đủ để tu vi của muội tăng mạnh.” Lạc Nam đề nghị.
Với số tài nguyên phong phú Đài gia đưa đến, Vô Cảnh Chi Thể chắc chắn sẽ phát huy tối đa sự nghịch thiên của nó.
Lạc Nam ước tính không quá mười năm, Ngọc Tú sẽ trở thành cường giả Hợp Thể Kỳ.
“Muội... muội không thích tu vi quá cao, bởi vì phải nhìn công tử già đi, trong khi muội vẫn trẻ trung như vậy.” Ngọc Tú cắn chặt bờ môi.
Mười mấy năm đồng hành cùng nhau, công tử năm đó chỉ là một thiếu niên 16 tuổi nay đã là một nam tử trưởng thành, quanh miệng có râu, thành thục trầm ổn.
Còn nàng dung mạo vẫn như thiếu nữ tuổi thanh xuân.
Nàng rất sợ một ngày nào đó hắn sẽ già đi còn nàng thì vẫn như vậy.
Lạc Nam bật cười: “Ta nói cho muội biết, nếu sau này muội muốn được nhìn thấy ta, vậy muội phải điên cuồng tu luyện, tu luyện thật nhiều mà không phải sợ ta sẽ già đi trước muội.”
Ánh mắt Ngọc Tú sáng ngời, nàng kinh hỉ hỏi: “Thật sự như thế sao? Chỉ cần muội chăm chỉ tu luyện, muội sẽ không phải xa cách công tử?”
“Không sai.” Lạc Nam gật đầu xác nhận:
“Ta sẽ ở cuối con đường cường giả chờ muội, quan trọng là muội có đủ khả năng bước đến nơi đó hay không mà thôi.”
“Muội sẽ đến, dù bao nhiêu năm... chỉ cần công tử chờ, muội vẫn sẽ đến để tiếp tục làm thị nữ của ngươi.” Ngọc Tú kiên định nói.
Nàng như có thêm động lực to lớn, ngay lập tức bắt đầu bế quan.
Mà lúc này Vô Hối ngồi bên bờ hồ cũng mở to mắt, linh động chạy đến trước mặt Lạc Nam cười hì hì:
“Có phải Hối Hối cũng giống như thế, chỉ cần nỗ lực tu luyện sẽ có thể ở bên thúc thúc vĩnh viễn phải không?”
“Đúng thế, chỉ cần Hối Hối tu luyện đến thật cao, thật mạnh... mạnh vượt quá tưởng tượng hiện giờ, thúc thúc sẽ ở một nơi nào đó chờ ngươi.” Lạc Nam sủng ái xoa xoa đầu nàng.
“Vậy lúc đó Hối Hối gả cho thúc thúc có được không?” Vô Hối ngây thơ vô số tội đầy mong đợi hỏi.
“Phốc.” Lạc Nam phun ra một ngụm trà, đưa tay cốc đầu nàng:
“Xú nha đầu, năm đó mẹ ngươi đòi gả cho thúc thúc, bây giờ đến lượt ngươi rồi hả?”
“Hì hì, mẫu thân không được... vậy để Hối Hối thay nha.” Vô Hối chớp chớp mắt lanh lợi.
“Còn lâu lắm, nỗ lực lên nào!” Lạc Nam nở nụ cười:
“Mau ngưng tụ các đường văn đi, có chỗ nào không hiểu thì hỏi.”
“Vâng.” Vô Hối ngoan ngoãn gật đầu, lại tiếp tục tu luyện.
Lạc Nam tiến sang bên cạnh kiểm tra một cái hồ nước lớn.
Dung dịch dưới hồ đỏ thẫm như máu, sôi lên sùng sục.
Từng tiếp xúc với Phản Tỉnh Huyết trong thời gian dài, Lạc Nam cơ bản đã hiểu rõ bản chất của loại tài nguyên cấp Chí Tôn này.
Hiện tại hắn không có Phản Tỉnh Huyết, nhưng hắn lại có kiến thức và trình độ để tự chế ra một loại dung dịch có tác dụng tương tự so với Phản Tỉnh Huyết dựa vào những nguyên liệu mà bản thân trồng trọt, bồi dưỡng ra được.
Tuy nhiên loại dung dịch này kém hơn Phản Tỉnh Huyết ở chỗ chỉ có thể giúp yêu thú biến dị, không thể giác tỉnh như tổ tiên.
Bất quá đối tượng sử dụng lại là Tiểu Ô, nó vốn là con ngựa bình thường, tổ tiên cũng là loài ngựa mà thôi, sự giác tỉnh không cần thiết lắm.
Biến dị là đủ rồi.
“Tiểu Ô, vào hồ nào!” Lạc Nam nghiêm nghị nói.
“Hí...” Tiểu Ô hưng phấn và kích động ngửa đầu hí dài, lao thẳng xuống hồ không chút do dự.
......
Hai cô gái một lớn một nhỏ đều bế quan, Lạc Nam không có chuyện gì làm liền lấy giấy và cọ ra nghịch ngợm, vẽ vẽ viết viết rồi cẩn thận gấp gọn lại, đút vào ống tay áo.
Một ngày này, hắn đang chăm sóc vườn rau, đột nhiên có hương thơm thanh mát như u lan phiêu nhiên mà đến.
Lạc Nam ngẩng đầu, chứng kiến một nữ tử mặc áo vải xanh ung dung bước đến, ngũ quan tuyệt trần, dáng người uyển chuyển, chân trần thanh thoát tựa như trích tiên.
“Tham kiến Trưởng công chúa!” Lạc Nam vội vàng đứng lên thi lễ.
Nữ tử này chính là Trưởng công chúa của Kinh Quốc, hôm nay không mặc hoàng bào, ngược lại một thân trang phục giản dị nhưng lại tô lên khí chất thanh cao, nhã nhặn tự nhiên của nàng.
Kinh Kha đánh giá Lạc Nam từ trên xuống dưới, không để ý không biết, chú ý lại giật mình.
Rõ ràng chỉ là một phàm nhân nhưng ngũ quan tuấn mỹ, có một cỗ khí chất tà mị và uy vũ, vừa giống như tự do tự tại lại mang theo nét uy nghi của người đứng ở chỗ cao...
Nếu không phải cả người hắn lấm lem bùn đất, đầu đầy mồ hôi vì đang vất vả làm ruộng, có lẽ sẽ càng thêm bất phàm.
Nhớ lại lời nói của phụ hoàng, Kinh Kha biết không thể tuỳ tiện xem thường, vội vàng chắp tay:
“Tiền bối thi lễ như vậy là muốn vãn bối phải mang tội ngỗ nghịch sao?”
“Công chúa nói gì tiểu dân không hiểu?” Lạc Nam hoảng sợ lùi lại một bước:
“Tiểu dân nào phải là tiền bối?”
Kinh Kha lúc này chú ý đến Vô Hối toả ra tu vi Nguyên Anh, lại nhìn thấy Tiểu Ô đang lột xác trong hồ nước, đáy lòng dâng lên sóng to gió lớn.
Ánh mắt loé lên, nàng khôi phục tư thái đoan trang, nhàn nhạt nói:
“Nếu chỉ là một tiểu dân, vậy gọi tiểu thư Ngọc Tú của ngươi ra đây, bổn công chúa có chuyện cần gặp.”
“Đáng tiếc, tiểu thư đã bế quan... có lẽ vài năm tới không thể thấy, tiểu dân cũng không dám quấy rầy.” Lạc Nam thở dài, tiếc hận không thôi.
“Không sao, bổn công chúa chờ được.” Kinh Kha ngồi xuống một bên, nhàn nhã pha trà thưởng thức.
Lạc Nam cũng mặc kệ nàng, xem thử nữ nhân này có thể kiên trì đến đâu, hắn tiếp tục chăm sóc vườn thực vật.
Kinh Kha thấy vậy, trong mắt như có suy nghĩ, hừng hực ngọn lửa.
Sang ngày thứ hai Kinh Kha bỗng dưng thay đổi một thân nông phục, búi tóc lên cao, xắn ống quần bước chân trần xuống ruộng của hắn.
“Công chúa làm gì thế?” Lạc Nam kinh ngạc.
“Dù sao cũng đang rảnh rỗi, thấy ngươi một mình làm ruột vất vả, bổn công chúa phụ giúp không được sao?” Kinh Kha thoải mái nói.
“Công chúa cành vàng lá ngọc, sao có thể làm loại chuyện như vậy?” Lạc Nam lắc đầu.
“Bổn công chúa thích thì làm, cần người cho phép à?” Kinh Kha ngạo kiều vô cùng, khom lưng xuống.
Bất quá rất nhanh gò má nàng liền đỏ bừng, bởi vì nàng không biết bắt đầu từ đâu cả...
Làm ruộng cũng cần có quy trình, hiểu biết mới làm được nha...
Thấy Kinh Kha lúng túng khó xử, Lạc Nam nhếch miệng đề xuất:
“Bắt đầu từ nhỏ cổ đi!”
“Được.” Kinh Kha đáp ứng.
......
Một tuần trôi qua...
Lạc Nam cứ nghĩ vị Trưởng công chúa này sẽ biết khó mà lui, không ngờ vẫn cự kỳ nỗ lực, hạ mình lội bùn chăm sóc vườn thực vật.
Không chỉ như thế, nàng còn quét nhà lau dọn, nấu cơm pha trà cho hắn.
Tuy rằng động tác lúng túng vụng về, nhưng sau vài lần đã trở nên thành thạo, vô cùng chăm chỉ làm việc.
Một năm trôi qua...
Thấy Kinh Kha gần như mất tích, người trong hoàng cung cử thái giám đến tìm.
Chứng kiến đường đường Trưởng công chúa đang hoá thân thành một nữ nhân của gia đình, cả đám trợn mắt há hốc mồm, quỳ rạp xuống đất.
Kinh Kha quyết đoán đem tất cả đuổi về, ra lệnh nghiêm cấm đến quấy rầy nàng.
Các thái giám sợ hãi quay về bẩm báo mọi chuyện với Kinh Long...
Hoàng đế sau khi nghe tin vội vàng gọi Quốc sư và Thừa tướng thương nghị, không biết Kinh Kha và vị tuỳ tùng kia muốn chơi trò gì.
Sau khi cân nhắc ngẫm nghĩ hồi lâu, Quốc sư và Thừa tướng cùng nhau kết luận:
“Đây có thể là một hồi cơ duyên của Trưởng công chúa, hy vọng bệ hạ đừng xen vào.”
Kinh Long nghe thế vừa mừng vừa lo, tuy nhiên vẫn thương yêu nữ nhi không dứt, một tháng lại cho người đến nhìn trộm một lần đồng thời ra lệnh nghiêm cấm người trong Kinh Đế Học Viện không được phép tiếp cận, lấy cớ là để trụ cột tương lai của quốc gia là Ngọc Tú tập trung bế quan.
Ngoại trừ số ít nhân vật, không ai biết Trưởng công chúa Kinh Kha đang hạ mình ở nơi đó...
Thời gian thấm thoát, lại là ba năm trôi qua...
Tiểu Ô từ trong bồn triệt để lột xác trở thành một tôn yêu thú Lục Giai Hậu Kỳ.
Như được bao phủ bởi một lớp hắc giáp uy nghiêm, toàn thân linh hoạt và tráng kiện, đầu có một sừng như kỳ lân, lưng mọc ra đôi cánh đại bằng, toàn thân lập loè Cửu Sắc Lôi Kiếp cuồng bạo.
Đạt đến cấp độ như vậy, Tiểu Ô đã có thể hoá hình thành một nữ nhân loại nhưng nó không thích hoá hình, ngược lại đã sớm quen với hình dạng yêu thú như vậy.
Kinh Kha gần như không còn dáng vẻ của một vị công chúa, làn da trắng ngần như tuyết ban đầu đã hơi rám nắng, đôi tay hơi chai sạn vì phải cầm nông cụ, ăn mặc y phục bình thường, cả người lấm lem đang dựa theo phương pháp Lạc Nam chỉ dẫn chăm sóc một gốc nhân sâm, từ xới đất, tưới nước, đem Linh Thạch chôn dưới gốc... không chuyện gì không làm.
Làm ruộng xong, nàng lại nấu cơm, pha trà rót nước, giúp Lạc Nam giặt quần áo.
Mỗi khi Lạc Nam tìm cớ đuổi nàng, Kinh Kha liền nói:
“Bổn công chúa chờ Ngọc Tú xuất quan, trong lúc rảnh rỗi nghịch ngợm tay chân một chút ngươi dám ý kiến sao?”
Lạc Nam bất đắc dĩ nhún vai.
Mặc dù ban ngày vất vả như thế, nhưng đêm đến khi Lạc Nam ngủ say thì Kinh Kha vẫn đả toạ tu luyện, không hề chậm trễ việc phát triển của bản thân.
Nhìn thấy biểu hiện mấy năm qua của Kinh Kha, hắn không thể không tán thưởng.
Tuy rằng nữ nhân này xuất thân cao quý tại Cầu Tiên Đại Lục, nhưng thành tựu đạt được cũng nhờ vào nghị lực, bản lĩnh của bản thân.
Kinh Kha khiến hắn nhớ đến Băng Lam Tịch, Thiên Diệp Dao, Diễm Nguyệt Kỳ... những thê tử từng tung hoành tại Hoàng Kim Thời Đại.
Nếu Kinh Kha sinh ra ở Việt Long Tinh, Lạc Nam tin tưởng nàng cũng sẽ lọt vào top 10 trên Hoàng Kim Bảng, thậm chí là hơn.
Trong mấy năm này, có những lúc Vô Hối không thể lý giải được khi tu luyện, Lạc Nam đành giảng dạy, chỉ điểm cho tiểu nha đầu.
Kinh Kha nhìn thấy toàn bộ ở trong mắt, đương nhiên càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng.
Nhưng nếu hắn đã không thích nhận là cao nhân, là tiền bối... vậy thì nàng cứ xem hắn như tiểu dân bình thường, cứ ở lỳ không chịu đi.
Đến năm thứ năm, Lạc Nam đã ngồi rung đùi nhàn nhã uống trà, đưa mắt nhìn Kinh Kha đang thay mình làm tất cả mọi việc.
Người khác nhìn vào cảnh này chắc chắn sẽ cho rằng thế giới này điên rồi, Trưởng công chúa thân phận cao quý đang làm việc của một nông phụ, còn tên phàm nhân lại đang như ông chủ ngồi giám thị...
Quá mức hoang đường.
“Trưởng công chúa, ta đói bụng rồi, nấu cơm!” Lạc Nam lười biếng nói.
“Chờ một chút, còn mấy luống.” Kinh Kha nói vọng lên.
Cơm nước xong xuôi, mặt trời khuất dạng... như thường lệ Lạc Nam đi ngủ, Kinh Kha ngồi cách chỗ của hắn không xa đả toạ tu luyện.
Chợt Lạc Nam như lên cơn mộng du, trong miệng phun ra những khẩu quyết thâm ảo.
Kinh Kha toàn thân chấn động, vểnh tai lắng nghe, cố gắng nhớ thật kỹ những khẩu quyết này.
Ghi nhớ toàn bộ, nàng hít một hơi khí lạnh, hai mắt sáng rực hẳn lên, trong cơ thể có máu huyết màu vàng sôi lên dữ dội, xương cốt thậm chí rung lắc kịch liệt.
Biểu tượng của hoàng thất Kinh Quốc chính là Cửu Trảo Kim Long, việc này không phải tự nhiên mà có.
Thật ra vị hoàng đế đầu tiên sáng lập nên Kinh Quốc may mắn nhặt được một giọt máu Tiên Long.
Tiên Long chính là rồng thành Tiên...
Tương truyền vô số năm về trước, Cầu Tiên Đại Lục từng có Long Tộc tồn tại, đây chính là chủng tộc mạnh nhất của đại lục.
Nhưng khi vị đệ nhất cường giả Long Tộc độ kiếp phi thăng thành tiên, đã mang toàn tộc của mình theo cùng, đặt trong không gian pháp bảo.
Thời điểm độ kiếp phi thăng, vị cường giả của Long Tộc này đã hiện ra bản thể Cửu Trảo Kim Long ngạnh kháng thiên kiếp, quá trình xảy ra hết sức chật vật, máu rồng trong lúc độ kiếp đã rơi xuống...
Tổ tiên Kinh Quốc liều mạng xâm nhập thiên kiếp, trải qua cửu tử nhất sinh thu được máu rồng luyện hoá... từ đó trở thành cường giả danh chấn đại lục, lập nên Kinh Quốc.
Thế nên các đời hậu nhân của Kinh Quốc đều sở hữu một chút huyết mạch Long Tộc trong cơ thể, Kinh Kha cũng không ngoại lệ.
Hôm nay dựa vào khẩu quyết của Lạc Nam đọc lên, Kinh Kha chỉ cảm thấy Long huyết mỏng manh của mình đang sôi trào, dường như có thứ gì đó sắp thức tỉnh.
“Hoá Long Chiến Quyết!” Kinh Kha lẩm bẩm tên của công pháp mà mình không rõ đẳng cấp này, hướng Lạc Nam thi lễ:
“Đa tạ tiền bối!”
“Khò... khò... khò...” Đáp lại nàng là tiếng ngáy ngủ say sưa của nam nhân.
Kinh Kha yêu kiều hừ một tiếng, tập trung tu luyện.
Sáng sớm hôm sau, nàng vẫn thoát ra khỏi trầm mê, giúp hắn làm những công việc thường ngày...
“Giúp ta pha một hồ nước tắm a.” Lạc Nam chỉ huy:
“Nhổ mấy loại kia, Huyết Yêu Quả, Tẩy Huyết Trì, Dị Yêu Sâm, Long Hương Thảo...”
Kinh Kha nghe lời hắn thu thập mấy chục loại thực vật ném xuống hồ, sau đó đun sôi, hoà quyện tất cả vào nhau.
Làm xong tất cả, hai mắt của nàng sáng ngời, nhịp tim đập lên thình thịch.
Bởi vì cái hồ lúc này giống y đúc hiện trạng trước đó Tiểu Ô ngâm mình, thậm chí còn nồng đậm hơn.
Lạc Nam sắc mặt ghét bỏ nói:
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất